Một thời gian rất lâu sau đó, Bạch Trạch không biết đã qua bao nhiêu ngày. Ở chốn này, hoàn toàn không cảm giác được thời gian trôi qua. Mặt trời chói chang, nóng như lửa trên đầu không ngừng thiêu đốt thân thể và ý chí nó. Máu bết trên da, trên lông đã khô từ lâu. Nhưng nó biết, không lâu nữa vết thương trên người nó sẽ lại vỡ ra, máu tiếp tục chảy. Sau đó bị phơi nắng đến khô, lặp đi lặp lại mãi như vậy. Thật ra những vết thương này đối với nó không là gì cả, cho dù không chăm sóc thì chúng cũng tự lành. Nhưng những thần tiên này sử dụng tiên pháp khiến chúng vỡ ra sau khi đã khép lại, không ngừng tra tấn nó. Bộ lông vốn trắng như tuyết, nay đã không thể nhận ra. Đầu của nó bị khóa trên đất nhưng nó không muốn phủ phục nên bốn chân không ngừng giãy dụa, hòng thoát khỏi gông cùm. Da thịt trên gáy bị khóa sắt cọ vào rách tả tơi, lộ cả xương. Đôi mắt nó đã toát ra vẻ mỏi mệt. Thanh Nữ lại xuất hiện trước mặt Bạch Trạch một lần nữa, nhìn thân thể nó ngày càng tàn tạ. Nàng chậm rãi đi về phía nó. Bạch Trạch lập tức gồng mình đề phòng, hướng về phía nàng rống to. Nó nhe hàm răng nanh bén nhọn, dường như sẽ lập tức giật đứt xiềng xích, xông tới cắn nát cổ họng người đang đứng trước mặt. Thế nhưng Thanh Nữ không để ý tới răng nanh bén nhọn của Bạch Trạch, cũng không nghe nó gào rống. Nàng chậm rãi tới gần, chỉ cách nó vài bước, đứng im lặng lẽ nhìn nó. Giống như nàng tới đây, chỉ vì muốn nhìn Bạch Trạch mà thôi. Thân hình nó dần dần thả lỏng, nhưng trong mắt vẫn đề cao cảnh giác. Cứ như vậy, nàng đứng nhìn nó rất lâu. Trước khi đi, Thanh Nữ còn giáng xuống sương tuyết, cản bớt ánh mặt trời chói chang đang thiêu đốt nó. Bông tuyết lạnh như băng bao trùm lên vết thương lở loét trên người Bạch Trạch, làm nó dễ chịu hơn rất nhiều. Nó vốn sống trên núi Côn Luân quanh năm tuyết phủ, băng tuyết lạnh giá mới chính là môi trường yêu thích của nó. Nhưng những thần tiên tàn nhẫn này lại dùng mặt trời như lò lửa thiêu đốt nó, làm cho nó đau đớn đến tột cùng. Thế nhưng Bạch Trạch không vì cơn mưa tuyết này mà hạ thấp cảnh giác. Nó nghi hoặc nhìn bóng dáng Thanh Nữ rời đi. Cho đến lúc này, nàng vẫn không nói với nó lời nào. Lần thứ ba, không biết là cách lần trước bao lâu. Đôi mắt Bạch Trạch đã nhuốm đầy vẻ mỏi mệt, không còn sức lực để giãy dụa, nhưng vẫn như trước cố gắng đứng vững trên bốn chân run rẩy. Nó không muốn ngã xuống, miệng rống không thành tiếng. Ánh mặt trời chói chang đã biến mất, thay vào đó là bóng đêm vô tận. Trong bóng tối mịt mù không có âm thanh nào khác, chỉ có tiếng xích sắt bị nó giật kêu lẻng xẻng. Không biết nó đã ở trong bóng đêm bao nhiêu lâu,chỉ có cảm giác cô độc lúc thì chậm rãi gặm nhấm, lúc lại như thủy triều ập tới, đánh nó vỡ tan. Ý chí kiên cường ban đầu, dần dần bị bào mòn không còn gì. Lúc Thanh Nữ xuất hiện trước mặt nó lần nữa, trong lòng Bạch Trạch dễ chịu đi nhiều. Ít nhất cảm giác cô độc không còn mãnh liệt như vậy nữa. Nếu cứ tiếp tục như vậy, Bạch Trạch không biết mình còn có thể kiên trì bao lâu. Có lẽ một thời gian ngắn nữa thôi, bốn chân nó không còn đủ sức đứng vững, đầu sẽ ngoan ngoãn nằm bẹp xuống mặt đất. Ngay cả linh hồn cũng cầu xin thần phật tha thứ. Lúc này, Thanh Nữ đang đứng trước mặt nó, chỉ cần tiến lên một bước là chạm được nàng. Nhưng nó không chủ động tấn công mà chỉ ngẩng đầu, đề phòng nhìn nàng. Dường như Thanh Nữ biết nó ngẩng đầu với