Miêu: beta-ed (hôn nhân ông bà cha mẹ đặt cho hai đứa nhỏ từ bé Cửa hàng mì nước Điền Tiến Đa nói kia mặt tiền không lớn, ở bên ngoài còn dựng lều, đặt bàn ghế, có thể ngồi được mấy bàn, hiện tại có ba bàn có khách, trong đó hai bàn là người trong thôn Thanh Sơn. Quý Hòa vừa thấy người ngồi cùng với Giản Hổ với mấy người ngồi bàn còn lại, liền hơi đoán ra vì sao sắc mặt hắn lại không dễ nhìn. Ngồi cùng Giản Hổ chính là Quý Tiếu, Trương Lan cùng một người tuổi còn trẻ, người trẻ tuổi kia lớn lên rất đẹp trai, quần áo mặc cũng đẹp, có một loại khí chất nhã nhặn nho nhã, người này Quý Hòa cũng nhận ra, lại nói tiếp đây còn là kẻ thù của mình đấy, chính là người đã đẩy nguyên chủ vào sông, làm hại nguyên chủ một mạng quy thiên, để hắn xuyên vào. Không cần biết hắn ta có phải cố ý hay không, hại chết nguyên chủ là kẻ thù của nguyên chủ, vậy cũng là kẻ thù của Quý Hòa. (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Kẻ thù còn không chỉ một, bàn bên cạnh còn có thêm một người, chính là Trương Lệ Nương trong trí nhớ kia. Trương Lệ Nương được xưng là bông hoa đẹp nhất thôn Thanh Sơn, tự nhiên là lớn lên xinh đẹp, mi mắt nhàn nhạt có nét, má đánh phấn hồng, miệng bôi màu hồng đào, tóc chải suôn bóng, trên đầu cài một cái trâm bạc và một đoá hoa màu hồng, mặc một bộ áo dài màu hồng, ngồi đoan chính nơi đó, không được coi là tiểu thư khuê các thì cũng có cảm giác con gái cưng. (aka được yêu chiều sắm sửa quần áo Bên cạnh Trương Lệ Nương ngồi một bác gái trung niên diện mạo bình thường, là mẹ của Trương Lệ Nương Vu Hòe Hoa, còn có Trương Vũ Lang. Trương Vũ Lang đang xị mặt nhìn Giản Hổ, cứ như Giản Hổ thiếu nợ gã. Điền Tiến Đa nhỏ giọng nói với Quý Hòa: “Thật là xui xẻo, gặp phải những người này Thôi thì mình không ăn ở đây nữa?” (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Quý Hòa nghĩ nếu mà giờ xoay người rời đi thì có vẻ thành mình đuối lý, rõ ràng nguyên chủ lúc ấy là bị Trương Lệ Nương hàm oan, làm hại hắn phải gánh cái danh đùa giỡn gái nhà lành. Cái tiếng xấu này giờ không xoá được, về sau cứ phải gánh mãi. Hiện tại việc phải làm đầu tiên là không né tránh, hắn lại không có làm gì sai, nên đuối lý phải là những người làm sai kia. Chỉ cần bản thân mình cây ngay không sợ chết đứng, một ngày nào đó đối phương sẽ lộ ra dấu vết. Quý Hòa cảm thấy bọn Trương Lệ Nương khẳng định cũng không muốn mặt đối mặt với mình, ngày ngày mình cứ làm cho bọn họ khó chịu đấy “Không cần, ông nói mì nước chỗ này ăn ngon mà, tôi lại đang đói, ăn luôn nơi này đi.” Quý Hòa cười, nói với Điền Tiến Đa: “Đừng sợ tôi mất mặt, cứ vậy mà đi mới càng mất mặt.” Điền Tiến Đa gật đầu nói: “Ông nói có lý Chúng ta cứ không đi, bọn họ nếu dám nói gì khó nghe, liền mắng lại, xem