Ngày nào Tử Trúc cũng xem thiên tượng, thấy ngôi sao của Hoa Khai bình yên vô sự, hắn vui biết bao nhiêu. Nhưng một năm sau, ánh sáng sao chiếu mệnh nàng ngày càng ảm đạm, mỗi lúc một nhạt nhòa, gần như không còn thấy gì. Mặc dù hắn chỉ mới lĩnh hội được bảy phần thuật trường sinh bất tử, có khả năng bảy phần cũng chưa tới, nhưng thời hạn ba năm không còn bao xa, Tử Trúc nhất quyết đi tìm nàng, bỏ ngoài tai lời khuyên của Liễu Thanh. Cả đoạn đường lúc nào hắn cũng cất lọn tóc của Hoa Khai trong ngực áo, theo sau hạc giấy trèo đèo lội suối. Lặn lội mấy tháng trời, cả người xác xơ, chịu không biết bao nhiêu khổ sở. Tử Trúc tưởng tượng ra nhiều tình huống lúc gặp lại Hoa Khai, nhưng chưa bao giờ nghĩ sẽ nhìn thấy nàng như bây giờ. Nàng mặc giá y đỏ thắm về làm vợ người ta? Nếu không thấy gương mặt nàng, có lẽ Tự Trúc có thể đánh lừa bản thân rằng người kia không phải nàng. Nhưng lúc nàng nâng tấm khăn đỏ lên, dung mạo mà hắn ngày nhớ đêm mong đó, sao có thể không phải nàng? Hắn không thể nào tin được, tim như bị ai bóp nghẹt, đau còn hơn lúc ở trong núi nghĩ nàng đã chết. Tử Trúc đau đớn, nghĩ mình cứ như thế mà chết đi, nhưng không ngờ vẫn có thể bước từng bước đến trước mặt nàng: “Hoa Khai, huynh đến tìm muội.” Hắn run run nói, mỗi lời thốt ra, ngực lại đau thêm một phần. Hoa Khai nghẹn giọng. Nàng không biết nên nói gì, do dự một lúc, cuối cùng chỉ cúi đầu. Tử Trúc hy vọng Hoa Khai có thể nói gì đó, hoặc giả sẽ giải thích với hắn, nhưng nàng hoàn toàn không nói lời nào. Bạch Hoa ở bên cạnh đã lên tiếng trước: “Người đến chính là khách. Hôm nay là ngày vui của ta và Hoa Khai, mời huynh đài ở lại uống chén rượu nhạt. Thứ cho ta tiếp đãi không chu toàn.” Nói xong, Bạch Hoa lồng tay mình vào tay Hoa Khai, mười ngón tay đan xen. Tử Trúc nhìn bọn họ tay trong tay, lại ngẩng đầu nhìn Hoa Khai, dường như muốn nhìn thấu tâm nàng, muốn biết rốt cuộc nàng nghĩ gì. Nhưng hắn không nhìn thấy gì cả. “Hay cho cái gọi là ngày vui. Ta ở trong núi không ngừng tu hành chỉ vì kiếp nạn ba năm của muội. Nay ba năm đã sắp đến, vậy mà gặp muội, muội lại mặc áo cưới thành thân với người khác… Hoa Khai, sao muội có thể? Sao muội có thể nhẫn tâm như vậy?” Tử Trúc nói hết câu, thân thể lảo đảo lui mấy bước về phía sau. Hoa Khai ngẩng đầu nhìn Tử Trúc, lại quay sang nhìn Bạch Hoa. Dường như cuối cùng nàng cũng hạ quyết tâm, cất tiếng nói với Tử Trúc: “Tử Trúc, ta đổi ý rồi. Ta yêu chàng, nên ta muốn cùng chàng kết thành vợ chồng, không thể theo ngươi trở về. Uống xong chén rượu này, ngươi quay về đi.” Tử Trúc không thể tin vào tai mình, không thể tin nàng có thể nói những lời này. Sắc mặt hắn trở nên trắng bệch. Tử Trúc vươn tay, muốn chạm