Mạnh Bà Truy Phu Ký

Chương 10 : Đan dược đáng chết - Diêm Vương nhìn trộm

Dịch: Thanh Hoan Người áo xanh rút lui hai bước, chắp tay nói: “Chào Mạnh bà thượng tiên, tiểu tiên là đệ tử dưới trướng Nguyệt lão, nay phụng mệnh đến đây lấy lại đồ vật trong Trân Bảo Các của Miếu Nguyệt Lão. Mạnh Thê Thê tức điên: “Đồ vật gì của Miếu Nguyệt Lão nhà ngươi, đến phủ này lấy cái gì?" Người áo xanh chỉ chỉ vào Cô Hoạch điểu phía sau Mạnh Thê Thê: “Mấy ngày trước đây Nồng Tình Mật Ý Đan trong Trân Bảo Các bị mất trộm, điều tra một hồi, rốt cuộc nhờ có Hạo Thiên Khuyển mới ngửi được mùi của kẻ gian. Nhị Lang Thần mở nhiên nhãn thì phát hiện kẻ gian cưỡi chính con chim này lên Thiên Đình. Tiểu tiên đã đi đến chỗ Địa Tạng Vương Bồ Tát điều tra đối chiếu hộ khẩu rồi, chính là con chim này không sai được!” Cô Hoạch điểu đứng sau lưng Mạnh Thê Thê hung hãn nói: “Ngươi nói chuyện khách khí một tí đi! Một câu con chim hai câu con chim, ta có tên, ta kêu Cúc Cu!” Cô Hoạch điểu không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy mình bị vu oan trộm đồ. Nhưng Mạnh Thê Thê cùng bè lũ sau lưng mình thì lại biết chân tướng rồi, cho nên Mạnh Thê Thê rốt cục không còn khí thế như vừa rồi nữa, đao trong tay cũng đã tắt lửa. Dạ Du Thần dần nhích người về phía sau Huyết Trì tướng quân để nấp. Nhưng người áo xanh mắt rất sắc, liếc cái là nhận ra ngay, chỉ vào Dạ Du Thần bảo: “Chính là hắn! Chính là hắn với con chim này trộm Nồng Tình Mật Ý Đan của bọn ta!” Mạnh Thê Thê đang định nói lời hay lấp liếm chuyện này đi, bỗng nhiên ý thức được vấn đề: “Ngươi vừa nói cái gì? Cái gì đan cơ?” Người áo xanh sợ Mạnh Thê Thê nghe không rõ, nói dõng dạc từng chữ: “Nồng Tình Mật Ý Đan! Cả thảy hai viên, lấp lánh ánh vàng kim. Một viên lớn một viên nhỏ, viên nhỏ gọi là Nồng Tình, viên lớn gọi là Mật ý. Người uống Nồng Tình sẽ nảy sinh tình cảm cực kì mãnh liệt với người uống Mật Ý, trong nhân gian gọi đây là “bệnh Hoa si”. Đây là thuốc đứng đầu bảng của Miếu Nguyệt Lão, thế gian rất nhiều người muốn xin đó!” Đại đao trong tay Mạnh Thê Thê rơi xuống đất, tóe lên một tí xíu tro bụi. Cả đoàn người là Huyết Hà tướng quân, Thiện Ác đồng tử… đều không hẹn mà cùng há to mồm. Nồng Tình Mật Ý Đan… Tình cảm cực kì mãnh liệt… Nồng cái đậu xanh nhà ngươi! Chẳng trách mấy ngày nay nàng cảm thấy không bình thường với Thịnh Gia Ngạn, thì ra chính là đan dược này giở trò! Cũng may chút lí trí còn lại trong Mạnh Thê Thê đã giúp nàng hỏi ra: “Đan dược này, có cách nào giải không?” Người áo xanh dùng giọng khẳng định rất kiên quyết phá vỡ chút ảo tưởng cuối cùng của nàng: “Khó giải nha, không khó giải thì người ta ngàn cay vạn đắng cầu thuốc này làm gì? Khó khăn lắm mới thích nhau, lại đi uống giải dược để chia tay sao? Mà quay trở lại chủ đề, Mạnh thượng tiên, xin ngài đừng kéo dài thời gian nữa, mau giao thuốc ra đây đi, tiểu tiên còn phải vội trở về phục mệnh. Ngài biết đấy, hai viên Nồng Tình Mật Ý này là hộp duy nhất trong Miếu Nguyệt Lão năm nay, Hằng Nga tiên tử đã đặt trước từ lâu rồi!" Mạnh Thê Thê thở một hơi thật dài: “Thuốc quả thật là ta bảo bọn nó đi trộm, nhưng mà ta là vì… vì hiến cho Diêm Vương! Thuốc này đã tặng đi rồi, ta tạm thời không đòi về được.” Nàng canh thấy sắc mặt người áo xanh đổi rồi, vội vàng nói tiếp: “Nhưng ta nhất định sẽ đòi về. Ngươi về nói với Nguyệt lão một tiếng đi, ta đã nói là làm, nếu không thì mặc lão xử trí. Trước tiên thì bây giờ các ngươi đừng đi quấy rầy Diêm Vương, ta sẽ đi tìm Diêm Vương đòi lại. Ngươi biết đấy, tính tình của Diêm Vương là nổi danh tam giới, cao lãnh đáng sợ. Ngươi đi mà bị đạp trở về, vậy thì không chỉ thuốc không đòi về được mà còn bị Nguyệt lão quở trách nữa, ngươi nói có đúng không?" Người áo xanh bị lời này của nàng xoay đến chóng mặt, liền cơ hồ sắp đồng ý rồi, lại nhớ tới trước khi ra cửa Nguyệt lão đã liên tục căn dặn rằng Mạnh bà giảo hoạt, không thể để mình bị nàng lừa bịp. Người áo xanh đang chuẩn bị lắc đầu từ chối thì lại bị Mạnh Thê Thê ôm lấy cổ, hai người dựa vào nhau thật gần. Mặt người áo xanh trong nháy mắt đã đỏ từ trên trán xuống cổ, hắn lắp bắp muốn thoát ra: “Mạnh thượng tiên, ngài, ngài buông tay ra…” Mạnh Thê Thê càng ôm chặt thêm: “Đề nghị vừa rồi của ta, thế nào?” Mắt người áo xanh lướt xuống dưới mấy tấc, rơi vào mắt hắn chính là một mảnh mềm mại trắng nõn sóng trào mãnh liệt trước ngực Mạnh Thê Thê, hắn hít lại máu mũi sắp phun ra, dùng sức giẫy ra: “Thượng tiên nói cái gì chính là cái đó, tiểu… tiểu tiên đi trước!” Mạnh Thê Thê nhìn theo bóng lưng chạy trối chết của hắn, lông mày nhíu chặt ảo não. Dạ Du Thần dẫn đầu đám người chạy tới lấy lòng: “Tỷ tỷ vất vả, bảo đao bất lão!” Mạnh Thê Thê tung chưởng đấm bay hắn: “Câu bảo đao bất lão không phải là dùng như thế, còn có nữa! Ta bảo mi cầm về cái thuốc gì! Mà mi cầm về cho ta là cái quỷ gì! Hả?” Mạnh Thê Thê đau đầu lết về phủ đệ, đám tùy tùng như Huyết Hà tướng quân phía sau lưng không ngừng khuyên nàng. ….. U Đô, bên trong điện Liêu Dương. Cột trụ hình long phượng sơn son thếp vàng sừng sững giữa điện, trước mặt Thịnh Gia Ngạn có một cái lư hương tử đồng kháp ti pháp lang* không biết đang đốt loại hương gì, từng sợi khói mỏng manh tỏa ra, càng tôn thêm vẻ lạnh lùng cho từng đường cong trên khuôn mặt Diêm Vương. * kháp ti pháp lang: Pháp lang hay pháp lam là tên gọi khác của loại đồ đồng tráng men, đây là loại sản phẩm làm từ đồng hoặc hợp kim đồng, trên bề mặt được tráng men trang trí làm tăng tính thẩm mỹ. Chế phẩm pháp lang có bốn loại chính, phân chia theo phương pháp chế tạo