Mạnh Bà Truy Phu Ký

Chương 47 : Vương gia ghen

Dịch: Thanh Hoan Cao Lan đầy bụng lửa giận không có chỗ xả, tay vỗ rầm rầm lên bàn trang điểm: “Con tiện tỳ này, ta còn chưa hỏi đến nó, nó đã chột dạ trốn mất rồi. Xem ra, đến quá nửa là nó lừa ta, em mau đi tìm cho ra nó, ta phải lột nó một lớp da mới hả giận!” Liễu Ấm nhận lệnh xuống dưới, trước khi đi nàng ta liếc thấy ánh mắt Cao Lan nhìn mình cũng hung tợn không kém, Liễu Ấm không khỏi thấy toàn thân lạnh toát, cuống cuồng đóng cửa ra ngoài. Theo lời tiểu thư thì xem ra hôm nay người hẹn tiểu thư không phải Thịnh công tử, vậy thì bộ dạng quần rách áo manh kia của tiểu thư lại là tại ai…. Liễu Ấm không khỏi run lên, nàng ta siết chặt nắm tay, chỉ sợ nếu không phải vì nàng ta còn có giá trị sử dụng thì Cao Lan cũng sẽ diệt khẩu nàng ta thôi. Nếu như tìm được Tiểu Nguyễn rồi, thì kết cục của nàng ta cũng sẽ không tốt hơn Tiểu Nguyễn bao nhiêu. ……. Ngày hôm sau, thời tiết đẹp, trời quang mây tạnh, Thịnh Gia Ngạn đang bàn chính sự với Hướng Đỉnh Thần và Mạc Xuân Phong trong phòng. Mạnh Thê Thê không bao giờ tham dự vào cuộc nói chuyện của bọn họ, cho nên mới rảnh rỗi cầm thanh đao mà Thịnh Gia Ngạn đưa cho, chạy ra sân định luyện tiếp chiêu “Tình ý triền miên” lần trước. Nàng còn chưa kịp vung đao mấy cái thì sau lưng đã truyền đến tiếng bước chân rón ra rón rén. Mạnh Thê Thê không quay lại, giả vờ như không hay biết, nhanh chóng quơ bảo đao trong tay tới gần người đó. Dưới một mảnh bóng đao sáng lòa, lưỡi đao của nàng đã đặt trên cổ Phương Thiên Bảo. Thấy là Phương Thiên Bảo, Mạnh Thê Thê nhíu mày: “Là anh à?” Phương Thiên Bảo ra vẻ sợ hãi rụt cổ lại: “Mạnh cô nương, đao kiếm không có mắt, cô phải cẩn thận chứ.” Hắn rõ ràng biết chút quyền cước công phu, sao có thể ngoan ngoãn chịu mình kiềm chế như này? Mạnh Thê Thê thấy nghi ngờ trong lòng, ánh mắt lại quét đến hai tỳ nữ hầu hạ nàng đang đứng chờ ở một góc sân, nàng liền hiểu ra. Lại nhìn khuôn mặt cười tủm tỉm của Phương Thiên Bảo, Mạnh Thê Thê thầm hừ lạnh trong lòng. Lại giả ngu! “Xoát!” một tiếng, Mạnh Thê Thê thu bảo đao vào vỏ: “Mới nhìn thấy có người lén tới gần, ta còn tưởng là trộm cắp, thì ra là Phương công tử, vừa rồi mạo phạm, xin lỗi.” Phương Thiên Bảo cười cười cam chịu lời chế nhạo của Mạnh Thê Thê, hắn phất tay bảo hai tỳ nữ đang đứng chờ kia lui ra. Hai tỳ nữ kia nhìn nhau, cuối cùng đều quay lại nhìn Mạnh Thê Thê, thấy Mạnh Thê Thê khẽ gật thì mới cúi chào ra ngoài. “Bình thường nhìn không ra, Phương công tử còn có hẳn hai bộ mặt nhỉ.” Phương Thiên Bảo lại gần nàng thêm mấy bước, tỉ mỉ đánh giá thanh đao Mạnh Thê Thê đeo bên hông rồi mới cười hì hì đáp: “Ta tới tìm cô là có việc đây này?” “Ta với anh thì có chuyện gì?” Phương Thiên Bảo vẫy tay với phía sau, gã sai vặt phía