Ba người Trương Hi nhận được điện thoại thì đều về nhà, ngày mai là ba mươi, họ cũng được nghỉ, như vậy cũng có thể bảo vệ chút. Mấy người đang nói chuyện ở nhà chính, chợt nghe tiếng quàng quạc của Quốc Sắc ở cửa, trong tiếng kêu còn chứa chút cảnh giác. Mấy đứa Quốc Sắc vẫn luôn trông cửa nhà, từ khi mua nhà mới cũng có nhiều chuyện phải lo, chú Lâm cũng sẽ không thể trông cửa nữa. Hiện giờ đại môn trước sau cũng chỉ mở một cửa, Thước Nhạc không ở nhà, tác dụng bảo vệ của cây cối cũng yếu bớt, trong nhà được Khúc Phàm bày thần trận, lại chỉ có thể phòng tu chân giả, không ảnh hưởng gì tới người thường. Như vậy, vấn đề an toàn trong nhà liền giao lại cho đám Quốc Sắc, mỗi ngày đều phải tuần tra vài lượt, rất nghiêm túc. Có thể bởi tiếp xúc nhiều với con người, chúng nó cũng ngày càng thông minh, có thể trao đổi cùng người trong nhà. Bọn nó cũng ngày càng biết cách diễn đạt. Quốc Sắc kêu mấy tiếng rất lớn, có tác dụng như sư tử hống của Phật môn, cho dù ở nơi nào trong nhà, chỉ cần bọn nó kêu một tiếng, dù ở góc nào trong tứ hợp viện cũng có thể nghe thấy, cũng có tác dụng báo động. Nghe thấy tiếng kêu, mấy người rất nhanh đi tới đại môn. Anthony vừa nhìn liền nhận ra người nọ là người họ đã gặp phải, nhíu mày muốn tiến lên lại bị Trương Hi ngăn lại. Trương Hi bước lên phía trước, chắp tay, hơi khom mình, “Không biết Lan tiên sinh quang lâm, không tiếp đón từ xa.” Người nọ đang chắp tay sau lưng nhìn mấy con ngỗng lớn đang giằng co với mình, trong mắt tràn đầy hứng thú, nghe được lời của Trương Hi thì cười cười, “Tiểu oa nhi, chúng ta thật có duyên.” Nói xong cũng không nhìn mấy người mà vươn tay ra, mấy người vốn không thấy rõ động tác của hắn, Đại Văn cách hắn gần nhất đã bị hắn nắm trong tay. Đại Văn phản ứng không chậm chút nào, hai chân bị nắm, hai cánh lại giang rộng, quạt về phía người nọ. Đôi cánh giang ra khoảng một mét rưỡi, lông cánh tựa như tiểu đao sắc bén. “Tuyệt lắm.” Người nọ vui vẻ nâng tay chặn lại, cánh tay cùng lông cánh va chạm vào nhau, phát ra âm thanh keng keng. Người nọ buông tay ra, rất hứng thú với bảy chú ngống lớn. Thấy Đại Văn rơi xuống đất, hình thành một trận Bắc Đẩu cùng sáu con còn lại, hứng thú trong mắt càng đậm. Trương Hi hơi khoát tay, mấy người lui về phía nhị môn, tách biệt với Nhất Tiến viện. Hắn biết người này, cũng thuộc Cục Đặc vụ nhưng thân phận của hắn rất đặc biệt, là sự tồn tại gần như được Cục Đặc vụ thờ cúng luôn vậy. Hắn cũng chỉ vô tình gặp được. Người này gọi Lan Vũ, bình thường hắn ta sẽ không làm nhiệm vụ, cũng không quan tâm chuyện trong Cục Đặc vụ, chỉ khi quốc gia gặp nạn mới xuất hiện. Thấy trong mắt hắn ta không có ác ý, Trương Hi cũng không quá lo cho đám Quốc Sắc. Hơn nữa cũng không phải hắn có thể ngăn được. Tuyết Quan kêu hai tiếng, phát ra chỉ lệnh, trong thanh âm lộ vẻ hưng phấn, chúng nó có chút không chờ được, có thể tỷ thí với người như vậy, rất có lợi với chúng nó. Xích Vũ, Hắc Vũ tu luyện lông cánh, giống như cầm hai thanh kiếm sắc bén, đôi cánh múa lên vô cùng sắc bén, kéo theo từng trận gió lạnh thấu