Tử Trúc và Hoa Khai thoáng nhìn nhau. Sau đó Hoa Khai vội vàng kéo Tử Trúc chạy về hướng gian phòng mà bọn họ đã ở. “Hoa Khai, muội tính làm gì?” Hoa Khai không trả lời Tử Trúc, chỉ kéo hắn chạy một mạch. Đến lúc hai người về đến gian phòng, cửa vẫn còn mở. Hoa Khai đẩy mạnh Tử Trúc vào phòng, rồi đóng cửa lại, dán lên cửa mấy lá bùa vàng. “Ngươi ở lại đây, dù có chuyện gì cũng không được đi ra!” Nói xong, Hoa Khai vội xoay người rời đi. Tử Trúc chạy đến cửa sổ, nhìn theo bóng dáng Hoa Khai gọi lớn: “Hoa Khai! Đừng để một mình huynh ở đây!” Hoa Khai dừng bước, xoay người nhìn Tử Trúc. “Chỉ cần ngươi không ra ngoài, sẽ không có chuyện gì.” “Nhưng còn muội…” “Yên tâm, nhất định ta sẽ không sao.” Nói xong, Hoa Khai xoay người chạy về hướng có thanh âm kia. Tử Trúc chỉ có thể lo lắng nhìn theo bóng dáng Hoa Khai chạy càng lúc càng xa. Hoa Khai chạy theo hướng thanh âm vọng tới. Lúc nàng còn chưa tìm được nữ quỷ kia thì đã phát hiện vị đạo sĩ đang hôn mê bất tỉnh nằm trên mặt đất. “Sư phụ!” Hoa Khai chạy đến bên người vị đạo sĩ, nâng ông dậy. Một hồi lâu sau, vị đạo sĩ mới dần dần tỉnh lại, vẫn còn suy yếu. “Sư phụ, người không sao chứ?” Vị đạo sĩ miễn cưỡng đứng lên, thần trí vẫn chưa tỉnh táo hẳn nhưng ngoại trừ đầu váng mắt hoa thì cũng không có gì trở ngại. “Sư phụ, vừa rồi Tử Trúc và con đều gặp chuyện. Con đã đưa hắn trở lại phòng. Hay bây giờ người trở về phòng với hắn, con đi xem một mình được rồi.” “Không được, con còn quá nhỏ, đi một mình rất nguy hiểm.” Vị đạo sĩ cau mày lắc đầu. “Không sao đâu.” Hoa Khai thản nhiên nói: “Sư phụ, người đã quên con là người thế nào sao? Chúng nó không tổn thương được con. Hơn nữa, con cũng sẽ cẩn thận.” “Không được, con theo ta trở về!” Vị đạo sĩ vẫn không đồng ý. “Vậy được rồi.” Nói xong, Hoa Khai liền đỡ vị đạo sĩ dậy, chậm rãi đi. Vị đạo sĩ cảm thấy hơi kỳ quái nhìn Hoa Khai, không thể tưởng tượng được cũng có lúc tính tình nàng không quật cường như vậy. Nhưng không lâu sau, vị đạo sĩ biết nàng vẫn cứ cố chấp như cũ. Vừa trở lại trong phòng, chân còn chưa đứng vững, Hoa Khai liền đóng cửa từ bên ngoài, còn dùng một thanh gỗ cài cửa lại, sau đó nói với vị đạo sĩ: “Sư phụ, con đi rồi về, người ở đây từ từ nghỉ ngơi.” “Con trở lại đi! Nguy hiểm lắm!” Vị đạo sĩ gọi liên tục nhưng không có tác dụng gì. Hoa Khai đã đi xa. Vị đạo sĩ bất đắc dĩ thở dài. Lần này Hoa Khai trực tiếp đi đến bờ sông nơi có gian phòng cũ. Nhìn nước sông trong suốt, Hoa Khai buông kiếm trong tay xuống, còn cẩn thận cất kỹ tấm áo choàng trắng, nhẹ giọng nói một câu: “Bạch Thảo, phù hộ ta.” Sau đó liền thả người nhảy xuống sông. Nước sông lạnh như băng lập