“Anh… anh ơi, em nghe bảo anh đá Chu Thái?” Quả Quả đang ngồi lau tóc, Gia Gia đã chạy từ bên ngoài vào, phía sau, Kỳ Kỳ cũng từ từ theo vào. Gia Gia vào ngày cuối cùng của năm cũ đã về, trường của cậu ít ngày nghỉ, qua mùng bảy lại phải về trường.
Quả Quả cười, nhín thoáng qua Gia Gia, “Em lớn chừng này mà sao còn chẳng ổn trọng bằng Kỳ Kỳ nữa vậy. Em nghe tin ở đâu vậy, anh cũng không biết người kia là ai.” Cũng không phải Quả Quả nói quá, Gia Gia hai năm nay càng ngày càng cao lớn, vốn vào trường quân sự, ngày thường cũng tham gia rất nhiều khóa huấn luyện dã ngoại, cao tới mét tám, khỏe như nghé con vậy, thay đổi rất lớn. Nhìn dáng vẻ kia, sau này nhất định sẽ trở thành người đẹp trai nhất trong nhà, các mặt đều toát ra khí thế của quân nhân. Nhưng bởi vẫn còn nhỏ nên có hơi tùy tiện, so ra thì hai năm nay Kỳ Kỳ đã ổn trọng hơn rất nhiều. Khí chất văn nhân trên người cậu được bồi dưỡng những năm qua cũng được hiển hiện ra ngoài. Như vậy thì năm đó Thước Nhạc đưa cậu đến bái Thôi lão tiên sinh làm thầy là quyết định đúng đắn.
Gia Gia ngồi xuống ghế, “Hắc hắc, anh à, anh đừng có so sánh em với Kỳ Kỳ, vừa rồi em đi tìm nó, nó đang ở đó đọc Lão Tử* đó. Nửa năm nay nó cứ ở nhà tu thân dưỡng tính, nhà chúng ta sắp xuất hiện lão giả đó.”
*Lão Tử: một nhân vật chính yếu trong Triết học Trung Quốc. Theo truyền thuyết Trung Quốc, ông sống ở thế kỉ 6 TCN. Nhiều học giả hiện đại cho rằng ông sống ở thế kỉ 4 TCN, thời Bách gia chư tử và thời Chiến Quốc. Lão Tử được coi làngười viết Đạo Đức Kinh – cuốn sách của Đạo giáo có ảnh hưởng lớn.
Kỳ Kỳ từ từ tiến vào, nghe thấy lời Gia Gia cũng không tức giận, nhìn về phía Quả Quả hỏi, “Anh, sao lại vậy?”
Quả Quả cười cười, “Không sao, chỉ đi họp mặt với mấy người bạn của Lôi Bằng Phi thì gặp phải cái tên Chu Thái kia, cũng chỉ đá hai phát, những người khác lại do Bằng Phi đánh. Tin tức của mấy đứa tinh thông vậy, sao lại biết thế?”
Gia Gia vỗ ót, “Anh ấy, hiện người còn không biết gì chắc chỉ có anh thôi ấy. Vừa nãy em tám chuyện với mấy thằng bạn thì thấy trong diễn đàn đăng bài nói Chu Thái bị người ta đá, hiện đang nằm viện. Hai anh cũng quá không cẩn thận, bị người ta chụp được ảnh. Em thấy giống anh.”
“Còn em thì là sư huynh gọi điện tới hỏi. Anh ấy cũng nghe người ta nói, hỏi em có cần giúp gì không. Anh ấy vẫn có thể nói mấy câu với Chu gia.”
Quả Quả không ngờ chuyện này lại nháo lớn như vậy, từ lúc xảy ra chuyện tới bây giờ cũng chỉ mơi mấy giờ chứ gì, mà tin tức đã truyền đi xa như vậy, nghĩ lại mở máy tính ra, “Ảnh gì, cho anh xem.”
Gia Gia bật máy, mở QQ của mình lên, sau đó lại thông qua một đống mật khẩu mới mở diễn đàn ra được, Quả Quả và Kỳ Kỳ nhìn qua, trong diễn đàn cũng không có người mấy, “Đây là diễn đàn để em cùng mấy tên bạn nói chuyện phiếm, không được mọi người đồng ý thì người khác không vào được, đây là ảnh Thư Sướng tải lên, mọi người xem.”
Quả Quả nhìn qua, tuy rất tối nhưng người thân quen vẫn có thể nhận ra cậu và Lôi Bằng Phi.
“Đây là ảnh chụp lúc bọn anh rời đi.” Lôi Bằng Phi đã tắm xong đi ra, “Gia Gia, em hỏi thử bạn em, ảnh này từ đâu mà có, có thể xóa bỏ không?”
“Được, vừa nãy em đã hỏi rồi, là đám bạn cùng khu họ ở tải lên, em đã bảo Thư Sướng bảo bọn họ xóa ảnh đi, đều ở đại viện, tên kia cũng chỉ truyền tay nhau thôi, hẳn cũng không phải vấn đề gì lớn.”