xương. Thanh Ba giỏi dùng chân, bàn chân múa lên vô hình vô ảnh. Đại Văn có đôi cánh rất mạnh, mỏ lại càng cứng, có thể xưng là Thiết Khẩu. (miệng sắt) Tuyết Quan chỉ huy, khí thế rất mạnh, hơn nữa thông qua sự chỉ huy của nó, mấy đứa phối hợp không có chỗ hở. Quốc Sắc cũng là đứa kỳ lạ nhất trong nhóm, cường độ cơ thể không so được với những đứa khác, nhưng đôi cánh khẽ vung lên, toàn bộ lông mao trên cơ thể cũng không ngừng tung bay, hương khí cũng theo đó tỏa ra. Loại hương khí này có thể khiến đối thủ sinh ra ảo giác, động tác chậm lại, kẻ yếu sẽ lập tức bị gây mê, vô cùng lợi hại. Kỹ năng này có thể thông qua hô hấp, thị giác, làn da, rất ít người có thể tránh thoát. Quốc Sắc phía sau vỗ cánh càng mạnh, Lan Vũ liền phát hiện thay đổi, mấy con ngỗng lớn trước mắt có vẻ hư ảo, vẻ mặt biến đổi, bắt đầu cảnh giác. Năng lực của Quốc Sắc không có tác dụng quá lớn với hắn nhưng cũng có chút ảnh hưởng, thứ này rất lợi hại. Theo hắn thấy, mấy con này hẳn là tiểu yêu vừa khai mở thần trí, vậy mà đã có được năng lực lợi hại như vậy. Chờ đến khi chúng nó tu hành thành công, vậy thì chẳng cách nào ngăn cản rồi. Dưới sự chỉ huy của Tuyết Quan, mấy đứa Thanh Ba tạo ba hướng tấn công, chưởng chưởng đúng chỗ, lông cánh đao phong. Lan Vũ khởi động chân nguyên, đột nhiên biến sắc, chân nguyên trong cơ thể lại bị chặn lại, chỉ có thể sử dụng một bộ phận rất nhỏ. Tình huống như vậy khiến hắn tay chân luống cuống, lại có vẻ không thể chống lại. Tu hành đến nay đã hơn năm trăm năm, hắn đã trở thành tu chân giả Linh Tịch hậu kỳ. Nếu không phải trên Trái Đất thiếu linh khí, chỉ sợ đã sớm sang Nguyên Anh kỳ, nhưng dù vậy trên Trái Đất cũng không có mấy ai có thể đánh lại hắn. Không ngờ hôm nay lại thua ở nơi này. Mấy đứa Tuyết Quan đã bước vào giai đoạn hóa yêu, thực lực của chúng nó không thấp, lại có linh tuyền, cũng chẳng thiếu linh khí, cơ thể tiến hóa rất tốt. Mấy đứa cùng tiến lên thế nhưng có vẻ sánh ngang với Lan Vũ. Lan Vũ dù sao cũng đã tu hành mấy trăm năm, hắn là người triều Minh, dùng võ nhập đạo, những trận chiến trải qua không phải đám tiểu yêu này có thể sánh bằng. Cho nên ngoại trừ lúc đầu có vẻ chật vật, lúc sau cũng dần thành thạo. Quốc Sắc nhìn từ phía sau thấy rất rõ, kêu quàng quạc hai tiếng, Tuyết Quan cũng kêu to, mấy ngống lớn lại lui lại, thay đổi trận hình. Mắt Lan Vũ đột nhiên trừng lớn, chỉ thấy mấy ngỗng lớn kia thu cánh lại, ánh sáng trắng lóe lên, thế mà mỗi con lại cầm theo sáu thành trường kiếm. Tiếp theo càng khiến hắn giật mình là, kiếm quang chớp động, sáu thanh kiếm của mỗi ngống đều lóe lên bóng kiếm hư ảo, hàn quang lấp lánh. “Rồi, Tuyết Quan. Lan tiên sinh là khách.” Trương Hi thấy Lan Vũ giật mình, nhanh chóng tiến lên ngăn lại, còn đánh nữa, Lan tiên sinh sợ rằng chẳng còn mặt mũi luôn. Cũng không phải hắn xem thường Lan tiên sinh, nếu ở bên ngoài, Tuyết Quan sợ rằng còn chẳng chống lại được một ngón tay của Lan tiên sinh, nhưng trong tứ hợp viện, đừng nói Lan tiên sinh, ngay cả cao thủ Xuất Khiếu kỳ cũng có vào mà không có ra. Thước Nhạc đột nhiên rời