Manh Hậu

Chương 23

“Ý của Hoàng thượng là, dù nàng ta không phải Hiền Đức thái hậu, nhưng bỗng nhiên từ trên trời rơi xuống, cũng không phải do có người cố ý sắp đặt?” Thực ra Nghiêm Thừa Ân cũng nghi ngờ thân phận của Đỗ Mạn Thanh, nghe Mộ Dung Khuê nói đương nhiên phải hỏi thật kỹ. Mộ Dung Khuê nhìn Nghiêm Thừa Ân rồi nói: “Cảnh tượng lúc nàng rơi xuống, ái khanh cũng thấy tận mắt. Trẫm là Hoàng đế, là con của trời, nhưng những chuyện kỳ lạ như vậy cũng phải cho người tra thật kỹ, đến khi xác định không phải do người khác bày trò mới thôi. Lúc đó nàng cũng không tự nhận là mẫu hậu của trẫm, là do trẫm tự thừa nhận nàng chính là mẫu hậu của trẫm nên nàng mới mơ màng đồng ý. Nàng cũng nói, lúc nàng rơi xuống trí nhớ đã bị mất đi, chỉ còn một chút ký ức. Lại xem hành động, lời nói của nàng rất khác với nữ nhân thời nay. Có thể nói, Nam Chu quốc chúng ta không thể nào có được một mỹ nhân như vậy. Do vậy, trẫm cho rằng nàng chính là nữ thần xuyên qua như trên sách cổ ghi lại.” Mộ Dung Khuê nói xong, đưa một quyển thẻ tre trên bàn cho Nghiêm Thừa Ân. Cuốn sách cổ này được cất ở một nơi bí mật trong ngự thư phòng, chỉ có hoàng đế mới được đọc. Nghiêm Thừa Ân cũng là lần đầu tiên được nhìn thấy một quyển sách cổ như vậy. Hắn mở ra phần nói về nữ thần, chỉ nhìn trang đầu tiên đã ngây ngẩn cả người. Trong sách cổ ghi lại chuyện phát sinh 800 năm trước , năm Đại Hạ, Hạ đế ở từ đường lễ thần, đột nhiên nữ thần từ trên trời rơi vào tay Hạ đế. Hạ Đế đưa nữ thần về cung lập nàng làm Hoàng hậu. Nữ thần tự nói bị mất trí nhớ, nhưng lại có những ý tưởng kỳ lạ làm cho Đại Hạ ngày càng cường thịnh, nhờ đó mà uy danh của Hạ Đế cũng danh chấn tứ phương. Lúc nữ thần lâm chung đã nói với nhi tử, nàng không thuộc về nơi này, nàng đến từ thời hiện đại và sau này còn có những người khác sẽ xuyên qua như nàng. Nghiêm Thừa Ân nhìn quá trình rơi xuống của nữ thần được ghi trong sách cổ giống hệt với Đỗ Mạn Thanh, càng đọc càng kinh ngạc. Mộ Dung Khuê đứng bên cạnh nói: “Cuốn sách cổ này là lúc Thái Tổ có được thiên hạ tìm được, nó luôn luôn được cất giữ trong mật thất. Năm ngoái trẫm đăng cơ lúc kiểm sách ghi chép thì có mở ra nhưng chưa đọc kỹ đã cất đi. Gần đây nhớ lại nó mới lấy ra đọc thì thấy phần ghi chép về nữ thần trong đó.” Nghiêm Thừa Ân nghĩ thầm, có khi nào có người cố ý tạo ra quyển sách này rồi sau đó âm mưu cho nữ thần xuất hiện? Mộ Dung Khuê nhìn thấu ý nghĩ của Nghiêm Thừa Ân, lắc đầu nói: “Không phải có người bày trò.” Nghiêm Thừa Ân lại nhìn kỹ quyển sách thêm lần nữa, đóng sách lại suy nghĩ hồi lâu. Mộ Dung Khuê bước ra, một lúc sau mới nói: “Nàng còn có một bảo vật, nó không phải vàng hay ngọc, vừa chớp lên một cái đã đem dung mạo của trẫm thu vào trong.” Nói đến bảo vật của Đỗ Mạn Thanh, Nghiêm Thừa Ân cũng phải thừa nhận