Mạnh Bà Truy Phu Ký
Chương 84 : Nhân sâm ngàn năm
Dịch: Thanh Hoan
Kêu gọi độc giả lập nick trên diễn đàn bachngocsach.com đọc và ủng hộ dịch giả.
View ít thế này, không có động lực a~
Mối duyên lành? Duyên lành của nàng với Thịnh Gia Ngạn mọc ở chỗ nào ra thế, sao nàng không nhìn ra vậy?
Không chỉ thế, nàng còn cảm thấy như kiểu kiếp trước Thịnh Gia Ngạn nợ mình cái gì đó nên đời này mới bị mình liên lụy, không những thế còn phải thay mình giải quyết rất nhiều phiền phức. Nghĩ đến đây nàng càng cảm thấy đây không phải là duyên lành, đây là duyên ác, duyên nghiệt mới đúng.
Mạnh Thê Thê vẫn đang suy nghĩ rất đoan chính, nghiêm túc, căn bản không hề suy xét trên phương diện tình yêu tình báo kia.
Lâm phu nhân thấy bộ dạng đó của nàng chỉ có thể thầm than trong lòng rằng vị Mạnh cô nương này đẹp thì rất đẹp, nhưng đầu óc không được nhanh nhạy cho lắm. Thịnh công tử kia thật đáng thương, chỉ còn thiếu nước viết hai chữ “Thích Thê Thê” lên mặt nữa mà thôi.
Mà thôi, chuyện của đám trẻ cứ để cho bọn nó tự giày vò đi…
Lời cần nói đều đã nói xong hết rồi, Lâm phu nhân cũng chuẩn bị đứng dậy cáo từ, đúng lúc này, nha hoàn bên ngoài vào báo rằng Ngụy Sơ Hoa đến đây.
Ngụy Sơ Hoa vẫn ăn mặc lộng lẫy xinh đẹp, dường như chuyện ở núi Dương Minh kia không hề ảnh hưởng đến tâm trạng của nàng ta. Một chiếc váy dài màu lam nhạt thêu mây điểm xuyết thêm mấy đóa anh đào, bên hông thắt một chiếc đai lưng ngọc, càng nổi bật lên vòng eo thon thả yểu điệu không đầy một vòng tay. Trên hai búi tóc vấn cao đối xứng cài bốn chiếc trâm vàng, vẻ xa hoa như vậy hoàn toàn thể hiện đủ tác phong ngày thường của nàng ta.
Nàng ta gặp Mạnh Thê Thê, đầu tiên trên mặt xẹt qua một tia mất tự nhiên, thấy Mạnh Thê Thê ngẩn ra nhìn mình, Ngụy Sơ Hoa không kiên nhẫn sẵng giọng hỏi: “Cô không mời ta ngồi xuống à?”
Mạnh Thê Thê đột nhiên bừng tỉnh, vội vàng nói: “Ngồi đi, ngồi đi, muốn uống trà không hả Ngụy đại tiểu thư?”
Ngụy Sơ Hoa biết nàng đang nhạo báng mình, vẫn phối hợp ra vẻ đáp lại: “Trà thì không cần.” Nàng vốn đang chờ Mạnh Thê Thê bắt chuyện với mình, nhưng con nhóc này hoàn toàn không ra bài theo lẽ thường. Mạnh Thê Thê thấy nàng ta không lên tiếng nữa thì cũng dửng dưng, thản nhiên xuống trung bình tấn, không coi ai ra gì.
…Ngụy Sơ Hoa đè nén cơn giận trong lòng: “Mạnh Thê Thê, cô không thể giống con gái lấy một tí à?”
“Ta thế này… không giống con gái à?” Mạnh Thê Thê nói xong, lập tức kéo cổ áo mình ra liếc từ trên xuống dưới, tự thấy dáng người mình vẫn còn rất đẹp, không giống đàn ông nha.
Ngụy Sơ Hoa chỉ thấy ngực bị nghẹn một hơi, hận không thể bổ đầu Mạnh Thê Thê ra xem trong đó chứa cái gì. Nàng ta nhớ tới mục đích hôm nay đến đây, hít sâu một hơi, để nha hoàn sau lưng mình dâng đồ lên: “Cô từng nói cô bị bệnh một hồi làm cho trí nhớ có vấn đề, không nhớ được gì cả đúng không. Vừa hay nhà ta có một củ nhân sâm ngàn năm, vốn là bảo bối được phụ thân ta cung phụng trong tổ miếu, ta cố ý lấy nó ra đấy. Cô cũng đừng tưởng ta cố ý đến cảm ơn cô, ta chỉ là thấy cô không nhớ rõ, không hiểu rất nhiều chuyện mà thương hại cô thôi.”