thai cốt và kỹ thuật thể hiện men màu họa tiết. Trong đó kháp ti pháp lang là pháp lang làm theo kiểu ngăn chia ô hộc. Hắc Bạch Vô Thường đang đứng hai bên trái phải để bê một cái gương lớn bằng hai mặt người, viền tấm gương có khắc minh văn* lạ lẫm. Mà thứ tấm gương chiếu ra kia, chính là bóng dáng Mạnh Thê Thê dẫn một đám tùy tùng đang đi về phía xa. * Minh văn: Ở đây là dòng văn tự được khắc trên các dụng cụ lễ bái ghi chép lí do chế tác, lưu giữ kỉ niệm hoặc tưởng nhớ người lễ bái… Thịnh Gia Ngạn phất tay, Hắc Bạch Vô Thường liền hiểu ý thu Thế Tục Kính vào. Vốn dĩ, tác dụng của Thế Tục Kính là để quan sát nhân sinh muôn màu muôn vẻ, bây giờ lại bị hắn lấy ra để nhìn trộm cuộc sống sinh hoạt của Mạnh bà, Hắc Bạch Vô Thường rất lấy đấy làm mừng, rốt cuộc chủ tử nhà mình đã có chuyện muốn quan tâm rồi. “Lần sau nếu như người của Nguyệt lão lại đến, các ngươi phải làm khó một chút, nếu không cứ để lão lui tới tự nhiên như thế, thì Địa Phủ còn ra cái gì nữa?” Thịnh Gia Ngạn lạnh lùng mở miệng, Hắc Bạch Vô Thường liếc nhau, gật đầu bảo vâng. “Lại đi Uổng Tử Thành kiểm tra một lượt đi, đừng có bỏ qua bất kỳ quỷ hồn nào. Phàm là kẻ biết ít nhiều về chuyện năm đó, tất cả xử quyết tại chỗ!” Trong giọng nói của Diêm Vương chứa đựng sát ý nồng đậm. Phán quan đứng một bên nghe vậy, vội khuyên: “Bệ hạ, việc này tuyệt đối không thể! Chuyện năm đó quá náo động, ngài đã xử trí nhiều hồn phách như vậy, đã làm đế quân bất mãn rồi. Lần này nếu ngài lại tiếp tục giết chóc nữa thì chỉ e sẽ phạm vào thiên điều mất!” Thịnh Gia Ngạn không phản ứng mảy may, chỉ mặt lạnh đứng dậy đi vào nội điện. Lúc ấy việc tà linh suýt nữa đã tiết lộ bí mật cho Mạnh Thê Thê vẫn khiến hắn sợ hãi trong lòng, cho nên chuyện này không thể để tiếp tục tái diễn nữa. ………. Trên ba tầng trời, Nguyệt lão nghe đến đoạn Mạnh bà tặng thuốc này cho Diêm Vương thì cười đến lộ cả lợi ra. Lúc đó lão đang ở trên rừng hoa đào, cánh hoa đầy trời được tiên khí mỏng manh cuốn lên, Nguyệt lão đang tiện tay treo lụa đỏ lên cây. Trong đồ nước bên cạnh, những chú linh ngư hai đuôi nhẹ nhàng ve vẩy, làm mặt hồ gợn sóng lăn tăn. “Có thật thế không? Hay là ả ăn mất rồi?” Hai chòm ria mép bàng bạc của Nguyệt lão vểnh lên, mắt sắp híp lại rồi. Đứng trước mặt lão chính là đệ tử áo xanh hôm nọ, tên là Diệp Tân. Nhắc đến Mạnh Thê Thê, trên mặt hắn ửng hồng mất tự nhiên, lại sợ lộ ra trước mặt sư phụ mà cuống quýt cúi đầu, dò hỏi: “Nếu như Mạnh bà làm mất Nồng Tình Mật Ý Đan thật thì sư phụ sẽ làm gì ạ?” Nguyệt lão hừ lạnh hai tiếng rồi cười: “Trước kia toàn ngã ở chỗ ả, Diêm Vương thì bao che hết lần này đến lần khác, cơn giận trong lòng ta đã phải kiềm chế quá lâu. Nếu như ả đã nói là mặc ta xử trí, vậy thì lão phu chắc chắn sẽ không khách khí với ả nữa!”