Manh Hậu

Chương 16

Lý Hữu Tôn vừa nói xong lại cầm quyển sách lật đến một trang, chỉ vào dòng chữ viết trên đó cho Mộ Dung Sâm nhìn, khẽ nói:”Nữ thần đã xuống trần, tuy có linh lực nhưng lại không có thần lực, không thể làm hại người phàm.” Mộ Dung Sâm nghe Lý Hữu Tôn nói xong, nhỏ giọng nói: “Như vậy, nữ thần đã xuống trần cũng sẽ như người phàm, mất hết thần lực?” Lý Hữu Tôn lấy ánh mắt trả lời: “Đúng vậy, cách tốt nhất là làm cho nữ thần ghét bỏ hoàng thượng, đến lúc đó nữ thần sẽ quay lại ủng hộ vương gia.” Trong hoàng cung, Mộ Dung Khuê ngồi trong ngự thư phòng suy nghĩ thật lâu, rồi cho người đi truyền Nghiêm Thừa Ân và Thạch Cố Hành tiến cung. Nghiêm Thừa Ân và Thạch Cố Hành vội vàng vào cung, đi đến ngự thư phòng bái kiến Mộ Dung Khuê. Mộ Dung Khuê phất tay, cho đám người Lạc công công lui ra mới nói: “Cao Bằng vương mượn cớ cáo ốm lâu ngày, hôm nay đột nhiên tiến cung bái kiến mẫu hậu, người này tâm tư khó dò, trong khoảng thời gian này các ngươi phải để ý kỹ hành động của hắn.” Nghiêm Thừa Ân và Thạch Cố Hành đáp ứng rồi lại hỏi chi tiết chuyện Mộ Dung Sâm tiến cung. Nghiêm Thừa Ân nói: “Cao Bằng vương ỷ có tứ đạo thị lang chống lưng. Nếu có biện pháp loại bỏ tứ đại thị lang, Cao Bằng vương cũng không còn là mối đe dọa.” Thạch Cố Hành lại im lặng không nói, Thạch Uy đã nói cho hắn biết chuyện tổ tiên tứ đại thị lang và thái tổ khai quốc cắt máu ăn thề, nếu đã có lời thề lớn như vậy Hoàng Thượng có thủ đoạn hơn nữa, cũng sẽ không thể đụng đến tứ đại thị lang. Nhưng nếu như vậy, thì làm sao có thể lập hoàng uy? Thật ra trong lòng Nghiêm Thừa Ân và Thạch Cố Hành đều cho rằng thế lực của tứ đại thị lang bây giờ rất khó có thế áp chế, nếu Mộ Dung Khuê chịu lập Lữ Hiểu Nguyệt làm hoàng hậu thì sẽ thành người một nhà với Lữ Lương, đến lúc đó Mộ Dung Sâm sẽ bị cô lập, nhưng mà Mộ Dung Khuê lại không chấp nhận thành thân với Lữ Hiểu Nguyệt, cũng không thể trách tứ đại thị lang sẽ hướng về Mộ Dung Sâm. Mộ Dung Khuê vẫn lấy giữ hiếu làm lý do không chịu lập hậu, dĩ nhiên cũng có một chút ảnh hưởng từ chuyện gặp phải bò cạp trong am năm xưa, nhưng lý do lớn nhất là không muốn hôn sự của mình thành giao dịch chính trị, ở một mặt nào đó, hắn cũng là một hoàng đế khá ngây thơ, vì hắn muốn lấy một nữ nhân mà hắn thích làm vợ. Chỉ cần nhìn vào ánh mắt của Nghiêm Thừa Ân và Thạch Cố Hành, Mộ Dung Khuê cũng biết trong lòng hai người đó đang suy nghĩ gì, thở dài một hơi rồi mới đem chuyện thề ước của khai quốc thái tổ và tứ đại gia tộc nói ra: “Năm đó hai bên cắt máu ăn thề, thái tổ tự tay viết huyết thư nói vĩnh viễn không thể làm hại tứ đại gia tộc, nếu vi phạm Nam Chu sẽ diệt vong. Người đại diện của tứ đại gia tộc cũng viết huyết thư, nói sẽ mãi