ai mất mặt hơn” Hai người đi qua, để đồ lên bàn trống bên cạnh. Điền Tiến Đa lớn tiếng nói cho hai chén mì, Quý Hòa ngồi xuống. Quý Tuấn cùng Trương Lệ Nương đều nhìn về phía Quý Hòa, nhưng thấy Quý Hòa ngay cả liếc cũng không bố thí cho bọn họ, sắc mặt hai người đều không dễ nhìn lắm, liếc nhìn nhau, lại vội vàng dời đi chỗ khác. Điền Tiến Đa chào hỏi nói: “Hổ Tử, sao sắc mặt ông kém thế? Ai chọc ông hả? Không phải là Trương Vũ Lang đấy chứ? Gã lại bức hôn hả?” Giản Hổ vừa nghe mày nhăn càng chặt, nói: “Ông bớt nói vài câu đi. Cái gì bức hôn hay không bức hôn, căn bản là không phải chuyện này” Trương Vũ Lang vừa nghe lớn tiếng nói: “Giản Hổ Mày đừng nghĩ không nhận nợ, hai nhà ta đã đính hôn từ bé, toàn thôn đều biết chuyện này, hiện tại Trương Tiểu Dư tuổi cũng không nhỏ, nhà mày lại sống tốt, mày ghét bỏ nó là một song nhi chứ gì, không muốn lấy nó, muốn lấy đứa con gái khác? Không có cửa đâu” Vu Hòe Hoa cũng ngồi một bên nói: “Đúng vậy, Hổ Tử cháu vẫn nên ổn định đi, đây chính là việc hôn nhân ông nội cháu năm đó đã đáp ứng, cha mẹ cháu cũng đã nhận rồi. Cháu phận dưới chỉ cần nghe lời làm tân lang là được. Nếu mà không nghe lời, đến lúc đó thanh danh lại không tốt đâu.” Quý Tiếu nhịn không được, hừ nói: “Các người cho anh Hổ Tử là đứa ngốc sao? Còn cái gì mà đã đáp ứng việc hôn nhân, căn bản là bậy bạ. Ngay cả tôi cũng biết Trương Tiểu Dư căn bản không phải song nhi đã đính hôn với anh Hổ Tử. Hiện tại các người tóm tới một người muốn gả cho anh Hổ Tử, coi anh ấy là cái gì? Không phải là coi trọng nhà anh Hổ Tử khá giả anh ấy lại có bản lĩnh, nghĩ muốn cưới hỏi rồi về sau không ngừng tống tiền sao? Mơ đẹp lắm” Vu Hòe Hoa trừng Quý Tiếu, nhưng nhìn Quý Tuấn lại không dám nói gì khó nghe, ai bảo con gái mình coi trọng Quý Tuấn cơ chứ? Trương Vũ Lang nói: “Ai bảo Trương Tiểu Dư không phải là song nhi nhà chúng tao? Mày có chứng cớ gì? Không chứng cớ thì đừng có mà nói lung tung. Hổ Tử, bây giờ mày còn có hôn ước với song nhi nhà bọn tao, không nhận cũng phải nhận Thời gian này mày tốt nhất là cách mấy song nhi con gái xa một chút đi” Quý Hòa ngồi một bên nghe, nghĩ đến thiếu niên gầy yếu dù vành mắt đã đỏ vẫn cứ lộ vẻ kiên cường ngày đó gặp trên núi. Nghĩ nếu cậu là một song nhi, tương lai phải gả cho Giản Hổ sao? Nhưng Giản Hổ không vui lòng, còn hoài nghi cậu ấy không phải là song nhi đính hôn với mình. Đây là có chuyện gì? Quý Tiếu trừng mắt nói: “Toàn thôn đều đang nói Trương Tiểu Dư không phải song nhi nhà các người Anh Hổ Tử chỉ cần muốn từ hôn, không ai ngăn cản Các người ép cũng vô dụng thôi Anh Hổ Tử, chỉ cần anh từ hôn, em nhất định sẽ ủng hộ anh Đến lúc đó anh cũng không sợ không lấy được vợ.” Quý Tiếu ánh mắt ẩn tình mà nhìn Giản Hổ, y