Nàng ta nghĩ một đằng nói một lẻo xong, đẩy luôn cái hộp dài đựng nhân sâm đến trước mặt Mạnh Thê Thê.
Mạnh Thê Thê mở chiếc hộp dài màu đen ra, bên trong là một củ nhân sâm đã sắp thành hình người, sợi râu cũng dài to, chắc nịch, quả nhiên là đồ tốt. Cơ mà…
“Nhân sâm bình thường không phải toàn là đồ đại bổ kéo dài tính mạng à?” Mạnh Thê Thê nghi ngờ hỏi lại.
Ngụy Sơ Hoa khựng lại, cảm thấy đúng là như vậy thật. Nhân sâm là nàng trộm trong tổ miếu ra, ngoài củ nhân sâm này ra, nàng không nghĩ ra mình có thể giúp Mạnh Thê Thê cái gì nữa. Nhưng nàng cứ nghĩ Mạnh Thê Thê mà bị thương dẫn đến mất trí nhớ, chắc chắn không phải bệnh gì nhẹ rồi, nên nhân sâm có lẽ cũng có thể giải quyết phần nào đi?
Thế là nàng ta ra vẻ bình tĩnh đáp: “Thì dùng để bổ đầu óc, không phải cô dùng rất hợp sao?”
Mạnh Thê Thê nhíu chặt lông mày, không biết nên không dám gật bừa đồng ý. Dù sao, Ngụy Sơ Hoa nói không sai, mình bị mất trí nhớ thật, nhưng nói bổ đầu óc nghe cứ thấy là lạ sao á.
“Vậy được rồi, nếu cô đã có ý tốt vậy ta xin nhận. Cảm ơn cô nha Sơ Hoa.”
“Hứ!” Ngụy Sơ Hoa làm bộ không vừa lòng nguýt một cái, trong lòng lại thấy rất mĩ mãn: “Cô có biết nấu không? Hay ta bảo nha hoàn của ta chế biến giúp cô nhé?”
Mạnh Thê Thê gật đầu, đưa cái hộp cho nha hoàn đứng sau lưng Ngụy Sơ Hoa, còn không yên lòng hỏi lại: “Cái này có được thật không đấy? Thật sự có tác dụng giúp ta nhớ ra mấy chuyện trước kia à?”
Một tiểu thư khuê phòng như Ngụy Sơ Hoa làm sao biết nhân sâm có tác dụng thực sự là gì chứ? Cứ biết là bảo bối là được rồi. Dù sao đồ nàng đã tặng đi rồi, cũng không thể để Mạnh Thê Thê xem thường mình được, thế là vỗ ngực khẳng định, còn nói mấy chuyện đồn đại mà nàng mới nghe được: “Con gái của Lý thị lang hồi trước thắt cổ tự tử, lưỡi cũng thè ra rồi, thế mà rót cho một ngụm súp nhân sâm đã sống lại ngay rồi. Mạng còn có thể cứu về huống chi tí triệu chứng thiếu hụt đầu óc cỏn con như cô chứ?”
“Chú ý dùng từ, ta đây là mất trí nhớ!”
“Lúc hai người chờ nhân sâm nấu xong, Ngụy Sơ Hoa bắt đầu buôn dưa lê với Mạnh Thê Thê từ Đông sang Tây, từ vườn hoa của Ngụy phủ cho tới vị nương nương nào đó trong hoàng cung. Đến đêm, súp nhân sâm cũng được nấu xong.
Mưa bên ngoài không những không ngớt, còn càng mưa càng to.
Mạnh Thê Thê nhận lấy chén súp vàng sóng sánh kia, dưới ánh mắt căng thẳng của Ngụy Sơ Hoa, khẽ nhấp thử một ngụm nhỏ.
“Thế nào rồi?” Ngụy Sơ Hoa hỏi: “Có nhớ ra cái gì không?”
“Mạnh Thê Thê nhíu mày chép chép miệng, sau đó lại lắc đầu: “Không nha.”
“Chắc chắn là vì cô uống quá ít! Uống hết đi!” Ngụy Sơ Hoa là người nóng tính, hiện tại nàng ta còn bức thiết muốn nhìn thấy kết quả hơn cả Mạnh Thê Thê, chỉ để chứng minh mình không nói dối.
Mạnh Thê Thê ngoan ngoãn uống hết bát súp chứa tinh hoa cô đặc của củ nhân sâm ngàn năm kia xong, vẫn không nhớ ra cái gì, ngược lại bụng bắt đầu nóng như thiêu như đốt.