tức ngập qua đầu nàng. Nhờ có ánh trăng, Hoa Khai thấy từ đáy sông sâu có vô số oan hồn dữ tợn che mặt bơi về phía trước. Chúng muốn kéo Hoa Khai chìm càng sâu càng tốt. Nhưng không có ngoại lệ, lúc chúng còn chưa chạm được vào người nàng thì đã kêu lên đau đớn tránh ra xa. Hoa Khai cũng biết đại khái, muốn bơi trở lên bờ nhưng đột nhiên không biết cổ chân bị cái gì cuốn lấy, làm thế nào cũng không thoát ra được. Hoa Khai hơi hoảng, nàng cố gắng giãy dụa nhưng thứ đó càng cuốn càng chặt. Dần dần, thiếu dưỡng khí, cảm giác đau rát vì hít thở không thong ùn ùn kéo đến. Thời gian dường như trở nên dài dằng dặc, nhưng thực tế chỉ trong chốc lát mà thôi. Cuối cùng, ngay cả sức để giãy dụa cũng hết, nàng từ từ chìm xuống đáy sông. Một khắc trước khi mất đi ý thức, Hoa Khai đột nhiên nhớ đến Bạch Thảo. Nàng nghĩ, không biết trên đường xuống Hoàng Tuyền có thể gặp huynh ấy không? Đây là lần thứ hai Hoa Khai trông thấy Bạch Vô Thường. Lúc đó nàng đang nằm trên mặt đất. Mở mắt ra liền thấy Bạch Vô Thường đang cúi người nhìn mình cười hì hì. Hoa Khai không rõ là mình còn sống hay đã chết. “Chúng ta lại gặp nhau rồi.” Bạch Vô Thường cười tủm tỉm nói. “Ta chết rồi sao?” “Đương nhiên, bằng không làm sao ngươi có thể gặp ta?” “Ngươi muốn dẫn ta đi sao?” “Đương nhiên, bằng không ngươi cho rằng ta đến đây đi dạo à?” Hoa Khai chuyển ánh mắt nhìn thoáng qua mặt trăng đang ngã về tây. Không bao lâu nữa, trời sẽ sáng. Nàng đứng dậy, chỉ cảm thấy thân thể mình nhẹ bỗng, dường như chỉ cần một trận gió cũng có thể thổi nàng bay đi. Sau đó Hoa Khai quay đầu nhìn, thì thấy thân thể đã chết của mình đang nằm cách bờ sông không xa. Hai mắt nhắm nghiền, tay chân bất động, mái tóc ướt sũng bết vào gương mặt trắng bệch. Mới nhìn lại có ccảm giác an bình. Hoa Khai không biết ai đã kéo mình lên bờ, nhưng rõ ràng là lúc lên bờ, mình đã chết. Chẳng qua không thể tưởng tượng được mình lại chết như vậy. Lúc nàng nhìn thấy thi thể mình, không vui cũng không buồn. Nàng nhìn thoáng qua trường kiếm và áo choàng trắng ở bên cạnh, lại nghĩ đến Bạch Thảo. Hoa Khai biết, Bạch Thảo lúc đó nhất định không phải là ma quỷ, bởi vì huynh ấy đụng mà mình mà vẫn không sao. Nhưng rõ ràng chính mình đã tận mắt thấy huynh ấy chết đi, tự tay chôn cất huynh ấy. Vì sao huynh ấy lại xuất hiện với hình dáng đã trưởng thành? Chẳng lẽ huynh ấy đã thành tiên? Nghĩ như thế, Hoa Khai cảm thấy yên lòng hơn nhiều. “Ngơ ngẩn gì ở đó, theo ta đi mau.” Hoa Khai gật đầu. Bạch Vô Thường dùng xích sắt khóa hai tay Hoa Khai: “Làm theo quy tắc thôi, hy vọng ngươi đừng để ý.” “Không sao.” Hoa Khai đi theo Bạch Vô Thường vài bước, liền quay đầu