vật đó không phải tầm thường. Hắn luôn suy đoán thân phận của Đỗ Mạn Thanh, trong lòng cũng có chín phần tin tưởng nàng là nữ thần: “Chỉ là tứ đại gia tộc muốn chứng minh nàng không phải là Thái hậu nương nương, Hoàng thượng đã có biện pháp gì chưa?” Mộ Dung Khuê nói: “Trẫm cũng muốn mượn tay tứ đại gia tộc để triều thần biết đươc nàng không phải là mẫu thân của Trẫm. Đồng thời, phải để cho triều thần biết dù nàng không phải là mẫu thân của trẫm nhưng nàng chính là nữ thần ông trời ban cho trẫm, là nữ thần do mẫu thân của trẫm phái tới để bảo hộ ta.” Nghiêm Thừa Ân nghe biện pháp của Mộ Dung Khuê, chính là muốn mượn tay người khác để cho triều thần thừa nhận Đỗ Mạn Thanh là nữ thần do Đỗ thị phái tới bảo hộ Mộ Dung Khuê. Hắn cảm thấy có chút khó khăn, suy nghĩ một chút rồi nói: “Thời gian quá ngắn, chỉ sợ an bài không chu toàn lại phá hỏng đại sự.” Mộ Dung Khuê nói: “Cũng không cần quá kỹ càng, chỉ ngồi đợi lúc tứ đại gia tộc vạch trần thân phận của mẫu hậu thì chúng ta sẽ hành động, hướng mọi người về một câu chuyện khác là được.” Nghiêm Thừa Ân lại suy nghĩ một hồi, gật đầu nói: “Mặc dù như vậy, nhưng trước đó Hoàng thượng phải bàn bạc với Thái hậu nương nương đã, nghe xem Thái hậu nương nương có ý kiến gì mới được.” Hai người đang nói chuyện, Mộ Dung Khuê lại lo lắng Đỗ Mạn Thanh bị Lữ thái phi quấy rầy nên gọi người vào hỏi tình hình. Đã có nội thị từ Khôn Ninh cung qua bẩm báo, nhưng vẫn chờ ngoài điện, vừa biết Mộ Dung Khuê cho truyền liền vội vàng đi vào. Mộ Dung Khuê vừa nghe Lữ thái phi bất tỉnh, kinh ngạc hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?” Nội thị vừa hưng phấn vừa kích động, lại phải kiềm chế phần kích động kia nên khi nói chuyện, giọng nói the thé hơn rất nhiều: “Lữ thái phi vô lễ nên Thái Hậu nương nương lấy bảo vật thu mất một hồn của Thái phi, thu xong thì Thái phi bất tỉnh.” Đến khi nội thị báo xong mọi chuyện, Mộ Dung Khuê và Nghiêm Thừa Ân nhìn nhau cười, quả nhiên là nữ thần, vừa ra tay đã không giống người thường, chỉ vậy đã dọa Lữ thái phi kiêu ngạo xưa nay thành hôn mê. Nội thị lui ra thì đúng lúc Lạc công công quay về: “Nô tài đi gọi Cao Bằng vương tiến cung, vừa mới vào cung thì thấy cung nữ mang Thái Phi đi ra từ Khôn Ninh cung, Cao Bằng vương đã đưa Lữ Thái phi về phủ.” Mộ Dung Khuê nói: “Mang về là tốt rồi.” Nói xong rồi muốn đi qua nhìn Đỗ Mạn Thanh. Nghiêm Thừa Ân cũng biết Mộ Dung Khuê muốn đi an ủi Đỗ Mạn Thanh nên vội vàng cáo lui. Mộ Dung Khuê giữ Nghiêm Thừa Ân lại, nghiêm túc nói: “Ái khanh, mấy ngày nay Hoàng tỷ luôn ăn bánh chẻo nên mới bị bệnh, nguyên nhân của chuyện này chính là do ngươi. Vì vậy ngươi nên đi thăm hoàng tỷ mới phải.” Nghiêm Thừa Ân có chút khó xử, lẩm bẩm nói: “Hậu cung chính là cấm địa, sao thần dám đi lung tung?” Mộ Dung Khuê phất tay gọi một