mãi trung thành với nhà Mộ Dung, nếu hai lòng tứ đại gia tộc sẽ diệt vong. Từ đó đến nay đã hơn 100 năm, hai bên vẫn tuân thủ ước định, hoàng thất cũng nạp rất nhiều nữ nhân của tứ đại gia tộc tiến cung. Hôm nay trẫm ở thế yếu mà tứ đại gia tộc lại đang như lang như hổ, nếu có ngày trẫm thành thân với Lữ Hiểu Nguyệt thì thế lực bên ngoại sẽ quá lớn, trẫm lại phải tuân thủ ước hẹn, không thể đụng đến Lữ gia, đến lúc đó muốn bước đi sẽ càng khó khăn.” Không nói đến Thạch Cố Hành, Nghiêm Thừa Ân nghe được bí mật này mới hoảng sợ, giờ mới hiểu được vì sao hoàng thất vẫn chấp nhận cho tứ đại gia tộc ngày càng phát triển nhưng vẫn không tiêu diệt, cũng không tìm cách loại bỏ. Hắn im lặng hồi lâu mới nói: “Hoàng thượng, ước định nói tứ đại gia tộc sẽ trung thành với nhà Mộ Dung, hiện nay Hoàng Thượng chính là huyết mạch nhà Mộ Dung, mà Cao Bằng Vương cũng là con cháu nhà Mộ Dung, nếu như…” Mộ Dung Khuê nghiêm túc nói: “Đây chính là chỗ trẫm đang lo ngại, các ngươi cần phải tìm cách giúp trẫm thần phục tứ đại thị lang.” Nghiêm Thừa Ân và Thạch Cố Hành cúi người nói: “Chúng thần nguyện vì hoàng thượng phân ưu!” Mộ Dung Sâm rất tin tưởng bản chép tay của Lưu quốc sư, với lại trong lòng sẵn có ý phản nghịch, dốc hết khả năng tìm hiểu sở thích của Đỗ Mạn Thanh, sau khi biết Đỗ Mạn Thanh thích đọc sách, thích xem tạp thư ,mới đi tìm một ít truyện lưu truyền ngoài đường, mấy ngày sau mang vào cung cầu kiến Đỗ Mạn Thanh. Đỗ Mạn Thanh rất ngạc nhiên khi nghe Diệu Tâm bẩm báo Mộ Dung Sâm cầu kiến, hỏi lại Diệu Tâm: “Không biết hắn cầu kiến có chuyện gì quan trọng không?” Diệu Tâm hầu hạ Đỗ Mạn Thanh đã một thời gian cũng biết Đỗ Mạn Thanh không còn nhớ gì là sự thật, sợ Đỗ Mạn Thanh không biết ân oán giữa Mộ Dung Sâm và Mộ Dung Khuê mới to gan bẩm: “Thái hậu nương nương, Cao Bằng vương và hoàng thượng tuy bằng mặt nhưng không bằng lòng, mà cậu của Cao Bằng vương lại là Lại Bộ thị lang Lữ Lương, Lữ Lương trong triều rất có thế lực, đến cả hoàng thượng cũng phải nhường ông ta ba phần, hiện giờ Cao Bằng vương cầu kiến người phải cẩn thận ứng phó.” Đỗ Mạn Thanh gật đầu nói: “Cho hắn vào đi!” Mộ Dung Sâm vội vàng vào điện, hành lễ: “Thỉnh an mẫu hậu!” Đỗ Mạn Thanh thấy hôm nay Mộ Dung Sâm mặc trường bào màu thiên thanh, càng lộ vẻ nhẹ nhàng thoải mái, lại nói trong cung quy củ nhiều, tuy biết hắn và Mộ Dung Khuê không ưa gì nhau nhưng cũng không cảm thấy chán ghét, chỉ cười nói: “Miễn lễ, ban ghế ngồi!” “Tạ mẫu hậu!” Mộ Dung Sâm ngồi vào ghế bên dưới Đỗ Mạn Thanh rồi mới lấy sách từ trong túi ra: “Từ sau khi mẫu hậu trở về nhi thần cũng muốn thường xuyên tiến cung bái kiến, nhưng vì mắc bệnh không thể ra ngoài nên trong lòng cảm thấy rất xấu hổ, một lòng muốn tìm