vào nàng, muốn xem xem có phải thật sự là nàng đang đứng trước mặt mình hay không. Vì sao nàng đang ở gần hắn như vậy mà hắn cảm thấy còn xa xôi hơn so với trước kia. Xa xôi đến mức hắn không thể chạm đến. Bạch Hoa bước lên chắn trước mặt Hoa Khai, nói: “Xin hãy tự trọng.” “Tự Trọng? Ngươi là ai? Ngươi có tư cách gì mà bảo ta phải tự trọng!?” Bạch Hoa nghiêm giọng: “Hôm nay ta thành thân với Hoa Khai, nàng chính là thê tử của ta. Còn ngươi, ngươi là gì của nàng? Chẳng lẽ ta nói tự trọng là dùng sai từ sao?” Ngươi là gì của nàng? Câu hỏi này khiến Tử Trúc á khẩu, không thể trả lời. Hắn cười khổ, quả thật hắn không biết mình là gì của nàng. “Muội nói, ta nên là gì của muội đây?” Tử Trúc nhìn Hoa Khai, nhẹ nhàng hỏi. Sắc mặt Hoa Khai đột nhiên tái nhợt, ngay cả son phấn dường như cũng không che hết được. Nàng cắn chặt môi, một lúc sau mới trả lời: “Ân nhân cứu mạng. Nhưng ân tình này, ta đã không còn cách nào báo đáp ngươi.” Gương mặt Tử Trúc vàng vọt như tờ giấy, ảo giác chỉ mong mình có thể chết đi. Hắn trân trối nhìn Hoa Khai, không thể tin được lắc lắc đầu: “Hoa Khai… Sao muội có thể… Sao muội có thể nói như vậy?” Hoa Khai nhìn Tử Trúc, đột ngột quỳ xuống. “Tử Trúc, ta xin ngươi, ngươi đi đi.” Có gì đó trong mắt tràn ra, Tử Trúc nở nụ cười. Hắn chậm rãi quỳ xuống trước mặt Hoa Khai. “Hoa Khai, muội chưa từng xin ta điều gì, mà nay, muội quỳ xuống cầu xin ta đi? Muội lại có thể quỳ xuống cầu xin ta đi?” Tử Trúc càng cười càng lớn, thứ gì đó trong mắt tràn ra cũng mỗi lúc một nhiều. Dáng vẻ vừa khóc vừa cười này, trông thật thảm hại. Tay hắn nhẹ nhàng vuốt mũ phượng xinh đẹp Hoa Khai đang đội, thấp giọng hỏi: “Hoa Khai, muội có từng yêu ta? Dù chỉ một chút thôi?” Hoa Khai chậm rãi lắc đầu. Châu ngọc trên mũ phượng cũng rung rinh theo. Tử Trúc như hóa điên, gào lên: “Ta không tin! ta không tin!” Sau đó đột ngột đẩy rớt mũ phượng trên đầu nàng, mái tóc dài nửa đen nửa trắng xõa tung. Tử Trúc sững sờ, tạm quên nỗi đau vô biên. Hắn ôm lấy đầu Hoa Khai, không dám tin hỏi: “Sao lại thế này? Hoa Khai… Vì sao tóc muội… bạc trắng thế này?” Rồi lập tức cầm tay nàng lên, mới hay tay nàng cũng có rất nhiều nếp nhăn. “Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì? Vì sao… vì sao muội đột nhiên già đi như vậy?” Hoa Khai cúi đầu nói: “Tử Trúc, ta xin ngươi hãy đi đi, nhanh lên!” Giọng nói cơ hồ run rẩy. “Ta không đi! Muội không nói chuyện gì đang xảy ra, có chết ta cũng không đi!” Hoa Khai ngẩng đầu nhìn Tử Trúc, cười thê lương, miệng đột nhiên trào ra máu đỏ. Nàng ngã xuống đất, bất tỉnh nhân sự. Máu thấm vào giá y, tan vào màu áo đỏ tươi trong ngày đại hỉ. Tử Trúc còn chưa kịp phản ứng, Bạch Hoa đã ôm lấy nàng, sắc