Miêu: beta-ed
Quý Hòa sáng sớm đã lên núi kiểm tra bẫy, bỏ mồi vào trong rồi sau đó vội vàng xuống núi, ngay cả cơm cũng chưa ăn liền qua nhà Quý Đại Phát, ngày hôm qua giải quyết xong chuyện kia thì trời đã muộn, Quý Hòa liền bảo Quý Đại Phát không cần dẫn hắn đi xem ruộng, nói hôm nay lúc qua nhà Quý Đại Phát lấy mạ thì đi xem ruộng luôn.
Quý Đại Phát mang theo Quý Hòa nhìn ruộng trước rồi mới về lấy mạ.
Ruộng ở thôn Thanh Sơn phần lớn ở phía Bắc và Đông thôn, phía bắc thì là ruộng cạn, phía đông dựa sông thì là ruộng nước, Quý Đại Phát trước mang Quý Hòa đi nhìn ruộng cạn. Lúc này đúng là mùa xuân, từ vụ đông đã trồng lúa mì, hiện tại đều xanh mướt, nhìn mà mát cả mắt.
“Xem đi, đúng là hai mẫu này Mấy mẫu này không quá tốt, nếu không Trương gia cũng không cách nào vin cớ mà khất nợ địa tô của Bành gia, nhưng có không tốt nữa thì cũng có thu hoạch. Cháu mà trồng thì về sau có cơm ăn.” (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Quý Hòa vừa thấy hai mẫu này không trồng gì, hỏi: “Bác cả, sao Trương gia lại không trồng lúa mì?”
Quý Đại Phát nói: “Trương gia dùng hai mẫu này trồng ít hoa màu, mấy thứ như khoai lang khoai tây cao lương, à, năm trước cây bông được giá, nghe người ta nói nhà bọn họ định năm nay trồng bông. Cháu xem mấy mẫu ruộng không kia đều vốn trồng lúa mạch nhưng giờ họ đang định trồng bông đó. Cứ cho là bông dễ trồng lắm đấy? Lại nói, năm trước được giá chẳng nhẽ năm nay lại được? Còn không bằng trồng mì trồng ngô, với mấy ông nông dân chúng ta thì lương thực mới là an tâm nhất”
Quý Hòa gật gật đầu.
Quý Đại Phát lại mang theo Quý Hòa đi xem ba mẫu ruộng nước, mấy ngày này đang chính vụ xuân, mấy hôm trước Quý Hòa giả bộ bệnh ngã xuống ruộng đúng là lúc đầu vụ, người trong thôn tất cả đều bận rộn cày ruộng, hiện tại đã cày xong, có nhà đã gieo mạ, chờ qua tháng thì cấy mạ. (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Trương gia còn chưa tới kịp gieo mạ, mới vừa cày ruộng xong, giờ thì tiện cho Quý Hòa, lại nói tiếp là Quý Hòa may mắn, mà Trương gia cũng đủ xui.
Xem xong ruộng, Quý Hòa cùng Quý Đại Phát trở về, cầm hạt giống về nhà, vốn là Quý Đại Phát nói cứ để ở nhà ông ngâm là được, lên mạ thì lấy về, đỡ phải mang đi lấy lại, đằng nào đến lúc đó nhất định ông cũng sẽ giúp Quý Hòa đi cấy. Quý Hòa không đáp ứng, kêu ông không cần quan tâm hắn, hắn tự làm là được. Tuy rằng Quý Đại Phát chăm lo cho hắn nhưng hắn cũng biết Quý Đại Phát lúc đó còn có thể đi kiếm tiền, lúc hắn tới nhìn thấy có người đến tìm Quý Đại Phát, nói trấn trên có việc làm được, hắn cũng không muốn bởi vì mình mà chậm trễ bác cả kiếm tiền. Còn có nguyên nhân quan trọng hơn là Quý Hòa muốn mang hạt giống về tự xử lý.
Quý Đại Phát nhìn Quý Hòa rời đi, thở dài.