sau hắn liền tiến lên móc trong tay áo ra một cái hộp gấm vuông xinh xắn. Phương Thiên Bảo cầm lấy mở ra cho Mạnh Thê Thê xem. Bên trong là một đôi khuyên tai bằng huyết ngọc. Khuyên tai có hình giọt nước, tinh xảo tuyệt đẹp, hai màu đỏ trắng pha quyện lấy nhau tỏa ra ánh sáng lấp lánh. “Thật không hổ là Phương đại công tử, ra tay hào phóng thế!” “Lần trước ta nói sẽ tạ lỗi với cô nương còn gì, cô nương nghĩ tiểu sinh nói đùa à?” Phương Thiên Bảo đưa hộp gấm tới trước mặt Mạnh Thê Thê: “Ta chính là kẻ phàm tục, ngoại trừ đồ trang sức thì không nghĩ ra được gì khác. Càng nghĩ càng thấy đôi khuyên tai này xứng với phong thái của cô nương nhất!” Mạnh Thê Thê quả thực rất thích trang sức kiểu như khuyên tai này, nhưng bởi vì nàng vốn có thành kiến với Phương Thiên Bảo, hơn nữa vô công bất thụ lộc, Mạnh Thê Thê rốt cục vẫn cự tuyệt món quà tạ lỗi trông có vẻ đầy thành ý này. “Theo ta được biết, một miếng huyết ngọc thượng hạng có giá hơn vạn lượng, bằng chi phí sinh hoạt một năm cho năm gia đình bình dân. Phương công tử ra tay hào phóng thế này, chẳng bằng giúp ta làm chuyện tốt, bán khuyên tai này đi lấy tiền đi làm từ thiện thôi. Như thế thì cả công tử và ta đều thanh thản.” Phương Thiên Bảo nghe xong, lấy trong hộp ra một chiếc khuyên tai, không đợi Mạnh Thê Thê kịp phản ứng hắn đã ném mạnh nó xuống đất: “Nếu cô nương không thích thì thứ này cũng không còn giá trị nữa, để ta ném đi vậy, miễn cho cô nương ngứa mắt!”” “Uây!” Mắt thấy Phương Thiên Bảo còn định ném cả cái khuyên tai còn lại đi, Mạnh Thê Thê vội vàng lên tiếng ngăn cản: “Tên phá gia chi tử kia! Có tiền cũng không được ném như vậy chứ?” Nàng biết Phương Thiên Bảo nhất định là một tên cố chấp lại xấu tính, lại không ngờ tính tình hắn lại nóng nảy đến thế này. “Chẳng lẽ ta bắt buộc phải nhận quà tạ lỗi của anh thì anh mới chịu tin là ta tha thứ cho anh à?” Phương Thiên Bảo vênh mặt lên, mũi phì ra một tiếng “Ừ”, xem như thừa nhận. Mạnh Thê Thê thở dài, nghiêng đầu nhìn cửa phòng Thịnh Gia Ngạn đang đóng chặt. “Được rồi, nhận quà cũng được, nhưng ta không thích cái này. Nếu anh thực sự muốn tạ lỗi thì ta có chuyện khác muốn nhờ anh giúp đây.” Phương Thiên Bảo nghe xong, lập tức nổi hứng thú: “Chuyện gì? Trêu chọc Liễu Ấm như lần trước à?” Mạnh Thê Thê nghẹn lời, nàng nhớ lần trước để tống cổ Liễu Ấm đi đã bịa chuyện Phương Thiên Bảo tìm nàng ta có việc. Nhìn bộ dạng của Phương Thiên Bảo chắc chắn là đã lấp liếm giúp mình rồi. Nàng hắng giọng một cái rồi hạ giọng xuống: “Lúc ta vừa vào Cao phủ có trông thấy một tỳ nữ có thai bị người hầu của Cao phủ kéo đi, không biết bị giam ở chỗ nào rồi, nếu anh có thể hỏi thăm cho ta thì ân oán hiểu lầm trước kia xí xóa hết!” “Đơn giản vậy thôi á?” Phương Thiên Bảo nhướng mày, trên khuôn mặt phong