đi, sự bảo hộ của tứ hợp viện giảm xuống. Người trong nhà cũng bắt đầu Trúc Cơ tu luyện, trong thời gian ngắn, sợ rằng dù là cao thủ cấp A trong Cục Đặc vụ cũng không thể ngăn cản. Do vậy, Khúc Phàm lập một thần trận vây quanh tứ hợp viện, người thường sẽ không có cảm giác gì, nhưng tu chân giả đến đây thì chân nguyên trong cơ thể sẽ bị ngăn lại, chỉ có thể dùng được một phần rất nhỏ. Mà tu chân giả càng mạnh, hạn chế càng lớn. Nếu sự an toàn của người nhà bị uy hiếp, chỉ cẩn đóng mấy đại môn lại, cho dù là mười cao thủ Xuất Khiếu kỳ cũng không cách nào xuống tay. Bom đạn cũng không cách nào bắn vào được, tuyệt đối phòng thủ kiên cố. Nếu thật sự xảy ra chuyện nguy hiểm như vậy, người nhà có thể đóng tứ hợp viện lại, dựa vào vật chất trong tứ hợp viện và trong không gian của đám nhỏ có thể đủ cho họ đóng cửa sinh sống mấy năm liền. Hơn nữa Khúc Phàm sợ mọi người bị bắt ở bên ngoài, còn lập thêm bùa đánh vào hẳn trong cơ thể của mọi người. Nếu gặp chuyện khẩn cấp, chỉ cần làm một tiểu thủ thế sẽ có thể về tứ hợp viện, đây mới là sự bảo đảm lớn nhất của bọn họ. Bùa này được Khúc Phàm thiết lập theo cơ chế thuấn di của Miu Miu cùng với quyển trục trong trò chơi, coi như do hắn phát minh ra. Cũng bởi vậy, Lan Vũ không cách nào phát huy toàn bộ năng lực, nếu còn tiếp tục đánh tiếp thì chỉ có thua. Hơn nữa, mấy người khác không biết nhưng Trương Hi cũng đã từng lĩnh giáo màn múa lục kiếm của mấy ngỗng. Chuôi kiếm lục kiếm của chúng rất mảnh, được cắm thẳng vào trong lông cánh, luôn mang theo bên cạnh. Khi múa lên thì sẽ linh hoạt co duỗi phù hợp với chiều dàu của cánh, tạo thành thay đổi kiếm thế. Nếu cả bảy ngống đều múa kiếm, phối hợp thành thế trận sẽ giống như cả trời kiếm thế đồng thời giáng xuống, hơn nữa thêm vào mê trận đặc biệt của Quốc Sắc, kỹ năng uy hiếp đặc biệt của Tuyết Quan, bảy đứa nhất thể. Hắn còn chẳng chặn được ba thế, mà Lan Vũ mất đi chân nguyên làm hậu thuẫn, càng không phải là đối thủ. Nghe được lời nói của Trương Hi, đám Tuyết Quan thu hồi trường kiếm. Lan Vũ híp mắt nhìn, dường như vẫn còn chưa thỏa mãn, nhưng hắn cũng không còn tâm trạng nào để mà đánh tiếp. Thử dùng chân nguyên, cảm giác càng ngày càng ít, đưa mắt nhìn xung quanh, khắp tứ hợp viện đều lộ vẻ bất phàm, lại thử cảm nhận, hơi hoảng sợ, nơi này thế mà có một đại trận. Hắn vậy mà nhìn không thấu trận thế này. Vẻ mặt hoảng hốt, mồ hôi trán chảy xuống. Trương Hi thấy sắc mặt Lan Vũ ngày càng tái nhợt, hai mắt cũng không có tiêu cự, cơ thể bắt đầu phát run, nhíu mày, hơi lo lắng kêu lên, “Lan tiên sinh? Lan tiên sinh—Lan tiên sinh—” Lan Vũ nghe thấy tiếng gọi của Trương Hi, lập tức lấy lại tinh thần, há mồm phun ra một ngụm máu, cả người ủ dột, trong khoảnh khắc đã già đi mấy chục tuổi. “Lan tiên sinh, ngài không sao chứ?” Trương Hi lo lắng hỏi. Lan Vũ lắc đầu, “Hôm nay đã làm phiền, ngày sau lại tới bái phỏng.” Nói xong rất nhanh chạy ra bên ngoài, trên người đã không còn vẻ tùy ý cùng ngạo mạn toát ra từ trong khung khi vừa mới tới nữa. Ra khỏi tứ hợp viện, chân nguyên trong cơ thể ùn ùn khôi