“Sơ Hoa, sao ta cứ thấy ta nóng thế này!” Mạnh Thê Thê cảm thấy ngực mình, bụng mình, toàn thân mình nóng cháy lên, bắt đầu bứt rứt cởi bỏ áo ngoài của mình.
Ngụy Sơ Hoa thấy mặt nàng càng lúc càng đỏ, lấy tay sờ thử một cái mà hết hồn rụt tay lại: “Nóng thế?”
“Củ nhân sâm này của cô không phải đồ dỏm đấy chứ?”
“Sao có thể thế được?” Ánh mắt sắc bén của Ngụy Sơ Hoa liếc về phía nha hoàn sau lưng: “Em xác định lúc em nấu súp nhân sâm chỉ qua tay một mình em không có người khác sao?”
Nha hoàn kia giật nảy mình, vội vàng quỳ xuống: “Chỉ qua tay một mình nô tỳ thôi, không có người thứ hai chạm qua đâu ạ. Nhưng mà triệu chứng của Mạnh cô nương không giống như uống súp nhân sâm giả, mà giống uống nhiều qua đó tiểu thư. Tiểu thư cũng biết nhân sâm mà cho người thân thể không suy yếu ăn, đấy là đại bổ!”
“Uống nhiều quá? Vậy sao vừa rồi em không nhắc ta?” Ngụy Sơ Hoa cả giận nói: “Một chén nhỏ như vậy mà cũng bảo là nhiều à?”
“Nô tỳ… nô tỳ nhắc rồi mà!” Tiểu nha hoàn kia nhăn nhó khổ sở: “Nhưng mà vừa rồi tiếng cười của tiểu thư và Mạnh cô nương quá lớn, căn bản không nghe thấy nô tỳ nói gì. Với cả tiểu thư đừng nhìn nấu ra một chén nhỏ này, đây là nhân sâm ngàn năm đại bổ đại hỏa đó tiểu thư ơi…”
Mạnh Thê Thê nghe xong chỉ cảm thấy ba hồn bảy vía của mình đều bị thiêu đốt bốc hơi đến bốn năm phần, nàng vội la lên: “Mau đi xách cho ta một thùng nước lạnh đến đây!”
Ngụy Sơ Hoa hơi hoảng hồn, vội vàng kêu nha hoàn rót đầy nước lạnh vào thùng tắm trong phòng Mạnh Thê Thê. Mạnh Thê Thê vội nhảy vào thùng, ngâm mình trong đó một lúc lâu mà mặt vẫn đỏ đến dọa người.
Ngụy Sơ Hoa sợ nàng xảy ra chuyện, nàng ta nghĩ nghĩ, nghĩ mãi đột nhiên nhớ ra: “Cô chờ đó, ta đi gọi Thịnh công tử đến, chắc chắn công tử sẽ có cách!”
Dứt lời nàng ta dẫn theo nha hoàn vội vã chạy ra ngoài, để lại một mình Mạnh Thê Thê nằm trong thùng tắm kêu rên.
Lúc Thịnh Gia Ngạn đi vào phòng nhìn thấy cảnh tượng thế này:
Trên đầu Mạnh Thê Thê có phủ một mảnh khăn trắng ướt, mặt đỏ như ráng chiều, thấy hắn tới vẫn không quên cười lên ngốc nghếch.
“Ta không phải cố ý, ta tặng nhân sâm cho nàng cũng chỉ là để cảm ơn nàng ta thôi. Chính ta cũng không biết…” Ngụy Sơ Hoa đứng bên cạnh Thịnh Gia Ngạn nói với vẻ mặt đầy lo lắng.
“Tất cả đi ra ngoài trước đi, Xuân Phong đi gọi lang trung đến chờ lệnh sẵn ở trước sảnh.” Thịnh Gia Ngạn lạnh lùng lên tiếng, cả đám vội vàng rời khỏi đây. Hướng Đỉnh Thần là người ra ngoài cuối cùng, còn không quên khép cửa phòng lại cho bọn họ.
Thịnh Gia Ngạn vội vàng chạy từ ngoài về, trên áo bào của hắn còn dính nước mưa, tử kim quan trên đầu tỏa ra hơi thở lạnh lẽo dưới ánh nến. Hắn thong thả đi đến chỗ giá treo quần áo đổi áo khoác ngoài, ánh mắt lạnh lùng bắn về phía Mạnh Thê Thê.
“Thật là tài năng” Hắn giễu cợt một tiếng: “Muội có thể ăn một lần hết một củ nhân sâm ngàn năm, đầu óc bị hỏng thật rồi à?”
Hắn đi đến trước thùng tắm, cúi người đối mặt với Mạnh Thê Thê.
