Sáng sớm ngày thứ hai, Hoa Khai thấy sắc mặt Tử Trúc tái nhợt mới bảo hắn ở lại sơn động tiếp tục nghỉ ngơi, còn nàng và vị đạo sĩ ra ngoài đi tìm lão bà bà kia. Bình thường, Tử Trúc nhất định sẽ đi theo Hoa Khai ra ngoài, nhưng bây giờ hắn lại không từ chối. Sau khi Hoa Khai và vị đạo sĩ đi rồi, Tử Trúc mới ngồi dậy, khẽ run tay lấy quyển sách đã ố vàng từ trong áo ra. Trang sách đã hơi bị hư hại, chữ viết cũng không còn rõ ràng nhưng nhìn kỹ vẫn có thể đọc được. Nếu là người bình thường xem sách này, hoặc sẽ bị tẩu hỏa nhập ma hóa điên, hoặc căn bản là không hiểu bên trong viết gì, nhưng Tử Trúc lại hiểu được. Có lẽ đối với đạo thuật, hắn thật sự có năng khiếu trời ban. Hắn có thể hiểu được chút ít những điều ghi trong quyển sách, nhưng cũng chỉ là một chút. Tử Trúc cầm quyển sách thật thận trọng trong tay, đột nhiên nhớ đến cuốn thiên thư mà sư phụ đã từng nói, tri thức trong đó làm sao có thể một lời mà nói hết. Tử Trúc tin tưởng quyển sách hắn đang cầm trong tay chính là quyển thiên thư mà sư phụ nói. Sách này, chắc là do tổ sư gia để lại. Tử Trúc cẩn thận đặt quyển sách lên bãi đá, sau đó quỳ xuống, thành kính khấu đầu ba lần. Xong hắn lại cầm sách lên, mở ra xem. Trong sách giảng giải rất nhiều về thuật bói toán, bốc quẻ, trừ ma diệt quỷ, nhưng nhiều hơn nữa chính là về sự trường sinh bất tử, thuật cải tử hồi sinh. Xem đến trang cuối cùng, toàn thân Tử Trúc đã run lẩy bẩy. Đó là cảm giác kinh ngạc, thành kính chấn động tâm can. Hắn mơ hồ cho rằng những điều này không phải người có thể viết ra, mà là thần. Chỉ có thần mới dám suy nghĩ như vậy. Cuối cùng, Tử Trúc khép quyển sách lại, cất vào bãi đá rồi ngây người ngồi ở một bên. Hắn cảm thấy ớn lạnh và vô cùng bối rối, không biết phải làm sao, chỉ vì hai mươi sáu chữ được viết bằng máu ở trang cuối cùng — trường sinh bất lão, cải tử hồi sinh, ở ngoài luân hồi. Thuật giả, vi phạm thiên mệnh, ngũ lôi oanh đỉnh, chết không toàn thây. Thời điểm Tử Trúc nhìn bốn chữ cải tử hoàn sinh, hắn liền nghĩ đến Hoa Khai. Từ rất lâu về trước, trong lòng hắn vẫn luôn có cảm giác không yên khi nghĩ đến nàng. Trước sau hắn vẫn cảm thấy có một ngày nhất định nàng sẽ bị chết oan chết uổng. Nhưng Tử Trúc chưa bao giờ bốc quẻ tính mệnh cho nàng, bởi vì hắn sợ. Hắn thật sự rất sợ nếu hắn tính được những chuyện sẽ xảy ra với nàng rồi, lại không thể thay đổi vận mệnh của nàng, chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng chịu hết bất hạnh này đến bất hạnh khác. Hắn làm sao có thể chịu đựng được điều đó? Ngay lúc Tử Trúc còn ngồi sững sờ, Hoa Khai đã về tới trước cửa động. Nàng không phát hiện ra thần sắc bất thường của Tử Trúc, trực tiếp nói với hắn: “Có