lại nhìn một lần cuối cùng. Sau đó theo hắn đi tiếp, không bao giờ quay lại nhìn nữa. “Lần trước ta nói ngươi sống không quá hai mươi tuổi, nhưng ta không nghĩ là nhanh như vậy đã thấy ngươi.” Bạch Vô Thường kéo sợi xích sắt, nói: “Vừa nghe đến phải đi câu hồn của ngươi, đám quỷ soa không đứa nào dám đi, nên ta đành phải đến một mình.” Hoa Khai đột nhiên nhớ ra gì đó: “Có hồn nào các ngươi không mang về địa phủ không?” Bạch Vô Thường ngẫm nghĩ, nói: “Ta cũng không tìm hiểu nhiều. Ta phụ trách dẫn hồn người chết không mang theo oán hận. Lạnh lùng câm điếc phụ trách những hồn lúc còn sống làm điều ác, hoặc sau khi chết trở thành ác hồn.” “Lạnh lùng câm điếc?” “Chính là Hắc Vô Thường. Biết hắn lâu như vậy rồi, ta chưa hề nghe hắn nói câu nào. Với ai hắn cũng lạnh lùng, làm không quỷ nào dám tới gần. Cả ta cũng chịu không nổi hắn, huống chi là kẻ khác. Cho nên ta gọi hắn là Lạnh lùng câm điếc. Ngươi nói xem, nghe rất thích hợp.” Hoa Khai cũng không thèm để ý Bạch Vô Thường gọi Hắc Vô Thường là gì. Nàng để ý chuyện khác: “Vậy còn những người chết oan thì sao? Ví dụ như người chết đuối hoặc vì lý do gì đó.” “Người chết đuối bình thường trong lòng sẽ có chút oán hận cùng lưu luyến người thân. Sau khi chết sẽ ở lại cái nơi người đó đã chết đi, biến thành thủy quỷ, hơi giống như thổ địa. Những thủy quỷ tốt sẽ an phận ở đó cho đến lúc hôi yên phi diệt. Nhưng những thủy quỷ muốn ra ngoài làm loạn sẽ tìm người khác chết thay. Thông thường chúng sẽ tìm người còn sống, biến thành hình dáng nhiều người khác nhau, thường là hình dáng của người thân của họ, sau đó mê hoặc bọn họ, làm cho bọn họ cũng chết đuối ở đó. Như vậy thủy quỷ sẽ có cơ hội rời khỏi nơi đó, đầu thai chuyển thế. Nhưng việc này cũng coi như làm ác, cho nên đầu thai chỉ có thể làm súc vật. Mà cái kể chết thay kia sẽ thay thế thủy quỷ lúc đầu đã hại chết hắn, tiếp tục tìm kiếm mục tiêu kế tiếp. Cứ thế tuần hoàn, tiếp tục báo ứng.” “Có biện pháp nào có thể ngăn cản chúng nó không?” “Trừ phi bến sông kia khô cạn, hoặc là có người siêu độ cho bọn chúng. Có điều bây giờ ngươi cũng là quỷ, đừng có nghĩ linh tinh, thánh nhân không phải dễ làm như vậy đâu.” Hoa Khai trầm mặc một lúc, không nói thêm gì nữa. Lúc đi đến đường Hoàng Tuyền, Bạch Vô Thường lấy ra Dẫn Lộ đăng. Ánh lửa đỏ của ngọn đèn chiếu sáng chín thước trước mặt. Ánh sáng đỏ mơ hồ chiếu trên bùn đen, cũng chiếu sáng hoa bỉ ngạn hai bên đường Hoàng Tuyền. Biển hoa bao la, không có điểm cuối. Chỉ có đóa hoa đỏ như lửa, không có lá cây. Sắc đỏ như máu lay động theo gió. “Người chết rồi, có thể thành tiên không?” Hoa Khai đột nhiên hỏi. “Đương nhiên là được.” “Thành