tư thế như vậy sẽ rất khó chịu, liền tự mình ngồi xuống. Nàng nhẹ nhàng đặt tay lên người Bạch Trạch, chậm rãi, cẩn thận vuốt ve. Cảm giác lạnh lẽo từ bàn tay nàng không ngừng thấm vào thân thể của Bạch Trạch. Vết thương trên người nó từ từ khép lại. Tuy rằng miệng vết thương đã khép, nhưng Bạch Trạch bị nội thương rất nghiêm trọng. Nàng không có cách chữa hết nội thương cho nó. Có lẽ vì gần nhau như thế, ý chí đã tan rã của nó khôi phục lần nữa, cảm giác cô độc cũng bởi vì sự xuất hiện của nàng mà tan thành mây khói. Cảnh giác trong mắt nó đã bớt đi vài phần. Sau đó, Thanh Nữ mở hết xiềng xích giam cầm tứ chi và gông cùm trên đầu Bạch Trạch. Không chỉ thân thể, mà cả linh hồn nó cũng được tự do. Bạch Trạch nghi hoặc nhìn thần nữ vừa làm sương giáng trước mặt mình, nó không sao đoán ra được mục đích của nàng. Còn Thanh Nữ, trước sau nàng vẫn im lặng, không nói lời nào. Ngay cả sắc mặt cũng không hề thay đổi, dường như những việc vừa xảy ra không liên quan gì đến nàng. Tuy nhiên, Thanh Nữ thả nó đi chính là vi phạm luật trời. Không ai biết được tận cùng suy nghĩ của nàng, rốt cuộc là vì điều gì. Bạch Trạch là linh thú thông hiểu vạn vật, đương nhiên nó cũng biết thiên giới phạt nàng thế nào sau khi thả nó đi. Nàng bị giáng xuống trần gian, nếm trải đau khổ. Bạch Trạch thấy hồn phách của nàng luân hồi hết kiếp này đến kiếp khác, kiếp nào cũng bị ác quỷ làm hại, cuối cùng cô độc, đau thương mà chết. Mãi mãi trầm kha trong vòng luân hồi, không có kết thúc. Tất cả, đều vì nó. Bạch Trạch nhìn tiên nữ vô cảm trước mặt, trong lòng nó biết nàng không giống các thần tiên khác. Nàng không đáng bị trách phạt như vậy. Nó đi đến trước mặt Thanh Nữ, đột nhiên cắn một cái lên cánh tay nàng. Chân mày Thanh Nữ hơi nhíu lại, nhưng nàng không giãy ra. Cảm giác răng nanh cắm vào da thịt cũng không đau lắm, vì nó không dùng lực. Nàng cảm nhận được có thứ gì đó lạnh như băng chảy vào người mình. Thanh Nữ không nói gì, chỉ nghi hoặc nhìn Bạch Trạch. “Có máu của ta, cho dù nàng có biến thành người phàm, yêu ma quỷ quái cũng không dám tiếp cận.” Đây là lần đầu tiên nó mở miệng nói chuyện. Đôi mắt vàng đã khôi phục thần thái ngày xưa, còn có cả một tia mềm mại rất khó phát hiện. “Ta đã truyền máu của ta cho nàng, chứng tỏ ta sẽ vĩnh viễn bảo hộ nàng. Nàng hãy cho ta một cái tên.” Thanh Nữ ngẫm nghĩ, nhàn nhạt nói: “Bạch Hoa.” Giọng nói như phiêu bồng ở tận chân trời. Đây chính là lần đầu tiên nàng mở miệng nói chuyện với hắn. Bạch Trạch nhìn nàng thật sâu, rồi nói: “Nhất định ta sẽ tìm được nàng.” Nói xong liền vội vàng chạy về hướng Côn Luân. Bạch Thảo đóng hình ảnh lại, quay đầu nói với Hoa Khai: “Đó chính là toàn bộ câu chuyện của chúng ta.” Hoa Khai chăm chú nhìn hắn, những tình cảm không nói lên lời cuộn trào trong đáy mắt. Ngực như bị một sức mạnh rất lớn chèn ép, tắc nghẽn nói không nên lời, vô cùng khó chịu. “Vì sao nàng khóc?” Bạch Thảo, không, phải là Bạch Hoa, hắn dùng tay áo nhẹ nhàng lau đi hai hàng nước mắt lã chã rơi trên mặt nàng. Hoa Khai cũng không biết vì sao mình rơi lệ. Nàng lau khô hai mắt xong mới nói: “Thì ra kiếp trước của chúng ta là như vậy.” Bạch Hoa cười cười. “Chính là như thế. Tuy không dài, nhưng chỉ một hai câu nói như vậy đã đủ rồi.” “Vì sao chàng phải cắn ta?” Hoa Khai hỏi. Bạch Hoa vòng tay ôm nàng. “Nàng vì ta mới bị giáng xuống nhân gian, chịu mọi khổ cực đời đời kiếp