phát hiện mới, sư phụ bảo ta về gọi ngươi cùng qua đó.” Tử Trúc ngẩn người, nhưng vẫn nhanh chóng hồi phục tinh thần, theo sau Hoa Khai cùng đi về hướng tây. Tử Trúc nhìn theo bóng lưng Hoa Khai, suy nghĩ hồi lâu rồi đột nhiên dừng bước, mở miệng hỏi: “Hoa Khai, muội có yêu Bạch Thảo không?” Hoa Khai sững sờ, nàng hoàn toàn không ngờ Tử Trúc đột nhiên hỏi câu này. Bạch Thảo ở trong lòng là cảm giác áy náy, cũng là người không thể dễ dàng nhắc tới. Tử Trúc biết điều đó nên chưa bao giờ nhắc với Hoa Khai về người này. Nhưng hiện tại hắn lại đột nhiên thốt ra. “Hoa Khai, trả lời huynh.” Hoa Khai suy nghĩ một chút rồi nhàn nhạt nói: “Ta không biết yêu là cảm giác gì, nhưng ta biết ta có thể giao mạng mình cho huynh ấy, bởi vì đó là ta nợ huynh ấy.” Hốc mắt Tử Trúc ửng đỏ, hắn chậm rãi đi đến trước mặt Hoa Khai, sau đó giơ tay ôm lấy nàng. “Hoa Khai, huynh cũng yêu muội, muội biết không? Huynh đã yêu từ khi chúng ta gặp nhau lần đầu tiên.” Hoa Khai không nói gì. Nàng biết tất cả, nhưng vẫn giả như không biết gì, chỉ cần không có ai vạch trần điều đó, nàng có thể làm như cái gì cũng không biết. Nhưng bây giờ không được nữa rồi. “Muội có thể vì Bạch Thảo cả mạng cũng không cần, huynh cũng có thể! Vì muội, huynh cũng có thể từ bỏ sinh mạng của mình…” “Ta từ chối.” Tử Trúc còn chưa nói hết, Hoa Khai đã lạnh lùng mở miệng. “Ngươi có nghe không? Ta nói ta từ chối.” Hoa Khai tránh khỏi vòng tay của Tử Trúc, lùi từng bước về phía sau tiếp tục nói: “Ai cũng có thể vì ta mà chết, chỉ có ngươi là không được. Ta không thể thừa nhận. Ta nợ Bạch Thảo, ta sẽ dùng tất cả những gì mà ta có để trả cho huynh ấy. Nếu ta lại thiếu của ngươi nữa, ta không còn đủ khả năng để trả, ngươi hiểu không.” “Huynh nhớ rõ lúc huynh còn rất nhỏ đã từng nói với muội, huynh không cần muội trả. Tất cả đều là huynh tự nguyện.” “Ta cũng nhớ ta từng nói, ngươi nguyện ý là chuyện của ngươi, ta muốn trả là việc của ta. Ta đã nợ huynh ấy rất nhiều, ta không thể nợ ai thêm nữa.” Hoa Khai dừng một chút. “Ta hy vọng ngươi đừng làm bất cứ chuyện gì cho ta, vì vĩnh viễn ta sẽ không đáp lại. Điều ta không mong muốn nhất chính là ngươi vì ta mà chết, bằng không ta có thành quỷ cũng không thể yên lòng.” Hoa Khai vẫn nhớ Bạch Vô Thường từng nói với nàng: “Tiểu quỷ này đối với ngươi thật sự rất tốt. Thật đáng tiếc, một ngày nào đó hắn lại vì ngươi mà chết.” Hoa Khai xoay người, lạnh nhạt nói: “Đi thôi, sư phụ còn đang chờ chúng ta.” Nói xong, nàng liền bỏ đi. Nếu nhìn kỹ sẽ thấy thật ra mắt Hoa Khai đã ửng đỏ, chỉ là không có ai thấy mà thôi. Tử Trúc không có biện pháp thay đổi vận mệnh của nàng, nàng làm sao có thể thay đổi kết cuộc của hắn đây? Khoảng