nội thị nói: “Đưa Nghiêm đại nhân đến Noãn Nguyệt các.” Nghiêm Thừa Ân nghe vậy đành phải nói: “Thần tuân chỉ.” Nhìn Nghiêm Thừa Ân đi theo nội thị ra ngoài, lúc này Mộ Dung Khuê mới ra khỏi điện đi đến Khôn Ninh cung. Trong Khôn Ninh cung, Mộ Dung Phỉ im lặng nhìn bảo vật trước ngực Đỗ Mạn Thanh, âm thầm tính toán xem bên trong bảo vật thu được bao nhiên yêu hồn. Đỗ Hàm Lan bưng một chén trà sữa trân châu ướp lạnh đưa cho Đỗ Mạn Thanh: “Thái hậu nương nương uống một chén cho hạ hỏa.” Đỗ Mạn Thanh thấy Mộ Dung Phỉ tò mò, liền nói Đỗ Hàm Lan: “Lấy cho Văn Hoa công chúa một chén!” Mộ Dung Phỉ vội tạ ơn, cười nói: “Đồ Thái hậu nương nương tự làm ra đúng là đồ tốt.” Đỗ Mạn Thanh nói: “Chỉ nhớ mang máng từ trước đã từng uống, nên mới cho người làm thử, làm xong cũng có mấy phần giống. Nhưng loại nước này, cũng chỉ vì ta uống quen thôi chứ chưa chắc đã hợp khẩu vị của các ngươi.” Mộ Dung Phỉ nói: “Phải thử chút mới biết có hợp khẩu vị hay không.” Đỗ Mạn Thanh cười nói: “Đừng giống như trưởng công chúa, rõ ràng là không ăn được còn cố, cuối cùng lại thành bệnh.” Đúng lúc cung nữ bưng trà sũa trân châu lên, Mộ Dung Phỉ uống một ngụm, quả nhiên không hợp rồi để lại chén, cười nói: “Chỉ trách ta không có phúc hưởng đồ tốt.” Đang cười nói thì có người báo Mộ Dung Khuê tới, Đỗ Mạn Thanh liền cho người mời vào. Mộ Dung Khuê vào điện còn muốn hỏi chuyện hồi nãy một lần, Diệu Tâm vội vàng bẩm lại, cười nói: “Thái hậu nương nương nói Lữ thái phi chỉ là cọp giấy, không chịu nổi một đòn.” Mộ Dung Khuê nghe xong cười ha ha. Mộ Dung Phỉ thức thời, thấy Mộ Dung Khuê giống như đang muốn nói chuyện riêng với Đỗ Mạn Thanh, liền đứng dậy cáo từ. Mộ Dung Phỉ vừa đi khỏi, Mộ Dung Khuê liền cho nôi thị và cung nữ lui ra rồi mới hỏi Đỗ Mạn Thanh: “Mẫu hậu có bị dọa không?” Đỗ Mạn Thanh lại cười nói: “Chỉ có Lữ thái phi bị dọa, ta không sao.” Mộ Dung Khuê thấy Đỗ Mạn Thanh cười lên vô cùng xinh đẹp, tựa như muốn làm mù mắt người đối diện, cố gắng đưa ánh mắt nhìn qua nơi khác rồi mới nói: “Mẫu hậu thu một hồn của Lữ thái phi sao?” Đỗ Mạn Thanh thấy Mộ Dung Khuê hơi lạ, cho là hắn cũng sợ bị bắt hồn liền lấy điện thoại ra rồi giải thích: “Thứ này chỉ là chụp hình, giống như các ngươi vẽ tranh thôi chứ không phải thu hồn gỉ đâu. Ta chỉ lấy ra hù dọa Lữ thái phi thôi.” Mộ Dung Khuê nói: “Nhi tử biết mẫu hậu sẽ không hại nhi tử.” Đỗ Mạn Thanh cười nói: “Thấy dáng vẻ mê man của ngươi ta còn tưởng ngươi sợ cái này.” Mộ Dung Khuê thốt lên: “Nhi tử là vì mẫu hậu nên mới mê man.” Mộ Dung Khuê vừa nói xong, trong điện yên lặng đến mức có thể nghe được âm thanh cây kim rơi xuống đất. Đỗ Mạn Thanh: “Thôi xong, hoàng đế nhi tử bắt đầu đùa giỡn. Tình trạng luyến mẫu của hắn lại thăng cấp rồi. Mộ Dung Khuê: “Mẫu hậu, mẫu hậu, người có hiểu tâm ý của nhi tử không?