Quý Hòa về đến nhà liền ngâm thóc giống vào nước, trong nước bỏ thêm lượng linh tuyền tỉ lệ vừa phải, như vậy hạt giống hấp thu đủ linh tuyền, sẽ lớn lên rất tốt, chẳng sợ mảnh ruộng kia không phì nhiêu cũng sẽ bội thu. Quý Hòa nếu đã trồng thì phải bội thu. Nghĩ đến lúc đó cái mặt nhà họ Trương nhất định sẽ vặn vẹo lắm, nụ cười trên mặt hắn liền càng thêm sáng lạn.
Không chỉ như thế, Quý Hòa còn muốn làm cho người trong thôn biết rằng, hắn, Quý Hòa không phải sao chổi, ngược lại hắn còn là một người có phúc, chính là ở trong nhà Quý Đại Tài bị khắc nên không nhìn ra. Còn phải khiến cho cả nhà Quý Đại Tài buồn bực đến nghẹn, để cho bọn họ biết mình rời khỏi bọn họ càng sống càng tốt, bọn họ lại chỉ có thể giương mắt mà nhìn. Ngẫm tới tương lai như vậy mà thấy hả giận.
Buổi chiều Quý Hòa lên núi lại mang về năm con thỏ hoang, ít hơn lần trước, Quý Hòa nghĩ núi Tây này thú hoang đã không có mấy, mình mà cứ bắt thế này thì sẽ không còn, qua mấy ngày nữa lên núi Bắc nhìn xem, nếu có thể bắt được một con mồi lớn thì tốt rồi. Hơn nữa hắn cũng không thể cứ đi bắt thú hoang mãi được, về sau cách một đoạn thời gian bắt một lần là được, phải tìm con đường làm giàu khác, về sau mà thèm ăn thịt gà thịt thỏ thì mới đi bắt.
Sợ thỏ hoang chạy, Quý Hòa cố ý bày đá trong phòng bếp, sau đó vây xung quanh, cam đoan chúng nó chạy không được, ném vào trong ít rau dại hái được, lại thêm nước liền không quản chúng nó nữa. Tính toán chờ cấy xong mạ thì mang chúng lên trấn bán.
Điền Tiến Đa chạy qua giúp Quý Hòa trồng mạ, mẹ cậu ta đau chân dữ hơn, Điền Đại Cường cùng Quý Đại Phát cùng đi ra làm công ngắn hạn phải tới rất muộn mới về, lo lắng nên cho cậu ta ở lại nhà.
“Chân của thím làm sao thế?” Quý Hòa quan tâm hỏi.
“Nghe cha tôi nói là sinh tôi xong chưa ở hết cữ đã xuống ruộng nước, sau đó liền bị bệnh. Thầy thuốc đều nói trị không dứt, mẹ tôi cũng tiếc tiêu tiền. Nhiều năm như vậy, trái gió trở trời lại đau.” Điền Tiến Đa nhổ một cọng cỏ cho vào miệng cắn, sắc mặt hơi không tốt, đây chính là mẹ cậu ta, lại là bởi vì sinh cậu ta mà mang bệnh, trong lòng cậu ta vẫn chịu khổ sở.
“Nếu mà tôi kiếm được nhiều tiền thì tốt rồi, có thể làm cho mẹ tôi bớt khổ.”
“Về sau nhất định sẽ tốt thôi.” Quý Hòa chỉ có thể như an ủi vậy, hắn nghĩ linh tuyền không biết có thể chưa khỏi bệnh khớp cho thím Điền hay không, hắn biết linh tuyền có thể thay đổi thân thể người lương thiện, trước đã nghĩ tìm một cơ hội cho Quý Thanh dùng linh tuyền trị bệnh, giờ thêm một thím Điền cũng không khó gì, nhưng dùng cách nào đây? Phải nghĩ kỹ hơn.