cách tạ lỗi với mẫu hậu, giờ nghe được mẫu hậu thích đọc truyện dân gian mới tìm mua vài quyển dâng lên cho mẫu hậu giải sầu, nếu mẫu hậu còn thích truyện nào, nhi thần lập tức đi tìm về.” Dù không biết hắn có ý gì, nhưng dù sao hắn tặng sách cũng không có ác ý. Đỗ Mạn Thanh cho Diệu Tâm nhận lấy, vừa nhìn qua còn thấy dưới tên truyện còn có phần giới thiệu nội dung mới cảm thấy kỳ lạ, ngẩng đầu hỏi: “Sách này ngươi đều xem qua rồi sao?” Mộ Dung Sâm thấy vẻ mặt của Đỗ Mạn Thanh, cho là mình đã làm đúng rồi mới thở phào trả lời: “Sách trình lên cho mẫu hậu, đương nhiên nhi thần phải xem qua để tránh có những điều bậy bạ làm bẩn mắt của mẫu hậu.” Hắn nói sách bậy bạ là có ý gì đây? Trong lòng Đỗ Mạn Thanh có chút ngứa ngáy, Hoàng đế nhi tử đưa sách đều quá thuần khiết, bây giờ vị Cao Bằng vương này cũng muốn chọn sách có trình độ cao tiến cung? Mộ Dung Sâm thấy vẻ mặt Đỗ Mạn Thanh như có vẻ bất mãn, cảm thấy căng thẳng, hỏi: “Mẫu hậu không thích những sách này sao?” Đỗ Mạn Thanh nói: “Xem giới thiệu, tất cả cũng chỉ khuyên người ta hướng thiện, cũng không có gì mới mẻ.” Mộ Dung Sâm ngẩn ra, những sách này chính là tuyệt phẩm, từng câu chữ bất phàm còn ngại không tốt? Hắn phản ứng nhanh, lập tức nói: “Mẫu hậu muốn đọc loại sách nào? Trong phủ nhi thần có mấy vị môn khách cũng có vài phần tài hoa, để cho bọn họ dựa theo ý tưởng của mẫu hậu, viết ra sách mà mẫu hậu thích.” A, đây là để mình cung cấp nội dung, bọn họ cứ dựa theo nội dung đó mà viết sao? Đỗ Mạn Thanh lập tức cảm thấy hứng thú, vui vẻ nói: “Ý kiến hay.” Diệu Tâm đứng bên cạnh nói thầm: “Cao Bằng vương này thật là biết dỗ người, còn hơn cả hoàng thượng tìm chuyện vui cho thái hậu, nhìn xem, mới nói có mấy câu đã dỗ cho thái hậu vui vẻ. Bên kia, Mộ Dung Khuê nghe nói Mộ Dung Sâm tiến cung thì vội vàng đi đến, hắn vừa vào điện đã thấy Mộ Dung Sâm và Đỗ Mạn Thanh đang tươi cười nói chuyện, hai đầu lông mày khẽ cau lại, hành lễ với Đỗ Mạn Thanh xong lại khôi phục như bình thường, rất có phong phạm hoàng đế. Mộ Dung Sâm thấy Mộ Dung Khuê tới cũng vội càng đứng dậy hành lễ. Mộ Dung Khuê ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Hoàng huynh bệnh nặng mới khỏi, không phải nên ở trong phủ tĩnh dưỡng sao? Làm sao lại tiến cung?” Mộ Dung Sâm tươi cười đáp: “Nghe nói mẫu hậu trong cung thấy buồn chán, mới đi tìm một ít sách tặng cho mẫu hậu giải sầu.” Mộ Dung Khuê nhìn Mộ Dung Sâm một chút mới nói: “Hoàng huynh hiếu tâm là tốt, Lữ thái phi có nhi tử hiếu thuận như hoàng huynh đúng là một chuyện may mắn.” Mộ Dung Sâm năm nay 25 tuổi, trong phủ chỉ có mấy phòng thiếp thất, chưa lập chính phi, vì việc này mà Lữ thái phi không ít lần tức giận với hắn, hai mẫu tử náo loạn làm cho Mộ Dung