phục, khiến hắn cũng như có điều suy nghĩ, vẻ mặt tuy tốt hơn nhưng còn kém xa lúc vừa mới đến. Lại quay đầu nhìn về phía sân, bầu trời phía trên đó dường như có một vòng tử quang, mang theo khí thế khiếp người. “Sư huynh, người đó là ai?” Chờ Lan Vũ đi rồi, Cao Sảng mới hỏi. “Hắn là cao thủ đứng đầu trong số các cao thủ trong Cục Đặc vụ, Lan Vũ. Anh cũng mới vô tình gặp mặt một lần. Thực lực hẳn ở Xuất Khiếu kỳ, về phần là mức nào, anh cũng không biết.” Giải thích qua, rồi lại nói với Tuyết Quan, “Mấy hôm nay mọi người cảnh giác chút. Cửa bên này cũng đóng lại, chỉ mở trung môn, gần đây hai vị sư phụ không ở nhà, người tới thăm hỏi hẳn cũng phải đi qua bên phía sư công. Đến tối, mấy đứa ở bên Đổ Tọa phòng kia đi. Ta sẽ bảo thím Lâm chuẩn bị cho mấy đứa.” “Quạc…” Tuyết Quan gật đầu, dẫn mấy tên đàn em quay về thu dọn đồ đạc. Mỗi đứa chúng nó đều có túi không gian, được cất dưới cánh, bởi đã được thím Ngô dùng lông rụng xuống bao lại nên không nhìn ra được. Bốn người đi vào chính phòng, “Anthony, người hôm nay gặp là Lan tiên sinh nhỉ?” “Phải. Chính hắn.” Anthony không ngờ người mang tới áp lực lớn như vậy cho hắn lại bị trận pháp trấn áp đến mức ói ra máu luôn. “Không sao chứ?” Vương Dũng hơi lo lắng hỏi, hắn sợ Lũ Vũ về lại gặp chuyện ngoài ý muốn. “Sẽ không, theo những gì vừa xảy ra, nếu không có sư huynh gọi hắn lại, chỉ sợ hắn còn bị thương nặng hơn nữa, mà hiện thành ra như vậy hẳn sẽ phải tĩnh dưỡng một thời gian dài. Hắn hẳn có hứng thú với trận pháp này của chúng ta. Việc này cũng không cần lo lắng, hắn không phá được trận pháp này. Hơn nữa người như hắn sẽ không dùng tới những lực lượng của thế tục.” Cao Sảng phân tích. “Ừ, anh cũng nghĩ vậy.” Trương Hi hơi gật đầu, làm đại sư huynh, trước kia là kẻ võ si, ngoài chuyện luyện võ thì những chuyện khác đều không lọt vào mắt hắn được. Sau khi bái sư, tuy rằng tu hành vẫn là trọng điểm cuộc sống nhưng hắn cũng học được cách sống, hiểu được tình cảm, cũng không cứng nhắc như trước kia nữa, rất ra dáng đại sư huynh. “Em nghĩ chúng ta hiện không cần thảo luận chuyện này. Cục Đặc vụ em sẽ để ý, có động tĩnh gì hẳn cũng không giấu được đâu. Hiện tại nhân lúc mọi người đều ở đây, vậy bàn chút về việc Quả Quả sẽ đi Lôi gia đi. Chuyện Chu Thái cũng đã trôi qua, tư liệu giao cho Lôi gia, hiện xem ra Lôi gia ra tay cũng rất nhanh, thế mà còn chẳng qua được hết năm. Lần này Chu gia tổn thất lớn, đoán rằng không còn khả năng Đông Sơn tái khởi đâu. Mà chính Chu Thái hẳn cũng phải ém nhẹm mười lăm năm. Lôi gia ratay không nhẹ, không biết Quả Quả đến đó có vấn đề gì không?” Trương Hi nhíu mày, “Lôi gia dù sao cũng phải cố kỵ sư phụ, cho nên cũng không thể khó xử đâu. Nhưng dựa vào thái độ bây giờ của Lôi gia, họ đã đồng ý để Quả Quả tới Lôi gia, vậy hẳn cũng có thể đồng ý, chỉ còn vấn đề thời gian thôi, chỉ có điều,” Trương Hi lắc đầu, “Lần đầu tới thăm, vậy có phải hơi sớm không?” Lẽ ra việc ra mắt trưởng bối càng sớm lại càng tốt, nhưng Quả Quả lần đầu tới Lôi gia lại sắp xếp vào đúng dịp năm mới thì hẳn có ý riêng. Hơn nữa, còn là sau