Miêu: beta-ed
Phùng thị muốn đi tìm Quý Hòa tính sổ, bị Quý Đại Tài ngăn cản, hiện tại quan hệ cũng chặt đứt rồi, còn đòi cái gì mà lợi, người ngoài sẽ nói họ thấy Quý Hòa sống tốt lại ghen đỏ mắt.
“Thế cứ mà tha cho nó hả?” Phùng thị thở phì phì cáu ầm, “Nó đùa giỡn cả nhà ta, giờ thì không biết đang sung sướng ra sao Cơn tức này mà nhịn được thì tôi phải thành tiên”
“Mẹ, mẹ gấp cái gì? Còn nhiều thời gian. Hiện tại gây chuyện cũng không có ích gì, phải dùng biện pháp mềm.” Quý Thuận nói, gã cũng hâm mộ cuộc sống hiện tại của Quý Hòa, một mình sống nhàn hạ, mỗi ngày có tiền kiếm, còn không biết làm cách nào liên luỵ với Vương chủ bạc, từ chỗ Vương chủ bạc lấy được một song nhi làm phu lang, đây cũng không phải dễ làm. Dựa vào cái gì Quý Hòa còn sống tốt hơn gã, không thể nào để cho nó như ý được.
Phùng thị hỏi dùng biện pháp mềm như thế nào. (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Quý Thuận nói: “Về sau mẹ không cần mặt nặng mày nhẹ với nó, rồi sau đó lại bàn bạc kỹ hơn. Rồi cũng có lúc nó muốn làm người một nhà với mình lần nữa, đến lúc đó nó vẫn bị chúng ta gọi đến gọi đi như trước thôi?”
Phùng thị luôn luôn cảm thấy con hai mình từng đọc sách nên đầu óc linh hoạt, lời gã nói lúc nào cũng thấy có lý, lần này cũng thế.
Nhưng Phùng thị vẫn có chút không yên lòng, nói: “Thế nó mà còn khắc chúng ta thì làm sao?”
Quý Thuận trong lòng lật mắt xem thường, kỳ thật gã cũng không cảm thấy Quý Hòa là một tên sao chổi, đàn bà sinh con lại không chỉ mình mẹ gã, khó sinh có đầy người, sao không ai nói con mình là sao chổi. Còn có chuyện cha gã ngã gãy chân, tự mình ngã lại trách người khác sao? Mà có khắc thì cũng là khắc bọn họ, không khắc gã không sợ. Nhưng gã không nói gì hết, dù sao Quý Hòa là sao chổi có thể làm thay cho gã không ít việc nặng, còn chịu tiếng xấu thay chuyện gã làm sai, cái này tốt. Nhưng giờ gã nói vài lời hay với Quý Hòa, nếu không mẹ sẽ không nghe gã, sao gã có thể mượn được sức Quý Hòa, tìm được chỗ tốt từ nó được chứ? (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Quý Thuận nói: “Mẹ, không ở cùng một mái hiên, lại đã viết thư chặt đứt quan hệ, về sau khẳng định khắc không được mẹ đâu. Nhưng nó đem tiền cho bọn con, bọn con lại hiếu kính mẹ, cái đó khẳng định không có việc gì. Con cảm thấy nó ít ảnh hưởng tới bọn con hơn, không sao đâu.”
Quý Hiếu vừa nghe đến chữ tiền, lập tức mắt sáng rỡ, tâm tư phập phồng không ngừng.
Chu Quế Hoa cùng Kim Thúy Nương tuy không nói lời nào, nhưng cũng thấy vui sướng, không đề cập tới tiền, chỉ cần nghĩ đến quan hệ với Vương chủ bạc đã khiến cho các cô động tâm tư.