Cấy mạ xong, Quý Hòa lại lên núi, tính toán bắt thêm ít thú hoang mang lên trấn bán. Hiện giờ hắn rất cần tiền, trưởng thôn lúc trước cho hắn một ít tiền cùng đồ ăn, hắn không thể ăn không của người ta được. Hạt giống của nhà bác cả cũng không thể lấy không được, tuy rằng bác cả nói chờ gặt lúa thì trả lại nhưng hắn vẫn tính đưa tiền cho bác, nhà bác ấy thiếu tiền, hắn biết Quý Thanh vào mùa xuân chuyển mùa thì bệnh sẽ nặng hơn, nhất định phải mua nhiều thuốc hơn, trong tay bọn họ có tiền cũng sẽ không cập rập. Còn có nhà Điền Đại Cường, bọn họ giúp mình nhiều như vậy, cũng phải đi nói lời cảm tạ, tuy nói xách cá cùng thỏ hoang cũng được, nhưng mà mấy thứ này bọn họ cũng tự bắt lấy, vẫn là mua mấy thứ khác thì hơn.
Quý Hòa hiện tại trong tay chỉ có không đến hai trăm văn tiền, còn phải trả cho Quý gia kia ba lượng tiền sinh dưỡng, phải mau chóng kiếm tiền.
Không hề ngoài ý muốn, Quý Hòa lúc đi thu con mồi lại không phải tay không.
Ngày hôm sau Quý Hòa từ sáng sớm đã tự lên trấn, thân thể này vốn đã là người hay vận động, hiện tại lại có linh tuyền, cho dù gánh đòn gánh, hai bên đòn gánh có cái giỏ to cũng đi rất nhanh, từ sớm đã đến trấn trên.
Thẳng đến quán rượu Bốn Mùa, tìm được chưởng quầy Bạch.
Chưởng quầy Bạch nhìn thấy Quý Hòa thì sửng sốt, nghe hắn nói lên bán thú hoang, còn là mười con thỏ hai con gà rừng, lập tức đã cảm thấy người thiếu niên này rất không tồi, cho dù là Điền Tiến Đa cũng không mang quá nhiều thỏ đến vậy. lại còn sống hết nữa chứ.
“Được, chỗ thỏ hoang này của cậu tôi lấy hết.”
Chưởng quầy Bạch cũng biết Quý Hòa thiếu tiền, không mặc cả liền lại tính tiền theo giá lần trước, Quý Hòa lại thuận lợi kiếm được một khoản.
Quý Hòa cảm ơn chưởng quầy Bạch, chờ chưởng quầy Bạch đưa tiền cho hắn, lúc này chỉ thấy từ bên ngoài đi vào một người trung niên, mặc áo bông dài mỏng màu xanh đậm, tuy không phải lụa là nhưng cũng đã là vải bông tốt nhất, không rẻ hơn tơ lụa là mấy, người này bên hông còn treo một miếng ngọc bội, buộc lại một cái bằng túi tiền lụa.
Chưởng quầy Bạch vừa thấy người này liền cười chào hỏi, nói: “Anh Ba Nghiêm Trung, sao sáng anh đã rảnh mà tới đây? Là Nghiêm viên ngoại hôm nay muốn tới ăn sao? Yên tâm, bọn tôi sẽ dành nhã gian tốt nhất cho Nghiêm viên ngoại Hôm nay lại thu được mấy con thỏ hoang sống, làm món ngon cho Nghiêm viên ngoại”
Quý Hòa vừa nghe liền đoán được cái người gọi Nghiêm Trung này chắc là quản gia gì đó, người, trong TV tiểu thuyết không ít quản gia đều theo họ của chủ, tên thì là cái gì mà Trung, Thuận.
Nghiêm Trung đúng là một quản gia, ông nói với chưởng quầy Bạch: “Viên ngoại nhà tôi hôm nay không tới, ngài ấy chả có tâm tình nào mà ăn cơm hàng chứ đừng nói là thịt thỏ hoang, có cho sơn trân hải vị ngài ấy cũng nuốt không trôi. Thật đúng là làm bọn người hầu chúng tôi vội muốn chết. Anh bảo đầu bếp chính làm mấy món ngon ngon đi, tôi mang về xem có làm cho ngài ấy ăn mấy miếng hay không.”