buổi chiều, lúc đó mọi người lớn lớn nhỏ nhỏ của Lôi gia đều có mặt, đây chính là tỏ ý muốn xem xét cho kỹ càng. Làm dâu trăm họ, mọi người trong Lôi gia không thể nào đều thích Quả Quả, đến lúc đó chuyện gì cũng có thể xảy ra. “Nếu không sửa thời gian đi.” Vương Dũng đề nghị, thường ngày hắn không nói nhiều, cũng là người mềm lòng nhất, cũng rất quý trọng mấy sư đệ. “Không được, như vậy lại tỏ vẻ sợ hãi. Cứ như vậy đi, coi như Lôi gia thử Quả Quả đi, nếu ngay cả việc này cũng không dám, vậy coi như xong. Nhưng Lôi gia này cũng có vẻ như đang ra oai với Quả Quả, chúng ta cũng không thể cứ chỉ chịu trận như vậy được. Nếu họ đã có ý, chúng ta cũng không thể chỉ chịu đựng, đám con cháu nhà họ sẽ do chúng ta lo đi. Chỉ còn ngày mai, Anthony, anh xem nên chuẩn bị những gì cho Quả Quả, quần áo, quà tặng, xe đều phải chuẩn bị cho tốt, bọn tôi không rõ những chuyện này. Quà tặng có thể nặng một chút, dù sao bên nhà mẹ đẻ cũng phải tỏ chút thành ý mà.” Cao Sảng cười xấu xa, nói. Mấy người nghe cũng thấy đúng, Lôi Bằng Phi hiện tại không tham gia quân ngũ, con đường sau này thì nhà họ cũng không thể quản được. Người trong nhà cũng rất coi trong cậu ta cùng Quả Quả, chỉ cần hai người thành đôi, tương lai Lôi Bằng Phi ra sao, Lôi gia cũng chẳng thể quản được nữa. Anthony cười gật đầu, “Yên tâm, tôi sẽ chuẩn bị thỏa đáng.” Hắn không giống đám Trương Hi, hắn coi mình như quản gia trong nhà, một quản gia xử lý những chuyện ngoại vụ, cho nên từ lúc theo Khúc Phàm và Thước Nhạc, hắn hiểu về văn hóa Trung Quốc, mà bản thân hắn cũng là quý tộc, xử lý những chuyện này lại càng cẩn thận hơn những người khác. Nếu Lôi gia coi trọng Quả Quả, như vậy Quả Quả phải ra mắt cho thật hoành tráng, có qua có lại mới đúng. Không trách mấy người này nghĩ vậy, hôm nay Lôi Bằng Phi ra ngoài đã nói với Quả Quả, lần đầu Quả Quả đến nhà, Lôi Bằng Phi cũng rất vui vẻ, lại không ngờ khiến Quả Quả khó xử như vậy. Kỳ thật nếu Lôi gia đồng ý việc này, vậy Quả Quả hẳn phải đến gặp cha mẹ Lôi Bằng Phi trước mới đúng, sau đó mới tìm cơ hội gặp người nhà cậu ta. Mà cứ như vậy lại bảo Quả Quả xuất hiện trước toàn bộ người Lôi gia thì lại không tốt, thật giống như Quả Quả vội đến đó để cho người ta đánh giá vậy. Lôi Bằng Phi và Quả Quả còn trẻ nên không nghĩ nhiều, nhưng đám Trương Hi lại có chút khó chịu. Sư đệ nhà họ sao lại cho họ chọn chín chọn mười. Cho dù việc này có phải cố ý hay không, nếu chỉ là một thiếu niên bình thường gặp được những chuyện như vậy hẳn sẽ biểu hiện không tốt lắm, nói không chừng còn vì vậy mà sau này nhà mình chẳng cách nào nâng mặt lên nổi. Cho nên, Quả Quả không thể cứ đơn giản mà tới đó được, cậu cũng phải gây chấn động Lôi gia mới đúng. Nếu hai sư phụ không ở đây vậy để các sư huynh sắp xếp cho Quả Quả đi vậy. Đêm đó, Cao Sảng nói với Quả Quả những sắp xếp của bọn họ, Quả Quả nghĩ rồi không nói gì nữa, kỳ thật nói không lo lắng là không thể nào, nhưng cậu sẽ đối mặt với nó. Tất cả cũng bởi tình cảm giữa hai người bọn họ. Mà Quả Quả còn không biết Lôi Bằng Phi đang rối lòng vì chuyện này đâu.