Khuê biết không ít chuyện. Trước đây Mộ Dung Sâm cố tình muốn thành thân với nữ nhi của Thạch Uy là Thạch Thu Vân, muốn nhờ vào chuyện này mà mượn thế lực của Thạch Uy, chỉ là Thạch Uy lấy cớ Thạch Thu Vân còn nhỏ, uyển chuyển từ chối, chuyện này Mộ Dung Khuê cũng biết rõ. Bây giờ hắn nói những lời này chính là muốn cảnh cáo Mộ Dung Sâm, bất hiếu với mẹ đẻ của mình lại còn chạy vào trong cung lấy lòng mẹ đẻ người khác, cẩn thận Lữ thái phi bất mãn sẽ gây náo loạn lần nữa. Mộ Dung Sâm vừa nghe Mộ Dung Khuê nhắc đến Lữ thái phi thì ánh mắt hơi trầm xuống. Khi đó Mộ Dung Khuông bệnh tình nguy kịch, vì sợ Lữ gia thế lớn, Lữ thái phi và Lữ lương sẽ giúp Mộ Dung Sâm uy hiếp Mộ Dung Khuê kế vị, liền viết mật chỉ làm cho Lữ thái phi tuẫn táng, mật chỉ đã bị Lữ lương giấu đi mới bảo vệ Lữ thái phi một mạng. Chỉ là Lữ thái phi lại biết được chuyện này rồi bị bệnh nặng một thời gian, đến lúc khỏi bệnh tính tình có chút thay đổi, mắc phải bệnh đa nghi. Nay Mộ Dung Sâm có mưu đồ cũng không dám thương lượng với Lữ thái phi, thậm chí còn phải dấu diếm. Nếu Lữ thái phi biết hắn tiến cung thỉnh an Đỗ Mạn Thanh tất nhiên sẽ ầm ỹ một trận. Thấy Mộ Dung Sâm không còn tự nhiên, lúc này Mộ Dung Khuê mới quay ra nói cười với Đỗ Mạn Thanh. Mộ Dung Sâm là có chuẩn bị mà đến, đương nhiên sẽ không chịu thua như vậy, hắn âm thầm giậm chân, bên trong giày đột nhiên có một vật bò ra, hướng đến ghế Đỗ Mạn Thanh đang ngồi. Mộ Dung Khuê đang nói, khóe mắt lại nhìn thấy dưới ghế Đỗ Mạn Thanh có một thứ gì đang dương nanh múa vuốt mới cúi đầu nhìn thật kỹ, thấy một vật làm hắn thiếu chút nữa mất hồn mất vía, có một con bò cạp đang bò lên ống quần của Đỗ Mạn Thanh, hình dáng vô cùng dữ tợn. Đỗ Mạn Thanh thấy vẻ mặt của hắn hơi khác mới nhìn theo, vừa mới nhìn cũng bị dọa không nhẹ, vội vàng đứng dậy hô to: “Người đâu, bắt con bọ cạp này nhanh lên!” “Mẫu hậu, nhi thần bắt giúp người!” Mộ Dung Sâm đứng lên, giơ tay muốn giúp bắt con bọ cạp ra khỏi người Đỗ Mạn Thanh. Mộ Dung Khuê lại nhanh hơn Mộ Dung Sâm một bước, mũi giày duỗi một cái đã đạp con bò cạp rơi khỏi ống quần Đỗ Mạn Thanh, đồng thời đạp mạnh một cái, con bò cạp đã bẹp dí, trong miệng còn không quên an ủi Đỗ Mạn Thanh: “Mẫu hậu đừng sợ, nhi tử đã đạp chết nó.” Nói xong đưa tay đỡ Đỗ Mạn Thanh, lên tiếng gọi cung nữ thu dọn, lại cho người đi chuẩn bị canh an thần. Đỗ Mạn Thanh ngạc nhiên hỏi: “Ngươi không sợ bò cạp?” Mộ Dung Khuê ngước nhìn Đỗ Mạn Thanh, ngực vẫn nhảy loạn, vẻ mặt lại làm ra vẻ bình tĩnh nói: “Vì mẫu hậu, nhi thần còn sợ cái gì?” Đỗ Mạn Thanh cảm động, giơ tay dịu dàng xoa gò má Mộ Dung Khuê. Khuôn mặt tuấn tú của Mộ Dung Khuê không chịu nổi chuyện này, trong nháy mắt đã đỏ bừng, ỡm ờ gọi: “Mẫu hậu ~”