lưu nhã nhặn toàn là chất vấn. Mạnh Thê Thê gật đầu: “Chỉ đơn giản vậy thôi, thực ra ta tìm cô ta cũng mấy ngày rồi mà không thấy, chỉ có thể làm phiền anh. Dù sao anh cũng tường tận về Cao phủ hơn còn gì?” Phương Thiên Bảo chậc chậc hai tiếng: “Nàng ta không thân không thích với cô, tìm nàng ta làm gì?” … Bản thân Mạnh Thê Thê cũng không biết vì sao mình nhất định phải đi tìm cô ta, chẳng lẽ là vì chút tinh thần hiệp nghĩa còn sót lại trong lòng mình? “Được, được, được… Ta nhận lời. Có điều ta cũng có một yêu cầu, cô nhất định phải nhận lấy cái khuyên tai này nhé. Một yêu cầu nho nhỏ như vậy, chắc không quá đáng đúng không?” Phương Thiên Bảo lại đưa hộp ra trước mặt Mạnh Thê Thê. Mạnh Thê Thê nhìn cái khuyên tai còn lại trong hộp: “Chỉ còn một cái, anh có cho ta ta cũng không đeo được.” “Không cần cô đeo, chỉ cần cô nhận là được.” Mạnh Thê Thê thấy hắn nằng nặc như vậy thì đành nhận lấy cái hộp, xem như nhận lời. Phương Thiên Bảo thấy đạt được mục đích, cười đầy ẩn ý: “Nhắc nhở cô một câu nhé, tiệc ngắm hoa ngày mai đừng có đụng đến đồ người khác đưa đấy. Được rồi, cô nghịch dao phay tiếp đi, tiểu gia ta đi đây, cô cứ an tâm chờ tin đi!” Dứt lời, hắn nghênh ngang rời đi, Mạnh Thê Thê cầm hộp ngẩn người suy nghĩ câu nói vừa rồi của hắn, mãi mới kịp phản ứng: “Phương Thiên Bảo! Anh nói ai nghịch dao phay hả?” Lúc Phương Thiên Bảo lên xe ngựa ngồi, gã sai vặt vén rèm cho hắn thấy hắn có tâm trạng tốt mới nịnh nọt: “Hôm nay trời đẹp quá, nô tài còn nghĩ có chuyện gì xảy ra cơ, hóa ra là công tử ngài có chuyện vui.” Phương Thiên Bảo vui vẻ, bèn thưởng cho hắn một thỏi bạc: “Nói hay lắm, đúng là chuyện vui.” Một đóa hoa cao ngạo lại lãnh đạm như Mạnh Thê Thê cũng bị hắn chặn họng không nói nên lời, nghĩ đến đây Phương Thiên Bảo liền thấy khoan khoái trong lòng. Hắn tựa vào nệm êm trên xe ngựa, tự rót cho mình chén rượu rồi gọi với ra ngoài: “Phong Lộng, vào đây!” Không bao lâu, một người trông có vẻ là hộ vệ đi vào: “Công tử có gì phân phó ạ?” Phương Thiên Bảo uống cạn chén rượu, móc trong ngực ra một thỏi bạc ném cho hắn: “Thưởng cho ngươi này, đề nghị lần trước của ngươi không tồi, con gái đúng là thích đồ trang sức thật, nàng ấy nhận rồi!” Phong Lộng nhận lấy bạc, mặt không biểu cảm: “Nữ tử trong thiên hạ này đều như vậy, công tử thấy thích là được.” Phương Thiên Bảo lắc đầu: “Nàng ấy khác, nếu không phải ta nói gãy lưỡi thì nàng không chịu nhận huyết ngọc của ta đâu.” “Ngọc thạch mà công tử vất vả đi tận Tây Di mua về mà vị cô nương kia lại không thích ạ?” Phương Thiên Bảo móc trong tay áo ra chiếc khuyên tai mà đáng lẽ lúc nãy đã bị hắn ném xuống đất rồi, cầm trong tay vuốt ve: “Ta đã nói nàng ấy khác rồi, giống như một con lừa bướng bỉnh, ngươi bắt nàng đi hướng Đông, thì nàng nhất định sẽ chạy