mặt tái nhợt, tuyệt vọng liếc Tử Trúc một cái. “Nàng là thê tử của ta, cho dù chết cũng là thê tử của ta. Ngươi không được đụng vào nàng.” Dứt lời liền ôm Hoa Khai biến mất. Tử Trúc bần thần ngồi trên đất, một lúc sau mới điên cuồng bật dậy, vô phương hướng cắm đầu chạy đi. Giờ phút này, đầu óc hắn hoàn toàn mê muội, thậm chí đã quên trên người mình còn có lọn tóc của Hoa Khai, muốn biết nàng đi hướng nào cũng không phải việc khó. Nhưng tâm trí hắn hoàn toàn rối loạn, không thể nghĩ được gì nữa. Điên cuồng chạy một lúc lâu, Tử Trúc mới nhìn thấy một căn nhà gỗ trên sườn núi. Trực giác nói cho hắn biết, Hoa Khai đang ở đây. Quả nhiên, lúc Tử Trúc mở cửa, liền thấy Hoa Khai đang nằm trên giường. Y phục đỏ thẫm phủ kín giường, gấu váy rũ xuống chạm đất. Nam tử kia cũng mặc áo cưới như nàng ngồi yên ở mép giường, giữ chặt bàn tay vô lực của Hoa Khai, bất lực nhìn nàng. Tử Trúc vội vàng bước qua, thấy dáng vẻ của Hoa Khai thì kinh hãi đến mức không nói nên lời. Mái tóc xõa dài, hai bên đã bạc trắng. Ngoại trừ đôi mắt, ngũ khiếu (*) đều dính máu. Máu vẫn còn ướt, cho thấy chỉ vừa ngừng chảy. Nam nhân kia đang dùng tay áo mình chậm rãi lau đi huyết đỏ, son phấn cũng trôi theo, lộ ra dung mạo tiều tụy. Không còn phấn son, Tử Trúc thấy rất rõ nếp nhăn trên mặt nàng, còn già hơn lúc nãy. Tử Trúc đờ đẫn nhìn Hoa Khai, cả buổi không nói được tiếng nào, chỉ chực té ngã. *Ngũ khiếu: hai tai, hai lỗ mũi, miệng. Thất khiếu bao gồm cả hai mắt. Đúng lúc này, mi mắt Hoa Khai hơi động đậy, sau đó lặng lẽ mở ra. Nàng chậm rãi di chuyển ánh mắt, nhìn Bạch Hoa, rồi nhìn về phía Tử Trúc. Hoa Khai mấp máy môi nói gì đó. Âm thanh vô cùng mỏng manh, dường như chỉ cần một cơn gió nhẹ cũng có thể thổi tan. Nhưng Tử Trúc nghe rất rõ. Nàng nói: “Vì sao ngươi còn chưa đi?” Lúc này Tử Trúc mới tỉnh táo được một chút, tìm lại giọng nói của mình, hắng giọng: “Muội cố ý nói những lời vừa nãy.” Thanh âm tự nhiên nghẹn ngào: “Muội vốn biết muội không thể nào thực hiện được lời hứa của mình, đúng không?” Hoa Khai không nói gì. Tử Trúc vô lực quỳ xuống, cầm mấy lọn tóc của nàng trong tay, hai mắt đỏ lên: “Vì sao… Vì sao muội trở nên thế này?” “Đây là số mệnh…” Hoa Khai yếu ớt nói. “Là số mệnh.” Tử Trúc bắt lấy ngọn tóc nàng, đau khổ kêu lên. Hắn lập tức quay đầu, hai mắt đỏ quạch, dữ tợn nhìn Bạch Hoa: “Là ngươi! Chính là ngươi đã hại Hoa Khai!” Bạch Hoa không phủ nhận, ánh mắt hắn vẫn như cũ, chỉ nhìn Hoa Khai, tự trách nói: “Nếu ta biết sự tình trở nên như vậy, lúc ấy dù có thế nào ta cũng không cứu nàng. Ít ra, hồn phách của nàng vẫn còn…” “Ngươi nói vậy là ý gì? Cái gì hồn phách của nàng vẫn còn? Chẳng lẽ hồn phách nàng sẽ tan sao?” Bạch Hoa không lên tiếng, trên gương mặt chỉ còn tuyệt vọng. Tử Trúc đứng lên, nắm lấy cổ áo Bạch Hoa. “Ngươi nói đi! Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì!?” Bạch Hoa không phản ứng, chỉ châm rãi chuyển ánh mắt về phía Tử Trúc. Tử Trúc đột nhiên bị một luồng sức mạnh đánh văng ra xa hơn mười thước. Hoa Khai hít sâu một hơi, muốn ngồi dậy ngăn cản nhưng không có chút sức lực nào. Bạch Hoa nhẹ nhàng giữ Hoa Khai nằm yên. “Đừng lộn xộn, ta không làm hắn bị thương.” Nói xong liền lạnh lùng quay sang Tử Trúc: “Ta nhẹ nhàng với Hoa Khai, không có nghĩa là với ai ta cũng đối xử như vậy. Một kẻ phàm nhân như ngươi, ta há có thể để ngươi làm loạn.” Quả nhiên Bạch Hoa không làm Tử Trúc bị thương, chỉ đẩy hắn bay ra ngoài, chịu đau đớn ngoài da một chút mà thôi. Tử Trúc quỳ rạp trên đất, đã thảm hại nay còn thảm hại hơn, trong miệng không ngừng lặp đi lặp lại: “Chính là ngươi hại nàng ra như vậy… Chính là ngươi hại nàng ra như vậy…” Dáng vẻ quân tử nho nhã khi xưa, bây giờ nơi đâu? “Tử Trúc.” Hoa Khai khẽ gọi một tiếng. Nghe Hoa Khai gọi mình, Tử Trúc lập tức lảo đảo đến bên giường nàng. “Tử Trúc, ngươi trở về đi.” “Ta không về! Muội nói những lời này, đều chỉ vì ép ta đi mà thôi. Ta làm sao có thể trở về? Làm sao có thể?” “Nhưng ta hoàn toàn không có lừa ngươi.” Hoa Khai lẳng lặng nhìn Tử Trúc, bàn tay nàng run rẩy nắm lấy tay Bạch Hoa. Thật ra Hoa Khai muốn nắm chặt tay Bạch Hoa, nhưng chỉ cử động một chút thế này thôi cũng đã dùng hết khí lực của nàng. “Ta chưa bao giờ yêu ngươi… Ta yêu chàng, ta muốn được chết bên cạnh chàng…” Hoa Khai chậm rãi gằn từng tiếng một. Từng chữ, từng chữ đâm thật sâu vào lòng Tử Trúc, đồng thời cũng làm cho Bạch Hoa càng thêm đau khổ. Dù vậy, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn tất cả, không sao tìm được giải pháp. Tuy hắn là linh thú do trời đất biến ảo mà thành, nhưng hắn không biết cải tử hồi sinh, chứ đừng nói đến hồn phách sắp hôi yên phi diệt kia. Cho dù hắn giết Diêm Vương, đoạt được sổ sinh tử cũng không thể thay đổi được gì. Trên sổ sinh tử đã không còn tên của nàng. Không còn kịp nữa rồi, tất cả đều không còn kịp nữa rồi. Cả người Tử Trúc lảo đảo, vẫn không thể tin, kích động gào thét: “Là hắn ép muội, đúng không!?” Ngón tay chỉ vào Bạch Hoa. “Tử Trúc, ngoại trừ bản thân ta, trên đời này còn ai có thể ép ta?” Đương nhiên Tử Trúc hiểu, nhưng hắn vẫn nguyện lừa dối chính mình. “Trở về đi, về lại đạo quan trên núi.” Hoa Khai thở hổn hển, nói đứt quãng: “Sư phụ từng nói tài năng thiên phú của ngươi rất cao, chăm chỉ tu luyện nhất định có thể tu thành chính quả. Hãy quên đi người tên Mạnh Hoa Khai này, nàng vốn không nên sống lâu như vậy…” “Muội bảo ta làm sao