tiên rồi có thể lớn lên không?” “Lớn lên? Lớn lên giống như người?” “Ừ.” “Chắc chắn là không được. Nếu nói như vậy, tới lúc đó thần tiên trên trời không phải đều là một đám ông già bà cả bất tử hay sao, đáng sợ chết người đó. Ngươi cứ nhìn ta là biết, năm ta chết mới hai mươi mấy tuổi, bây giờ vẫn là hình dáng lúc đó, vẫn đẹp trai quyến rũ như thế! Nếu để phải biến thành hình dáng lão yêu quái, không bằng cứ để ta chết thêm lần nữa là được rồi.” Bạch Vô Thường tự biên tự diễn một mình. Một lát sau, xích sắt đang cầm trên tay đột nhiên dừng lại. Hắn xoay người nhìn mới phát hiện cô gái phía sau đã dừng bước. Nàng hoàn toàn thất thần, trong mắt ngập tràn vẻ đau đớn không dám tin. Bạch Vô Thường quay mặt đi. Hắn sợ nhất chính là kiểu ánh mắt này, khóc không khóc được, cái gì cũng nghẹn trong lòng, sớm muộn gì cũng phát điên, mặc dù nàng đã là quỷ. Mặc dù bản thân hắn cũng đã là Bạch Vô Thường. “Thật ra, những gì ta nói cũng không nhất định đúng hết đâu.” “Nếu… nếu huynh ấy không phải thần tiên, vì sao không lâu trước đây ta còn thấy huynh ấy ở trước mặt ta, thấy hình dáng của huynh ấy lúc lớn lên. Huynh ấy còn nói rằng ta phải sống cho tốt… Nhưng huynh ấy rõ ràng đã chết trước mặt ta. Ta đã tự tay chôn cất huynh ấy. Nếu huynh ấy là quỷ… thì làm sao có thể tới gần ta! Ngươi nói cho ta biết, huynh ấy rốt cuộc là cái gì? Huynh ấy rốt cuộc là cái gì?” Hoa Khai vô lực ngồi bệt xuống đất, không kềm được khóc rống lên. Cứ hy vọng, rồi một lần lại một lần bị vô tình phá hủy, dù có là ai cũng không chịu nổi. “Có thể là ngươi nhìn lầm rồi.” “Ta không nhìn lầm. Huynh ấy còn khoác áo lên người ta. Lúc ta tỉnh lại áo vẫn còn ở trên người ta… Ngươi nói làm sao ta có thể nhìn lầm? Làm sao có thể nhìn lầm…” Bạch Vô Thường thở dài một hơi, ngồi xổm trước mặt Hoa Khai nói: “Ngươi có nghĩ đến có khả năng là một thần tiên nào đó biến thành hình dáng bằng hữu của ngươi, đến an ủi ngươi? Mục đích để ngươi không dễ dàng cứ vậy từ bỏ sinh mạng của mình?” Hoa Khai sững sờ. Nàng ngẩng đầu, lệ rơi đầy mặt nhìn Bạch Vô Thường: “Ý của ngươi là Bạch Thảo thật sự vẫn còn lẩn quẩn ở đó, vẫn ở đó chịu khổ, không thể đầu thai chuyển thế sao…” Bạch Vô Thường cắn cắn môi: “Chắc là như vậy.” Hoa Khai nhìn con đường Hoàng Tuyền, nhìn hoa Bỉ Ngạn ở hai bên. Chỉ cần đi qua nơi này, sẽ không cách nào quay trở lại. Người đó có cứu Bạch Thảo ở chỗ đó đi không? Vậy Bạch Thảo chẳng phải sẽ đời đời kiếp kiếp đều phải lẩn quẩn ở đó, chỉ có một mình, mãi mãi không thấy ánh mặt trời. Hoa Khai đột nhiên đứng lên. Nàng liều mạng giãy dụa, la lớn: “Ta không đi theo ngươi! Ta phải trở về! Ta phải trở về cứu huynh ấy!”