rất thích đàn ông cao lớn như Giản Hổ, rất có vị đàn ông, cái đứa Trương Tiểu Dư kia nào xứng, chỉ có mình mới xứng thôi. “Không biết (xấu hổ…” Trương Vũ Lang há mồm muốn chửi, bị Trương Lệ Nương kéo một cái, nuốt câu nói kế tiếp xuống, nhưng là chỉ cần người nghe được đều đoán ra là gã muốn chửi Quý Tiếu không biết xấu hổ. Kỳ thật gã cũng không chửi sai, triều đại này tuy không có nếp sống nghiêm cẩn như Thiên triều nhưng cũng không rộng rãi tới độ để cho một song nhi công khai ủng hộ một người đàn ông có hôn ước từ hôn. Huống chi song nhi này còn si tình với người đàn ông kia. Quý Tuấn nhìn lướt qua Quý Tiếu, cảm thấy y quá đáng quá. Sắc mặt Quý Tiếu lúc trắng lúc đỏ, tức điên lên nói: “Nhà anh thì lại biết xấu hổ, biết xấu hổ thì đừng có dây dưa anh trai tôi Chị dâu của tôi về sau nhất định sẽ là một tiểu thư con nhà giàu, mới không lấy một đứa gái quê Cứ tưởng đánh tí phấn lên mặt thì là tiểu thư khuê các đấy chắc, nằm mơ đi” Quý Tiếu trừng mắt nhìn Trương Lệ Nương một cái, sau đó bỏ chạy. Trương Lệ Nương né nửa ngày vẫn bị dính phải, sắc mặt rốt cục không kiềm được nữa, hết sức khó coi, nhìn người bên ngoài bởi vì Quý Tiếu trừng mình mà nhìn qua với vẻ soi mói, vừa hận Quý Tiếu, vừa tức anh mình tự dưng lại chọc Quý Tiếu làm gì. Vì cái đứa song nhi Trương Tiểu Dư không đáng tiền kia lại hại mình mất mặt, thật là tức chết mà Quý Tuấn nói với Trương Lan: “Còn không mau đuổi theo A Tiếu Chờ bọn anh ở cửa trấn” Trương Lan lập tức đứng lên đuổi theo. Quý Tuấn đứng lên nói với mấy người Vu Hòe Hoa: “Thím Trương, Võ Lang, em Trương, chuyện vừa rồi mọi người đừng để trong lòng, cháu trở về nhất định sẽ dạy dỗ A Tiếu. Hổ Tử, chúng ta đi thôi.” Nói xong đi ra ngoài, gật đầu chào hỏi với Điền Tiến Đa, liếc nhìn Quý Hòa một cái, vừa lúc cùng Quý Hòa mắt đối mắt, khóe miệng hắn ta mím lại, bước nhanh đi ra ngoài. Giản Hổ đi theo Quý Tuấn, gã cũng không muốn ở lại đối mặt với người nhà họ Trương. “Nhìn cái gì? Đồ *** dê” Trương Vũ Lang nghe Quý Tiếu mắng, lại thấy em gái dùng ánh mắt oán hận nhìn mình thì biết ngay về nhà lại ăn mắng, không khỏi một bụng uất ức, chẳng phải là gã chỉ nghĩ cho nhà mình thôi sao? Giản Hổ hiện giờ có bản lĩnh trong nhà có lại tiền, Trương Tiểu Dư mà gả qua thì nhà họ về sau còn không mò được chỗ tốt hay sao? Nhưng hiện tại em gái lại dùng ánh mắt oán hận nhìn gã Khổ nỗi gã lại thương cô em gái này, mà cha mẹ lại càng thương nó hơn, mình làm cho em nó mất mặt, nhất định là không tốt lành gì Trong lòng gã buồn bực, nhìn thấy Quý Hòa, cuối cùng tìm được chỗ trút giận. Kỳ thật Quý Hòa căn bản là không thèm nhìn tới, gã chính là thích soi mói. Điền Tiến Đa trừng lớn mắt nói: “Ai nhìn? Mày mắng ai *** dê thế? Muốn đánh nhau thì nói một