Chưởng quầy Bạch giật mình, vội hỏi: “Làm sao đây? Nghiêm viên ngoại có chuyện gì phiền lòng sao?”
Nghiêm Trung cũng không gạt, nói: “Anh cũng biết viên ngoại nhà tôi yêu hoa cỏ, trong nhà yêu nhất đắc ý nhất là một gốc mẫu đơn trắng.”
Chưởng quầy Bạch gật đầu, nói: “Cái này tôi biết, gốc mẫu đơn trắng của Nghiêm viên ngoại thật là hiếm có Ai thấy cũng phải khen một tiếng tuyệt Dù là người không hiểu hoa cũng biết hoa này đẹp, năm rồi trong huyện thành có không ít người đến bái kiến Nghiêm viên ngoại, muốn chiêm ngưỡng bông mẫu đơn kia. Chẳng nhẽ chính là gốc mẫu đơn bảo bối kia xảy ra chuyện?”
“Chính là cây hoa đó xảy ra chuyện” Nghiêm Trung thở dài một tiếng, “Xuân vừa đến, mắt thấy sắp đến lúc nở hoa, viên ngoại nhà tôi năm nay vốn định mở tiệc, mời ít khách quý tới ngắm hoa. Chính là cố tình năm nay cây mẫu đơn này lại xảy ra chuyện, hoa càng ngày càng kém, lá ngả vàng héo rũ, trông cứ như sắp chết. Người trồng hoa cũng không nhìn ra là bệnh gì. Hoa này ngày nào còn chưa tốt lên, viên ngoại nhà tôi một ngày khó chịu. Làm tôi tớ chúng tôi cũng phải khổ sở theo”
Chưởng quầy Bạch vừa nghe cũng lắc đầu liên tục, việc này ông thật không giúp được, cũng không biết người nào biết chữa bệnh cho hoa.
Quý Hòa đứng một bên nghe được thì sáng mắt, nghĩ linh tuyền của mình có thể làm cây cối tươi tốt lên, trước kia hắn đã thí nghiệm rồi, cây sắp chết tưới linh tuyền vào thì lại xanh um, hơn nữa hoa nở càng đẹp Hắn hiện tại đang cần tiền đây, nếu chữa được bệnh cho gốc mẫu đơn này, vị Nghiêm viên ngoại kia sẽ cho mình bao nhiều bạc đây? Cũng không thể để hắn đi không, một viên ngoại cũng sẽ không quá keo kiệt. Cho dù thưởng ít bạc cũng đủ cho hắn trả tiền sinh dưỡng cho Phùng thị rồi
“Anh Bạch, anh bảo đầu bếp nhà anh trổ hết tài nghệ đi, nếu viên ngoại nhà tôi mà ngon miệng thì tôi liền đa tạ anh.”
“Được Anh yên tâm” Chưởng quầy Bạch nói, con ngươi xoay tròn, đột nhiên nghĩ ra một ý, nói: “Anh Nghiêm Trung, nếu không nghĩ ra cách nào thì dán bố cáo, ai mà chữa được khỏi cho gốc mẫu đơn kia thì sẽ thưởng bạc, nói không chừng sẽ có người biết Có trọng thưởng sẽ có người xung phong mà. Sao không thử xem?”
Nghiêm Trung vừa nghe liên tục gật đầu, nói: “Đó là một ý hay, tôi sẽ về nói cho viên ngoại một tiếng Tôi đi trước nha, thức ăn thì qua trưa sẽ cho người đến lấy” Nói xong liền vội vã đi mất.
Chưởng quầy Bạch phát hiện Quý Hòa còn đứng một bên, liền cầm tiền đưa cho Quý Hòa.
Quý Hòa cầm tiền ra khỏi quán rượu, cảm thấy hôm nay thật đẹp, vừa định kiếm bạc, bạc đã tự tìm tới tay Hắn cũng không vội đi tìm Nghiêm gia, nghĩ chờ Nghiêm gia dán bố cáo thì hắn lại đi.
Truyện khác cùng thể loại
12 chương
261 chương
142 chương
230 chương
126 chương
25 chương
20 chương
69 chương
9 chương