một nén hương thời gian sau chuyện đó, hai người mới đến chỗ vị đạo sĩ. Hoa Khai vẫn đi ở phía trước, chưa từng quay đầu lại. Tử Trúc đi theo sau nàng, vĩnh viễn chỉ có thể nhìn theo bóng dáng Hoa Khai, không thể làm gì, cũng không thể nói gì khác. Tử Trúc nhìn thấy một thi thể cháy đen thui, nằm yên trong khe núi. Xung quanh không ít cây cối bị ngả rạp, đều có dấu vết bị cháy. Xem ra, người nọ đúng là bị sét đánh trúng, nhưng bị cỏ dại che lấp nên không nhìn kỹ được. “Sư phụ, cái thi thể này có phải là lão bà bà kia không?” “Cũng chưa rõ, mang lên đây rồi nói sau.” Vị đạo sĩ nhìn cái vực sâu mấy chục thước, lắc lắc đầu. Hoa Khai nói: “Để con xuống đó.” Tử Trúc bắt lấy tay nàng: “Muội đừng đi, thi thể đó bị sét đánh thành như vậy, rất ghê tởm.” “Những thứ ghê tởm hơn nhiều ta cũng từng thấy hết rồi, đâu phải ngươi không biết.” Hoa Khai thờ ơ nói, cùng lúc rút tay mình ra khỏi tay Tử Trúc. “Vậy thì đừng thấy nữa.” “Đừng cãi nhau nữa. Tử Trúc, con xuống đó đi, nhưng phải cẩn thận một chút.” Vị đạo sĩ nói. Tử Trúc gật đầu, kéo một mớ dây leo thô to từ thân cây kế bên xuống, bện chặt thành một sợi dây thừng. Sau đó hắn cột một đầu vào thân cây, đầu còn lại thì cột vào thắt lưng, men theo vách đá từ từ trượt xuống dưới. Đến đáy khe núi, Tử Trúc cởi dây leo ra, cẩn thận đi đến cạnh thi thể kia. Đến gần mới phát hiện thi thể kia nằm sấp trên mặt đất, toàn thần đều đã cháy thành than, chắc diện mạo đã hoàn toàn thay đổi. Cho dù cái thi thể này có là bà lão đó thì cũng không thể nhận diện. Tử Trúc cố nén cảm giác buồn nôn lật cái xác lên. Quả nhiên đúng như hắn nghĩ, gương mặt đã hoàn toàn bị biến dạng, hủy hoại, chỉ hơi nhìn ra hình dáng của khuôn mặt. Thứ duy nhất có thể nhìn được rõ chỉ có hàm răng còn sót lại. Đúng lúc đó, cái xác đột nhiên mở mắt, còn hé miệng bật cười. Cơ mặt cử động làm từng mảng da đã bị thiêu cháy đen rớt lả tả, vô cùng kinh khủng. Khi đó Tử Trúc vẫn đang chăm chú nhìn mặt của cái xác, bị động tác bất thình lình của nó làm cho hoảng sợ đến mức kêu to, ngã ngồi xuống đất. Toàn thân hắn dính đầy bùn, mặt mày trắng bệch. Thi thể cháy đen kia lại đột nhiên ngồi dậy, vừa cười vừa nói với Tử Trúc: “Đừng sợ, đừng sợ. Ta đâu có ăn thịt người.” Giọng nói đó rõ ràng là của một nữ tử trẻ tuổi. Tử Trúc sững sờ vì kinh ngạc, nhìn cái thi thể đứng dậy như người sống. Hai tay nàng ta để lên sau ót, sau đó dùng lực cấu vào gáy mình. Tử Trúc không biết nàng ta định làm gì, nhưng hắn sẽ biết nhanh thôi. Nàng đang tự lột da mình… Nữ tử xé lớp da đã cháy đen giống như xé quần áo, âm thanh rách toạc thanh thúy vang lên. Sau đó Tử Trúc chỉ có thể ngây người ra nhìn nàng xé lớp da chỗ ót mình ra, tiếp