tiếng, tao hầu” Nói xong liền xắn tay áo nắm chặt tay kêu răng rắc. Vu Hòe Hoa lập tức nói: “Dời ơi Ồn cái gì? Tiến Đa cậu ăn của cậu đi, đừng để ý tới thằng nhóc nhà tôi. Võ Lang Ngồi xuống ăn mì của con đi” Trương Vũ Lang rốt cuộc không dám đánh nhau với Điền Tiến Đa, gã đánh không lại. Chỉ có thể buồn bực ngồi xuống từng đũa mì nhét vào miệng, vài đũa đã ăn xong chỗ mì còn dư, ăn uống thô lỗ còn có vết nước canh ngoài miệng, Trương Lệ Nương nhìn thấy mà nhíu mày, nhưng lại không nói gì, chỉ bảo mẹ mình tính tiền rồi về, cô ta cũng không muốn ngồi gần Quý Hòa, từ khi đổ oan cho Quý Hòa, trong lòng cô ta cũng không phải tuyệt không hoang mang. “Hòa Tử, ăn mì này” Điền Tiến Đa nhận mì đưa lên, đẩy qua cho Quý Hòa, “Đừng nghĩ tới mấy người kia, bọn họ không quan trọng bằng mì nóng hổi thơm ngào ngào đâu” “Ừ, ăn đi.” Quý Hòa cười cười, trước uống một ngụm nước dùng, cảm thấy mùi vị cũng được, trước uống nửa bát canh rồi mới ăn mì, ăn một lúc mà đầu đầy mồ hôi mịn. Quý Hòa giả vô ý hỏi Điền Tiến Đa về chuyện hôn ước giữa Giản Hổ cùng song nhi Trương gia là xảy ra chuyện gì, sao lại nói song nhi mà đính hôn Giản Hổ không phải song nhi hiện tại. Nếu Trương Tiểu Dư không phải song nhi kia, tại sao lại có dính dáng tới chuyện hôn ước. Hắn hỏi chuyện này, không phải vì nó liên quan tới hai nhà Trương Lệ Nương cùng Quý Tuấn, cũng bởi vì hắn tới chuyện này là nghĩ ngay tới khuôn mặt đỏ vành mắt nhưng vẫn kiên cường kia của người song nhi gọi là Trương Tiểu Dư. Điền Tiến Đa hứng thú kể lại chuyện này, thì ra Trương gia mười mấy năm trước quả thật có sinh ra một song nhi, mà lúc ấy Giản Hổ sinh bệnh một hồi, chữa thế nào cũng không khỏi, của nả trong nhà cũng sắp tiêu hết, sau lại đi xem bói, người ta nói cho Giản Hổ đính hôn từ bé nói không chừng lại khoẻ lên, lúc ấy liền nói bát tự của song nhi nhà Trương gia xứng đôi với Giản Hổ. Giản gia liền dùng một cây nhân sâm để Trương gia đồng ý đính hôn. Về sau thân thể Giản Hổ tốt lên thật. Chẳng qua sau chuyện này, Trương gia có một cô con gái trước kia bị bán đi đột nhiên trở lại, còn ôm theo một song nhi trở về, rồi sau lại đi mất, Trương gia lại đồn là song nhi nhà bọn họ bị ôm đi. “Cơ mà về sau bọn họ không còn nói chuyện này nữa, nhưng người trong thôn nhìn cũng biết Trương Tiểu Dư không giống nhà bọn họ, cảm thấy nhà họ chỉ là không muốn buông tha việc hôn nhân với Giản gia nên mới sống chết không thừa nhận. Bởi vì Giản gia năm ấy phát giàu to một khoản.” Điền Tiến Đa nói, húp xong ngụm canh cuối cùng, “Tôi cảm thấy Trương Tiểu Dư không phải người nhà Trương gia, lớn lên không giống, tính tình lại càng không giống.” Quý Hòa nghĩ đến thiếu niên nhỏ gầy kia, không nghĩ tới thân thế của cậu lại có uẩn khúc như vậy.