Quý Đại Tài ở bên cạnh nghe không lên tiếng, lão vẫn còn đạng giận Quý Hòa, cơn tức khi bị thằng con trai lão vẫn cho là thành thật nhất đùa giỡn còn chưa hết, tự nhiên cũng sẽ không quản vợ và các con định làm gì. Trong lòng lão cũng không muốn chặt đứt quan hệ với Quý Hòa, rốt cuộc nó vẫn là con lão. Về phần nói cái gì Quý Hòa là sao chổi khắc bọn họ, trong lòng hắn cũng hiểu được khi đã chia nhà thì không còn khắc nữa. Nghĩ tới chuyện Quý Hòa về sau cho dù có chặt đứt quan hệ cũng phải hiếu kính bọn họ, bọn họ không cho hắn gọi cha mẹ, hắn cũng sẽ tưởng nhớ tới bọn họ, Quý Đại Tài đã cảm thấy nở mày nở mặt.
“Hừ, cái gã Hoa lang băm kia Tôi cũng phải tìm gã tính sổ Nếu không phải vì gã thì sao tôi lại để cho thằng nhãi kia lừa tôi dễ như vậy? Xem tôi thu thập gã thế nào đây Không lột da gã tôi không mang họ phùng” Phùng thị nghĩ đến thầy thuốc Hoa, nghĩ tới chuyện có thể moi được không ít chỗ tốt từ đó, cơn tức trong lòng tiêu đi một chút.
Quý Đại Tài nhíu mày nói: “Thôi được rồi Nói không chừng hắn cũng là bị Quý Hòa lừa thôi, bà cũng nói hắn là đồ lang băm còn gì, bị lừa cũng là bình thường. Về sau còn phải trông vào hắn chữa đau đầu cảm mạo, đừng đắc tội người ta”
Quý Thuận cũng khuyên nhủ: “Mẹ ơi, cha nói đúng đó, không thể trở mặt cùng chú hai Hoa, chúng ta về sau còn phải trông vào chú ta xem bệnh. Lại nói, chú ta cũng không phải đèn hết dầu, ngộ nhỡ cắn lại chúng ta một miếng thì phiền toái.”
Phùng thị nghĩ đến lúc trước muốn đuổi Quý Hòa ra khỏi cửa đã nhờ thầy thuốc Hoa giúp đỡ, nếu bức bách hắn quá đáng, hắn sẽ nói ra chuyện này có khi. Nghĩ như vậy, mụ chỉ có thể không cam lòng buông tha.
Quý Thuận ngược lại cảm thấy về sau vẫn có thể lợi dụng thầy thuốc Hoa, chẳng qua phải tìm đúng thời cơ.
Quý Hòa cùng Quý Tiểu Dư cáo từ Lâm Vĩnh Tân, sau đó đi tới nhà Quý Đại Phát.
Quý Lam vừa thấy Quý Tiểu Dư liền kéo tay Quý Tiểu Dư, hai người bọn họ đều là song nhi, lại cùng một thôn tất nhiên cũng biết nhau, quan hệ không tệ lắm. Cậu ta biết Trương Tiểu Dư phải đi làm tiểu thị cho một lão già thì cũng thấy rất buồn, nhưng không làm được gì. Quý Hòa cứu Trương Tiểu Dư, khiến cậu ta phải đánh giá lại Quý Hòa một lần. Hiện tại Trương Tiểu Dư lại muốn gả cho Quý Hòa, trong lòng cậu ta cũng vui thay cho Trương Tiểu Dư, về sau bọn họ chính là thân thích đó.
Trương thị cũng lôi kéo tay Trương Tiểu Dư nói: “Được lắm được lắm, về sau cùng Tiểu Hoà sống với nhau, nó mà bắt nạt cháu thì cứ nói cho bác biết, bác giúp cháu mắng nó.”
Mặt Trương Tiểu Dư hơi hồng, nhìn Quý Hòa một cái, nhẹ giọng nói: “Anh ấy sẽ không bắt nạt cháu.”
Mặc dù mới gặp mặt có vài lần, nhưng ở chung còn chưa đến một ngày, nhưng Trương Tiểu Dư hoàn toàn tin tưởng Quý Hòa sẽ không bắt nạt mình, tin tưởng hắn sẽ làm được giống như đã nói, đối tốt với cậu cả đời. Nghĩ tới sự dịu dàng của Quý Hòa, Trương Tiểu Dư trong lòng cũng rất ấm rất ngọt, thích một người chính là dễ dàng như vậy đó, cậu chính là dễ như vậy đã thấy thích Quý Hòa.