theo một gương mặt mới từ từ hiện ra sau lớp da đen như than bị lột đi. Đó là một gương mặt nữ tử trẻ trung, dễ nhìn. Theo sau đó là cái cổ trắng như tuyết, bả vai mềm mại… một thân trần trụi. Nữ tử giống như con bướm phá kén chui ra, dưới lớp da kinh dị là cơ thể mới vô cùng xinh đẹp. Nhưng dưới tình huống này, thật sự Tử Trúc không thưởng thức nổi vẻ đẹp của nàng, chỉ có thể mở to hai mắt, ngây người như khúc gỗ kinh ngạc nhìn. Nữ tử trần truồng đi đến trước mặt Tử Trúc, cười nói: “Ngươi còn muốn nhìn bao lâu nữa?” Lúc này Tử Trúc mới hồi phục tinh thần, hai má nóng bừng. Nữ tử càng cười lớn hơn: “Chẳng qua chỉ là một cậu bé còn chưa lớn. Nào, cởi áo ra đi.” “Cái gì?” Tử Trúc thất kinh quay đầu đi, nhưng lại lập tức dừng lại, vô cùng lúng túng không biết làm sao. “Cởi áo ngươi cho ta mượn, chẳng lẽ ngươi muốn ta lõa thể thế này?” Nữ tử không chút ngượng ngùng trêu chọc Tử Trúc. Tử Trúc lật đật đứng dậy, xoay người cởi trường bào ra, cầm trên tay đưa về phía sau. Cảm giác được quần áo đã bị lấy đi, hắn mới buông tay xuống. “Xong rồi, ngươi có thể xoay lại.” Cùng lúc đó, Tử Trúc nghe tiếng gọi của Hoa Khai. Nàng đã theo dây leo trượt xuống khe núi. Hoa Khai ngây người nhìn cảnh tượng trước mắt, hỏi Tử Trúc: “Chuyện gì xảy ra?” Tử Trúc còn chưa đáp, nàng ta đã nhặt bộ da chết từ dưới đất lên, sau đó đặt hai tay lên cổ Tử Trúc nói: “Cõng ta lên đi, ta sẽ kể những gì ta biết cho các ngươi nghe.” Trong nháy mắt bàn tay nữ tử đặt lên người Tử Trúc, Hoa Khai đã rút kiếm ra nhắm thẳng vào nàng ta. Hoa Khai chỉ sợ nàng ta sẽ đả thương Tử Trúc. Nữ tử cười cười với Hoa Khai: “Ngươi cũng biết mà, ta là người, không phải yêu quái.” Hoa Khai do dự hồi lâu mới thu kiếm trở về. Còn Tử Trúc đứng một bên mặt đã đỏ bừng từ lâu. Đây là lần đầu tiên hắn đứng sát vào một nữ tử như thế, rất không tự nhiên. “Cô không thể tự mình đi lên sao?” “Không thể, chân ta bị thương.” Tử Trúc cúi đầu nhìn, phát hiện mắt cá chân của nàng thật sự đã sưng to một cục, xem ra bị thương không nhẹ. “Cõng cô ta lên đi, sư phụ ở trên đó đợi đã sốt ruột lắm rồi.” Hoa Khai nói. Tử Trúc đành cắn răng đồng ý: “Được.” Tử Trúc dùng sức kéo thử dây leo, thấy nó vẫn còn chắc chắn mới từ từ leo lên. Còn Hoa Khai đứng ở dưới nhìn theo, muốn chờ đến khi hai người kia đến nơi mới leo lên sau, bằng không dây leo cũng không chịu nổi sức nặng của ba người. Lúc Tử Trúc leo lên được mấy trượng, nữ tử kia đột nhiên quay đầu, cười bí hiểm với Hoa Khai. Hoa Khai sửng sốt, trong nháy mắt đó, nàng chỉ cảm thấy nụ cười kia dường như có ý gì đó, làm lòng nàng cảm thấy vô cùng khó chịu, rất bất an. Nhưng ý tứ trong đó hình như không phải với nàng, mà là với Tử Trúc.