kiếp. Ta thấy được mỗi một kiếp nàng trải qua đều bị yêu ma quỷ quái làm hại, đau đớn, cô độc mà chết. Vì vậy lúc đó ta cắn nàng, thật ra là truyền máu mình cho nàng, như vậy bọn ma quỷ sẽ không dám tiếp cận nàng. Nhưng không thể ngờ…” “Cuối cùng ta cũng không thể chết già, còn hại Bạch Thảo một mạng.” Hoa Khai dừng một chút, sờ hai bên tóc mai đã chớm bạc: “Quả nhiên, mệnh trời không thể trái.” “Ta không tin bọn thần tiên giả dối đó! Ta cũng không tin mệnh trời! Ta nhất định sẽ tìm được phương pháp chữa cho nàng!” Hoa Khai cười khổ: “Vì sao chàng phải biến thành hình dáng của Bạch Thảo?” “Cả kiếp này nàng đều vì hắn mà đau khổ. Mong muốn hắn sống lại và cùng nhau sống một đời bình an là tâm nguyện của nàng. Ta không muốn nàng mang tiếc nuối này chuyển thế luân hồi nên ta biến thành hình dạng của hắn, hoàn thành tâm nguyện cho nàng.” “Thiên đình phạt ta luân hồi bao nhiêu kiếp?” “Đến khi ngộ đạo, đến khi buông tay. Nếu không ngộ đạo được, cũng không buông được chấp niệm thì vĩnh viễn ở trong luân hồi.” Hoa Khai cười khổ: “Kiếp nào ta cũng phải đau khổ như vậy sao?” Bạch Hoa hôn nhẹ lên trán nàng: “Đừng sợ, về sau đều có ta ở đây.” Dừng một chút, Hoa Khai mới hỏi Bạch Hoa: “Chàng yêu ta?” Mặc dù Hoa Khai đột ngột hỏi câu này, nhưng Bạch Hoa vẫn cười, lại có chút đau lòng. Hắn dùng tay vuốt mấy sợi tóc hai bên trán nàng ra sau tai, nhẹ nhàng nói: “Sao có thể không yêu? Động lòng trần, ta sẽ không thể tu thành chính quả, nhưng ta tuyệt đối không hối hận. Tuyệt đối không.” “Vậy chàng đồng ý với ta, đừng cứu ta, cứ để ta thuận theo tự nhiên chết đi. Đừng tiếp tục cãi lại mệnh trời, tội chồng thêm tội.” Bạch Hoa ngẩn người, rồi chỉ cúi đầu trầm mặc, không đáp lời nàng. “Đồng ý với ta.” Bạch Hoa do dự thật lâu, mới nhẹ giọng nói: “Được. Đời này ta không thể giữ nàng bên cạnh, kiếp sau ta lại tìm nàng, kiếp sau, rồi kiếp sau nữa. Nàng còn ở trong luân hồi, ta còn ở cạnh nàng, không để nàng chịu đau khổ, đến khi nào nàng có thể thoát khỏi luân hồi mới thôi.” “Nếu ta vĩnh viễn bị đày trong luân hồi thì sao?” Bạch Hoa nở nụ cười ôn hòa. “Vậy cũng tốt, ta sẽ vĩnh viễn ở cạnh nàng, đến lúc thương hải tang điền, bãi biển hóa nương dâu.” Hoa Khai cũng cười, nàng nói: “Ta muốn nhìn chàng, hình dáng thật của chàng.” “Nếu trở lại hình thú, ta chỉ sợ căn phòng này không chứa nổi ta.” “Thế còn dáng vẻ lúc chàng hóa thành hình người thì sao?” Bạch Hoa mỉm cười, đặt Hoa Khai xuống rồi lùi về sau mấy bước. Chỉ trong chớp mắt đã thay đổi thành hình dạng khác. Nam nhân trước mặt nàng, mái tóc trắng như tuyết, trên người mặc một bộ y phục cũng thuần một màu trắng. Viền cổ áo và tay áo thêu hoa văn mây vàng, tầng tầng lớp lớp đẹp vô cùng. Hắn có đôi mắt vàng trong suốt, như có ánh sáng ấm áp lưu động, lại nhu hòa như nước chảy, còn cả vẻ phóng khoáng cao cao tại tại thượng, ngạo nghễ không dễ gì cúi đầu. Giống hệt như đôi mắt của Bạch Trạch, ẩn chứa trong đó là linh hồn sẽ không bao giờ bị khuất phục. Chỉ có một điểm khác duy nhất là hiện giờ khóe miệng hắn hơi cong, mỉm cười dịu dàng. Ấm áp này, chỉ có ở trước mặt nàng mới có. Một tầng gió tuyết mờ ảo không ngừng xoáy tròn quanh người hắn, cuốn theo góc áo phiêu phiêu. Khiến ai cũng muốn ngắm nhìn. “Bạch Hoa…” Hoa Khai gọi một tiếng. Hai mắt nàng đột nhiên ướt đẫm. Ngày đó ở thiên giới hắn động tâm yêu nàng, còn nàng thì sao? Tâm can của nàng rốt cuộc thế nào?