Quý Lam bĩu môi nói: “Nhìn xem, mới qua có một đêm thôi mà đã coi người ta là trời rồi Về sau anh ấy mà bắt nạt cậu thật thì tui mặc kệ cậu đó.”
Trương Tiểu Dư mặt càng đỏ hơn.
Quý Hòa sờ mũi, cười nói: “Em đừng đùa cậu ấy.”
Quý Lam trừng hắn nói: “Tui đâu có đùa cậu ấy? Anh che chở cho phu lang nhà anh cũng vừa vừa thôi nhá, tui còn là em họ anh đấy Lại nói, về sau tui sẽ lôi kéo Tiểu Dư bắt nạt lại anh thì có”
Trương thị vỗ vỗ cánh tay của y nói: “Xem con hung dữ chưa này, về sau làm sao đây hả.”
Quý Lam xệ mỏ, nói: “Con cứ thế đấy, thế thì người ta mới không bắt nạt con được. Anh Quý Hòa, anh nói có phải hay không?”
Quý Hòa cười nói: “Ừ, em vậy tốt lắm, về sau tướng công nhà em nhất định sẽ bị em bắt nạt gào khóc hu hu. Bọn anh không cần hỗ trợ gì.”
Quý Lam trừng hắn một cái, Trương thị cùng Trương Tiểu Dư thì nhịn không được cười, ngay cả Quý Đại Phát cũng cười ha ha.
Quý Hòa đi gặp Quý Thanh, thấy sắc mặt Quý Thanh tốt lên chút, cũng thả lỏng tâm tình, mấy ngày này thỉnh thoảng hắn lại đến, rồi tìm cơ hội rót nước cho Quý Thanh, sau đó thả chút linh tuyền vào bên trong. Hắn không dám thả quá nhiều, nhưng đối với bệnh của Quý Thanh cũng có chỗ tốt, ít nhất hiện tại sắc mặt của anh đã tốt hơn nhiều.
Quý Hòa đã nghĩ kỹ rồi, chờ hôm nào đó mua ít thuốc bổ, trộn linh tuyền vào làm thành thuốc viên đưa cho Quý Thanh, cứ nói là gặp được thầy thuốc giang hồ (thầy thuốc đi khắp nơi chữa bệnh bán thuốc, nói là thầy thuốc rong hay thầy thuốc dạo thì hơi bị hạ thấp giá trị nên giữ nguyên mua, hắn đã hỏi thăm, thời đại này có các thầy thuốc giang hồ đi khắp nơi. Như vậy sẽ không khiến ai hoài nghi cả.
Nếu bệnh Quý Thanh có thể tốt lên, anh nhất định sẽ là một người rất có tiền đồ, Quý Hòa biết từ trước Quý Thanh không bị bệnh đã có khả năng nhất đi lên con đường làm quan, cho dù hiện tại anh bị tật bệnh quấn thân, tùy thời có khả năng toi mệnh, thì anh vẫn đặt sách bên người như cũ, lúc nào không khó chịu sẽ đọc sách. Cũng không vì bệnh tật mà nản lòng thoái chí, ngược lại cứ ôn nhã như thế, một con người có nghị lực như vậy, nếu không phải do bệnh nặng thì sao có thể là một người không có tiền đồ cho được?
Quý Thanh cảm thấy, cứu Quý Thanh, chẳng những là cứu anh họ mình, giúp một nhà bác cả, còn là giúp cho bản thân.
Quý Hòa sẽ không đi thi khoa cử làm quan, hắn càng muốn kiếm tiền sống những ngày nhàn hạ, nhưng đầu năm nay đừng nói kiếm tiền kiếm nhiều cần phải có ô dù, chỉ làm một người dân bình thường cũng cần có núi dựa, như vậy thì khi có chuyện mới có chỗ nhờ cậy, bình thường cũng có tác dụng khiến người ta kiêng sợ. Quý Thanh không thể nghi ngờ là một lựa chọn tốt, mình là em họ của anh ấy, nếu lại còn cứu mạng anh ấy nữa, anh ấy nhất định sẽ cảm ơn, sẽ trở thành núi dựa kiên cố nhất của hắn
“Anh Thanh, sắc mặt anh tốt hơn nhiều rồi.” Quý Hòa ngồi xuống, cười nói với Quý Thanh.