Mạnh Thê Thê phùng má phun một tràng bọt nước, vừa khéo bắn hết lên mặt Thịnh Gia Ngạn.
“Vương gia đừng giận nha, hay xem ta biểu diễn cá chép phun nước cho anh!”
Thịnh Gia Ngạn đen mặt, vớt nàng từ trong thùng tắm lên, nhanh gọn lột quần áo đã ướt đẫm của nàng ra, đối mặt với thân thể trần trụi trắng trẻo nõn nà của Mạnh Thê Thê, động tác của hắn hoàn toàn không có chút ngả ngớn nào.
Mạnh Thê Thê bị hắn khẽ quẳng một cái, ngã ngay xuống giường phủ đầy chăn đệm tơ lụa êm ái.
Nàng nóng đến ngồi cũng không yên, muốn xuống giường, lại bị Thịnh Gia Ngạn chặn lại. Đối phương trực tiếp cởi giày nằm lên giường chặn lại nàng, Mạnh Thê Thê không xuống được, bắt đầu sốt ruột khóc rống.
“Đừng làm rộn, an tĩnh một lát sẽ không khó chịu nữa.” Thịnh Gia Ngạn kéo nàng nằm lên ngực mình: “Nhận được một bài học cũng tốt, lần sau cho muội không dám nữa.”
Mạnh Thê Thê không biết hắn đang nói gì, chỉ tựa vào ngực hắn, trước mắt nàng chỉ còn lại cơ ngực tráng kiện rắn chắc của Thịnh Gia Ngạn.
Rất muốn sờ một cái nha…
Móng vuốt lang sói đã hành động trước cả ý thức, xoa lên vòm ngực của Thịnh Gia Ngạn, trên người hắn còn vương hơi lạnh của nước mưa ngoài kia, Mạnh Thê Thê hít hà, cảm thấy lòng cũng an tĩnh hơn không ít.
“A Ngạn.” Nàng thì thào một tiếng: “Ta cảm thấy sờ anh mấy cái rất thoải mái, ta sờ thêm lúc nữa được không?”
“Không được!” Thịnh Gia Ngạn cự tuyệt quả quyết, còn không quên cầm móng vuốt không ngoan ngoãn của Mạnh Thê Thê xuống.
“Nhưng ta nhịn không được nha, làm sao bây giờ?” Mạnh Thê Thê lại duỗi móng heo của mình ra giơ lên.
“Vậy thì muội phải nghĩ cho rõ ràng vào.” Hắn xoay người đặt Mạnh Thê Thê xuống dưới thân, ung dung đáp: “Đầu tiên ta là nam nhân, sau đó mới là vương gia.”
…Dường như đã có một bàn tay đánh tan sương mù trong đầu Mạnh Thê Thê, đầu óc nàng cũng bắt đầu tỉnh táo lại chút, cũng phát giác ra khoảng cách mập mờ giữa Thịnh Gia Ngạn và nàng lúc này, bầu không khí trong phòng quá nóng bỏng và mập mờ làm mặt nàng lại tiếp tục nóng lên.
“A Ngạn, anh có thể kể chuyện gì đó dời lực chú ý của ta đi không?” Một lúc lâu sau, nàng nói.
“Đại thành nhược khuyết, kì dụng bất tệ. Đại doanh nhược trùng, kì dụng bất cùng. *” Câu tiếp theo là gì?"
[…….]
Mạnh Thê Thê chẳng hiểu mô tê gì: “Đây là cái gì thế?”
“Đạo Đức Kinh.” Nhiếp chính vương đại nhân thản nhiên đáp lời.
Nghĩa đoạn kia là: Cái gì hoàn toàn thì dường như khiếm khuyết mà công dụng lại không bao giờ hết; cái gì cực đầy thì dường như hư không mà công dụng lại vô cùng
Nàng thật sự bái phục tư duy khác người của Thịnh Gia Ngạn luôn ấy!!
……. Ta nhỉ nhớ “Sắc tức thị không, không tức thị sắc” trong Thanh Tâm Kinh thôi. Mạnh Thê Thê nhìn chằm chằm phần hầu kết mê người của hắn, nuốt một ngụm nước bọt.
Nàng vừa dứt lời, đầu đã bị gõ một cái, giọng nói lãnh đạm của Thịnh Gia Ngạn truyền từ trên đỉnh đầu xuống: “Muội cởi đai lưng của ta ra làm gì?”
“Ta? Không có nha… Anh tiếp tục đi, vừa rồi chúng ta nói đến cái gì rồi, sắc cái gì ấy nhỉ?”
Truyện khác cùng thể loại
378 chương
39 chương
31 chương
84 chương
153 chương
64 chương
51 chương
4 chương