Thời gian vẫn trôi qua như cũ. Chỉ là Ngôn Diễm Yên phát hiện một việc, đó là Giang Bách Huy cùng Cố Thần nếu không có việc gì đếm thích đến cửa hàng nhà mình chơi, như là đang tranh đoạt địa bàn gì đó, làm cho một mực rất bình tĩnh như Ngôn Diễm Yên cũng bắt đầu khó chịu. Bởi vì cửa hàng hoa này là của cậu, ruộng hoa nhỏ ở hậu viện cũng là của cậu, nếu như không phải cậu đi nông thôn tìm đất cùng nông dân, cậu mới không để cho hai người kia ở cửa hàng của cậu chiếm diện tích… “ Ta nói… các anh không cần làm việc sao? Bách Huy thì thôi, như thế nào Cố Thần anh cũng…” Ngôn Diễm Yên có chút đau đầu vuốt vuốt cái trán, cảm thấy hai người ngồi ở căn phòng nhỏ cậu xây ở chính giữa hậu viện thật là chướng mắt. Tuy rằng ruộng đồng cùng nông dân đã giao cho Khang Tần làm việc, nhưng Ngôn Diễm Yên phát hiện cậu hình như càng ngày càng có ít thời gian đi vào không gian của mình. Giống như ở tương lai không xa, những đóa hoa trong không gian cũng không cần đem ra ngoài chịu đựng thời gian làm héo tàn, không biết là nên vui vẻ hay bi ai vì những tiểu đông tây xinh đẹp kia chỉ có thể nhìn một mình. Cắn quả táo lấy từ không gian, Ngôn Diễm Yên không đếm xỉa tới ánh mắt khát vọng của hai người trước mặt, kiên trì muốn họ trả lời. “ Anh là ông chủ.” Cố Thần cười hì hì đánh tan nghi hoặc của Ngôn Diễm Yên, Ngôn Diễm Yên bĩu môi, chính cậu cũng là ông chủ sao không có được cái rảnh rỗi này như của Cố Thần vậy? “ Tiết dạy của ta rất ít cậu cũng biết mà.” Giang Bách Huy uống trà lài, ngắm quả táo trên tay Ngôn Diễm Yên, hoặc là nói… là nước táo trong suốt lập lòe đã tiếp xúc với đôi môi của Ngôn Diễm Yên… “…” Ngôn Diễm Yên bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó cầm một ít túi hạt giống lấy cho ba nhân viên của mình, lần trước ba nhân viên đều nói bản thân cũng muốn trồng hoa quả ở nhà – rất rõ ràng, họ có ý tưởng này trong đầu hoàn toàn bởi vì Ngôn Diễm Yên mang tới chắc chắc là hoa quả tự trồng…. “ Này, Cố Tổng, ngươi cũng nên rời đi.” Giang Bách Huy vặn vặn cái cổ có chút mỏi, gần đây không ngủ ngon, đêm đêm luôn có mộng xuân. “ A lạp, cậu nói cái gì vậy a, Thầy giáo Giang.” Cố Thần híp mắt cười, gần đây liều mạng (…) mới xử xý tốt các văn kiện, có thể nghỉ ngơi một chút, việc mở rộng công ty cũng xong rồi có thể an tâm xuống. Chuẩn bị sự nghiệp xong, kế tiếp đương nhiên chính là tìm vợ. “Hừ.” Giang Bách Huy hiển nhiên rất không muốn cùng Cố Thần nói chuyện, dù sao hiện tại Ngôn Diễm Yên đều không phát hiện tâm tư cửa họ, độ thân mật cũng không khác nhau lắm, xuất phát điểm là hoàn toàn giống nhau. Ai thắng ai thua còn chưa biết được a. Nhưng mà Giang Bách Huy a… Tình yêu cũng không phải là thứ có thể đánh giá được bằng thắng bại nha. “Ông chủ.” Khang Tần cảm ơn hạt giống mà Ngôn Diễm Yên cho xong, đẩy kính mắt, “Cậu không biết là hai người bạn của cậu đều rất kì quái sao.” Ánh mắt nóng bỏng quá mức, ngôn ngữ vô cùng mập mờ, ngoại trừ hành động không có bao nhiêu mạo phạm thì thấy thế nào cũng giống như Gay. Nhìn qua cũng biết là có ý nghĩ không an phận với ông chủ của mình, Khang Tần cũng không muốn để bọn họ đem ông chủ của mình biến thành đồng tính luyến ái đáng ghét a, làm sao có thể để cho cái loại để ý này tồn tại. Cho dù chính hắn…. Nhưng đồng tính luyến ái cuối cùng không phải là hại người hại mình hay sao? “ A? Bọn họ thật sự rất kỳ quái, gần đây càng nhiều hơn…” Ngôn Diễm Yên nhún nhún vai, cậu cũng hiểu rằng hình thức ở chung của mình và hai người bạn này càng lúc càng không biết nên nói sao nữa. “Ta đề nghị ông chủ ngươi nên cách xa họ một chút a, bằng không chính là tổn thương lẫn nhau.” Khang Tần sau khi nói xong câu nói không rõ ý tứ bên trong liền đi làm việc, để lại Ngôn Diễm Yên mạc danh kỳ diệu nhìn theo bóng lưng hắn. Cách bọn họ xa một chút, nếu không sẽ làm tổn thương lẫn nhau…? Cái người Khang Tần này cũng rất kỳ quái a, người kỳ quái lại nói người khác kì quái, thế giới này thật là kỳ quái… Ngôn Diễm Yên cũng không quá để ý đến lời nói của Khang Tần, dù sao thì cho dù là bạn bè cũng sẽ có phản bội, dù tình nhân cũng có di tình biệt luyến, chuyện này cũng không có gì kỳ quái. Cậu đã hiểu rõ đạo lý này từ rất lâu rồi, đã có thể làm được đến mức không quan tâm hơn thua. Dù cho hiện tại hai người bạn tốt này có đột nhiên biến mất, đột nhiên không hề có liên lạc, đột nhiên cùng cậu tuyệt giao… Cậu cũng… “ Diễm Yên, cậu đang làm gì mà phát ngốc ở đây?” Giang Bách Huy đi tới, trông thấy Ngôn Diễm Yên nhìn chằm chằm vào một bông hoa dại nhỏ thần tình có chút trống rỗng, nhịn không được liền cắt đứt biểu lộ kỳ quái kia của Ngôn Diễm Yên. Cố Thần cũng đứng ở một bên Ngôn Diễm Yên, biểu tình có chút phức tạp. “A, ta chỉ đang nghĩ, cũng sắp đến mùa hoa đào nở tiếp theo.” Đúng vậy, sau khi mùa đông qua đi chính là mùa xuân tới. Mà mùa xuân, là mùa hoa đào nở a. “A, em xem.” Cố Thần đột nhiên nhìn thấy một cây giống nhỏ bên Ngôn Diễm Yên, nụ hoa trên cây giống nhỏ dùng tốc độ chậm rãi tách ra. Đúng là hoa đào. Hoa nở vô cùng chậm, kể cả ba nhân viên mới xuất hiện cũng ngừng thở nhìn xem đóa hoa nhỏ kia nở ra. Thời gian chậm rãi qua đi… Không biết bao lâu sau, hoa nở ra toàn bộ. Cánh hoa phấn hồng lóe ra ánh sáng mềm mại, rõ ràng là cây giống nho nhỏ nhưng lại kiên cường đến vô cùng cảm động. Ngôn Diễm Yên cảm thấy mình giống như muốn rơi nước mắt, nhưng mà con mắt chỉ ẩm ướt thôi. “A a… Hoa nở rồi…”