Quý Thanh sáng mắt lên, nói: “Đúng vậy, gần đây ho khan cũng ít hẳn, cảm thấy khống khó chịu như trước nữa. Anh chỉ ngóng trông bệnh mình cứ thế mãi.”
Quý Hòa nói: “Sẽ càng ngày càng tốt, anh Thanh, bệnh của anh nhất định sẽ tốt lên mà.”
“Cho anh xin lời may mắn của em nhé.”
Quý Thanh tự nhiên cũng hy vọng mình có thể khỏi bệnh, nhưng anh cũng biết bệnh này không dễ chữa như vậy, mấy ngày nay tốt lên, anh vừa vui sướng vừa lo lắng đây là dấu hiệu bệnh bắt đầu trở nặng, nhưng lại không dám biểu hiện ra ngoài, sợ cha mẹ lo lắng. Anh dời đề tài, nói chuyện Trương Tiểu Dư với Quý Hòa, bảo hắn về sau sống cho tốt. Nhìn em họ tuy rằng còn gầy yếu nhưng ánh mắt trong trẻo khóe miệng ngậm cười, trong lòng anh nghĩ có đứa em họ như thế này thì nhỡ về sau mình có mệnh hệ gì, cha mẹ cùng em trai cũng có chỗ dựa.
Quý Hòa tâm tư linh hoạt bao nhiêu chứ, vừa thấy ánh mắt Quý Thanh thì biết ngày anh đang nghĩ cái gì, nghĩ nếu không phải sợ chữa bệnh cho anh khỏi nhanh quá làm người ta nghi ngờ thì hắn thật muốn một phát chữa khỏi cho dứt điểm. Hắn coi Quý Thanh cũng như anh trai vậy, đời trước hắn có cha mẹ tốt nhất trên đời, nhưng không có anh chị em, đời này anh em ruột lại đều là đồ khốn nạn, may mà anh em họ ai cũng tốt, hắn rất quý trọng.
Trương thị ở ngoài cửa nghe bọn Quý Thanh nói chuyện, thấy hơi đau lòng, nghĩ thân thể Quý Hòa cũng tốt hơn nhiều, ngay cả phu lang cũng sắp lấy rồi, còn con trai bà lại không có hi vọng, thật mong trời cao cũng để ý một chút tới Thanh Nhi của bà, để nó mau chóng khỏi bệnh.
Quý Đại Phát kéo bà sang một bên an ủi.
Giữa trưa Quý Đại Phát giữ bọn Quý Hòa lại ăn cơm, Quý Hòa cũng không khách khí, cùng Trương Tiểu Dư ở lại ăn cơm.
Cơm nước xong hai người lại tới nhà Điền Đại Cường ngồi một lúc, sau đó mới về nhà.
Trên đường gặp được Giản Hổ, gã ta đang đứng chung với Quý Tiếu, nhìn thấy hai người bọn họ tay cầm tay nhau đi tới. Đối mặt nhau, Giản Hổ cũng thấy xấu hổ, gã ta lúc trước rất muốn từ hôn, lại làm cho Trương Tiểu Dư suýt nữa phải gả cho một lão già, trong lòng cũng thấy hơi không thoải mái, nhưng lại nghĩ đó không phải chuyện của mình nữa, thế mới dễ chịu đôi chút. Trương Tiểu Dư được Quý Hòa cứu, gã ta lại càng không còn áy náy, chỉ là hiện tại nhìn thấy hai người bọn họ, vẫn không biết nên trưng ra vẻ mặt gì, chỉ đành nghiêm mặt.
Truyện khác cùng thể loại
9 chương
21 chương
51 chương
57 chương
66 chương
37 chương