quên? Ta làm nhiều điều như vậy, đều là vì muội, nay muội lại bảo ta quên. Điều đó là không thể, không thể muội có biết không!?” Tử Trúc nói xong lời cuối cùng, bật khóc. Hoa Khai kéo khóe miệng, gian nan gượng cười: “Nếu ngày đó ngươi không gặp ta trong ngôi miếu đổ nát, chắc mọi việc sẽ không như bây giờ. Có điều ta rất vui, ít nhất ta không hại chết ngươi, không cần mang theo áy náy mà chết đi. Thì ra Bạch Vô Thường cũng có lúc tính sai…” “Nàng lại nói chuyện ngốc nghếch gì thế!” “Ta hơi mệt.” Hoa Khai quay sang nói với Bạch Hoa: “Để ta dựa vào chàng một lúc, được không?” Bạch Hoa mím môi, nhắm mắt lại gật đầu, một lúc sau mới lặng lẽ mở ra, ánh mắt trống rỗng. Hắn đỡ Hoa Khai ngồi dậy, để nàng tựa vào người mình, hai tay vòng qua ôm chặt lấy nàng. Hai mắt Hoa Khai nhắm nghiền, nặng nề chìm vào giấc ngủ, chỉ còn một chút hơi thở mỏng manh chứng minh nàng chưa chết. Thế nhưng ngày đó không còn bao xa. Hai người người mặc hỷ phục, lại không có cảm giác vui mừng, chỉ có cảm giác tuyệt vọng không lối thoát. Tử Trúc ngã ngồi dưới đất chứng kiến cảnh tượng trước mặt, dần dần tỉnh táo. Hắn cuộn chặt hai tay thành nắm đấm, rồi lại thả ra, tính toán, suy nghĩ rất lung. Hồi lâu sau Tử Trúc mới đứng lên, bình tĩnh nói với Bạch Hoa: “Nói cho ta biết, ngươi là ai. Còn nữa, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?” Bạch Hoa dường như không nghe thấy câu hỏi của Tử Trúc, im lặng ôm Hoa Khai, giống như không ai có thể chen vào giữa hai người. “Ta có thể cứu nàng.” Thân thể Bạch Hoa cứng đờ. Hắn ngẩng đầu nhìn Tử Trúc: “Ta còn chưa tìm được biện pháp, chỉ một kẻ phàm nhân như ngươi thì có sao?” “Ta có thể cứu nàng.” Tử Trúc nói lại một lần, ngữ khí vô cùng chân thành. Bạch Hoa nhìn người trong lòng, lại nhìn Tử Trúc, do dự một lúc mới nhẹ nhàng đặt Hoa Khai lên giường, áp một tay lên trán nàng. Một dòng ánh sáng trắng lấp lánh không ngừng tiến vào cơ thể Hoa Khai. Tuy Bạch Hoa truyền hơn phân nửa chân khí cho nàng, nhưng cũng giống như đá chìm đáy biển, nhiều lắm cũng chỉ có thể giữ được mạng nàng thêm một lúc nữa. Dù chỉ một lúc, hắn vẫn cứ tiếp tục, đến khi trán toát mồ hôi lạnh mới dừng tay. Sau đó quay sang nói với Tử Trúc: “Ra ngoài đi.” Dứt lời liền đi ra ngoài trước, Tử Trúc cũng theo sát phía sau. Không lâu sau, Bạch Hoa từ ngoài nhà đi vào, đứng ở cạnh giường. Đôi mắt vàng vốn trong suốt lại như nước sông Vong Xuyên, sâu không thấy đáy. Hắn thâm tình nhìn Hoa Khai, rồi bỏ đi. Sau đó Tử Trúc cũng vào nhà, trái ngược với Bạch Hoa, hắn rất bình tĩnh. Tử Trúc nở nụ cười, nhìn Hoa Khai đang ngủ say, nhẹ nhàng nói: “Hoa Khai, muội phải tuân thủ lời giao hẹn ba năm của chúng ta.” Còn Bạch Hoa, không biết đã đi đâu.