sang hướng Tây, cho nên….” Phong Lộng ghé tai lắng nghe. “Cho nên về sau nếu ta muốn nàng đi hướng Đông, ta sẽ cố ý nói hướng Tây là được.” Phương Thiên Bảo nói xong, cười sang sảng lên để lộ hàm răng trắng. Cặp lông mày của hắn giương lên, mắt cũng sáng lên. Phong Lộng thấy vẻ điên cuồng của chủ tử đã quen, chỉ lẳng lặng quỳ một gối bên cạnh nhìn hắn không chớp mắt. Phương Thiên Bảo tự sướng xong mới bắt đầu ra lệnh: “Nghe nói gần đây Cao phủ có một tỳ nữ mang thai bị nhốt lại, người đi tìm hiểu xem người bị nhốt ở đâu, càng nhanh càng tốt, con lừa nhỏ của ta còn đang chờ ta hồi âm đây này.” Khóe miệng Phong Lộng giật giật, nhận lệnh cáo lui. Nhưng hắn vẫn không hiểu biệt danh mà chủ nhân đặt cho vị cô nương kia rốt cuộc là tên thân mật hay là mắng người ta nữa. Phong Lộng đi rồi, Phương Thiên Bảo bèn cho người đánh xe đi thanh lâu lớn nhất U Châu: Yến Xuân Đài. ................ Về phần Mạnh Thê Thê, nàng vừa về phòng không lâu thì Mạc Xuân Phong đã bưng đồ ăn đến cho nàng. “Vương gia hôm nay không dùng bữa à?” Mạnh Thê Thê thấy lạ nên hỏi. Thường ngày đều là Thịnh Gia Ngạn gọi mình sang phòng hắn dùng bữa, sao hôm nay lại để mình ăn một mình? Mạc Xuân Phong biết vương gia nhà mình đang dỗi, lại không tiện nói rõ cho Mạnh Thê Thê, hắn kẹp giữa hai người này thật là khó chịu mà. Chỉ thuận miệng đáp: “Vương gia ăn rồi, cô ăn đi.” “Thế à…” Mạnh Thê Thê đáp khẽ. Thấy nàng bình tĩnh như vậy, Mạc Xuân Phong chỉ thấy ruột gan có người cào cấu, hận không thể xông lên lắc bả vai Mạnh Thê Thê nói cho nàng là vương gia đang ghen! Không có việc gì lại đi buôn dưa lê với tên họ Phương kia làm cái khỉ gì? Muốn buôn thì cũng chạy đến chỗ nào xa chút đi, ai lại đứng ngay ngoài cửa phòng người ta! Vương gia không muốn nghe thấy cũng khó. Thịnh Gia Ngạn đang phân công công việc cho hắn và Hướng Đỉnh Thần, kết quả nghe thấy Phương Thiên Bảo với Mạnh Thê Thê thầm thì với nhau thì tay không bóp nát hai chén trà. Mạc Xuân Phong hắn là người tinh tế cỡ nào chứ? Lập tức tranh thủ thời gian kéo cho Thịnh Gia Ngạn một cái thang để xuống: “Cái chén này cũng thật là kém chất lượng! Vương gia có bị bỏng không?” Hướng Đỉnh Thần ở bên cạnh thì cúi gằm mặt xuống đất, mà Mạc Xuân Phong hắn cũng chẳng trông đợi gì vào tên này. Dù sao hiểu biết về tình yêu nam nữ của Hướng Đỉnh Thần hắn còn không bằng một nửa vương gia đâu. Cuối cùng, dưới ánh mắt sát khí ngút trời của Thịnh Gia Ngạn, Mạc Xuân Phong với Hướng Đỉnh Thần rối rít cáo lui. Tên ngốc Hướng Đỉnh Thần này lập tức chuồn mất dạng, Mạc Xuân Phong chẳng còn cách nào, đành phải đi làm công tác hòa giải giữa Mạnh Thê Thê và Thịnh Gia Ngạn. “Thê Thê à…” Mạc Xuân Phong do dự mãi cuối cùng vẫn lên tiếng: “Hay cô đi hỏi vương gia thử xem ngài có muốn ăn điểm tâm gì không đi?”