Thiếu niên tuấn mỹ như ngọc trước mắt này thật sự là Thái hậu nương nương tâm ngoan thủ lạt, tâm địa rắn rết trước kia sao! ? Này này này. . . . . . Khác biệt cũng quá lớn đi! ? Chỉ là, từ khi Thái hậu nương nương ‘mất trí nhớ’ cùng lúc trước quả thực tựa như hai người! Đối với biến hóa của Nhạc Đồng Đồng, Thúy Nha kinh hãi rất nhiều, kỳ thật trong lòng là vui mừng. Trước kia, nếu không phải bất đắc dĩ nàng cũng sẽ không đến Mộng Nguyệt điện hầu hạ Thái hậu nương nương mà người người kinh sợ này. Mỗi ngày đều phải lo lắng đề phòng, sợ mình không cẩn thận đắc tội với Thái hậu nương nương, hậu quả đúng là không thể tưởng tượng nổi. Nhưng hiện tại, từ khi Thái hậu nương nương ‘mất trí nhớ’, nàng bắt đầu trở nên bất đồng. Nàng trở nên không còn đáng sợ giống như trước đây. Hơn nữa, hiện tại Thái hậu nương nương toàn thân nam trang phong lưu phóng khoáng như thế, cho dù trên mặt có nụ cười ngả ngớn, cũng cảm thấy rất đáng yêu. Còn có hành động lưu manh kia càng làm cho Thúy Nha nhịn không được xấu hổ trên mặt. Thoáng đỏ hồng, lại càng nhanh chóng lan ra trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Thúy Nha. Người đẹp như hoa đào, kỳ thật, bộ dáng Thúy Nha này dễ nhìn. Thấy khuôn mặt Thúy Nha khó xử, Nhạc Đồng Đồng lại không ngừng cố gắng học động tác ăn chơi trác táng đùa giỡn con gái nhà lành, tới sát khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu đang ửng đỏ của Thúy Nha. Lập tức dùng tốc độ nhanh như chớp hôn trộm lên mặt Thúy Nha một cái. Nhìn bộ dáng Thúy Nha thần tình kinh sợ, Nhạc Đồng Đồng lại nhịn không được cười lên ha hả. "Hô hô, Thúy Nha, ngươi thật sự là quá đáng yêu!" "Thái hậu nương nương, người như thế nào như vậy. . . . . ." Nhìn bộ dáng Nhạc Đồng Đồng cười ha ha, Thúy Nha da mặt mỏng, không khỏi đứng trên mặt đất hung hăng chà chà chân, bộ dáng tràn đầy khó xử hờn dỗi. Chỉ là tuy trên mặt Thúy Nha ảo não, trong lòng cũng không khỏi nảy lên vui mừng. Hiện tại Thái hậu nương nương thật sự là đáng yêu a. . . . . . Thật hy vọng Thái hậu nương nương sẽ vĩnh viễn như vậy. . . . . . Không biết tâm tư của Thúy Nha, Nhạc Đồng Đồng tiếp tục đùa Thúy Nha rất lâu mới mở miệng đắc ý nói. "Thúy Nha, như thế nào! ? Ai gia mặc như này có được không! ?" "Vâng, Thái hậu nương nương khuynh quốc khuynh thành, bất kể mặc cái gì cũng đều đẹp! Vừa rồi Thúy Nha thoạt nhìn còn tưởng là công tử phấn điêu ngọc trác ở đâu ra!" Thúy Nha ăn ngay nói thật, nhất điểm nhìn không ra thần sắc vuốt mông ngựa. Nghe vậy, trong lòng Nhạc Đồng Đồng đắc ý, lập tức tràn đầy tự kỷ sờ sờ đôi má phấn nộn của chính mình, mở miệng ảo não nói. "Ôi, làm sao bây giờ, Ai gia thật sự là thiên sinh lệ chất quả thật rất khó che giấu!" Lời nói tự kỷ như thế, phối hợp với biểu tình tràn đầy ảo não kia lại càng làm cho Thúy Nha nhịn không được nâng bụng cười lên ha hả. Trời ạ! Thái hậu nương nương này khi nào thì trở nên đáng yêu như thế! ? Đùa chết nàng! Ngay lúc Thúy Nha cười hết sức, Nhạc Đồng Đồng nhìn thấy bộ dáng Thúy Nha ôm bụng cười lăn lộn, mâu trung không khỏi xẹt qua ý cười. "Ha ha, rốt cục cũng cười! ? Ngươi hiện tại mới có điểm nhân khí, trước một bộ tiểu tức phụ, người khác nhìn còn tưởng rằng ai gia thường xuyên khi dễ ngươi!" "Ngạch, Thái hậu nương nương. . . . . ." Nghe được Nhạc Đồng Đồng lời này, trên mặt Thúy Nha sửng sốt, bừng tỉnh đại ngộ. Thì ra Thái hậu nương nương vừa rồi cố ý làm như vậy là vì muốn đùa nàng vui vẻ!