Tích tích…
“Rồi rồi, ừm, đã xóa.” Gia Gia xem tin nhắn mà Thư Sướng gửi tới.
“Đám nhóc này…” Gia Gia thấy trên diễn đàn đang đùa bỡn liền bật cười.
Ba người Quả Quả cũng đọc thử, cũng vui, ôi mấy người trong diễn đàn này, đều là bạn học trong căn cứ của Gia Gia, đa số ở trong đại viện, cả đám đang vui sướng khi người gặp họa trong diễn đàn đâu. Chu Thái kia cũng quá không được yêu thích, ngay cả bức ảnh chụp Quả Quả và Lôi Bằng Phi không rõ ràng kia cũng bị photoshop thành hình anh hùng. Chu Thái bình thường nhất định cũng chẳng làm chuyện tốt gì, thế mà chẳng có ai nói giúp cho gã.
“Nhà Chu Thái này rất lợi hại sao?” Quả Quả cau mày nhìn hồ ngôn loạn ngũ trên diễn đàn.
Ba người nhìn nhau, cuối cùng Lôi Bằng Phi kéo cậu ngồi xuống bên cạnh, “Cũng chẳng có gì, chỉ là tên Chu Thái này có vẻ nổi tiếng thôi.” Nếu Quả Quả không quan tâm, vậy cũng không cần nói cho cậu biết. Kỳ Kỳ và Gia Gia cũng gật đầu, anh Quả Quả không có hứng thú với chính trị, vậy cũng đừng nên cho cậu biết.
Ba người đều hiểu rõ tính cách Quả Quả, đưa ra quyết định giống nhau.
Trong tứ hợp viện rất an ổn, mà bên ngoài lại sấm chớp đùng đùng. Chu gia là gia tộc có vẻ có thế lực lớn trong giới chính trị, tuy nói Quả Quả ra tay trước nhưng nếu nói rõ ra thì chuyện này phải quy về Lôi Bằng Phi. Những người có mặt lúc đó cũng không ai quen Quả Quả, nếu cậu họ Khúc thì còn biết chút chút, Thước Nhạc lại thuộc đối tượng giữ bí mật cấp S trong căn cứ, cho nên người thường không thể biết được. Hoặc chuyện này xảy ra với những đứa trẻ khác trong nhà thì hẳn ai cũng biết tới, nhưng cố tình lại là Quả Quả. Quả Quả chưa từng tham gia trường ở căn cứ, cũng không đăng ký trong quân khu, cho nên mọi người đều không biết thân phận của Quả Quả.
Cho nên Chu gia nhận được tin con út Lôi gia vì tên con trai mà đánh Chu Thái. Cho nên Lôi Bằng Phi yêu một tên con trai, Lôi Bằng Phi chống đối Chu gia, hai tin này lập tức truyền khắp giới, quan hệ của hai người dùng phương thức oanh động nhất truyền khắp thượng tầng, ai bảo họ tới câu lạc bộ kia chứ.
Mà lúc này, Lôi gia im lặng lại càng giống như đang thừa nhận.
Chuyện Chu Thái ban đầu vốn rất phiền phức, tuy nói ngay từ đầu do lỗi của Chu Thái, nhưng Quả Quả cũng phòng vệ hơi quá, Chu Thái được đưa tới bệnh viện, khám xong, ** bị thương nghiêm trọng, tuy nói đã được chữa trị nhưng sau này có để lại di chứng gì không cũng thật khó mà nói trước được. Việc này cũng xem như bị thương nghiêm trọng, nếu bình thường thì Quả Quả cũng không chịu được.
Cao Sảng lại không muốn giải quyết theo cách bình thường. Lại nói, Chu gia cũng rất có khả năng, cũng không có lỗ hổng gì lớn, nhưng Chu Thái lại ỷ vào quan hệ trong nhà làm ra quá nhiều chuyện khiến người ta phẫn nộ. Hắn ra lệnh cho thuộc hạ trong Cục Đặc vụ điều tra vụ việc, còn nhanh hơn hiệu suất làm việc của cánh sát cho nên chưa tới hai giờ, tư liệu của Chu Thái đã được đặt lên bàn Cao Sảng. Nhưng chuyện này hắn không thể làm được, hoặc có thể nói, chuyện này không nên do hắn làm.
Hơn nữa, hắn cũng không muốn bỏ qua cơ hội này, tuy nói Lôi Bằng Phi đang trong giai đoạn khảo sát của hắn và hai sư huynh, tình cảm này của Quả Quả cũng chỉ mới bắt đầu nên họ cũng không muốn có tiếp xúc gì với Lôi gia, dù sao Lôi gia và Khúc Phàm cũng có chuyện như vậy. Nhưng việc xảy ra ngày hôm nay, khiến hắn không thể không lên tiếng, chuyện này cũng phải tỏ rõ thái độ. Chỉ nói riêng về Lôi Bằng Phi này thôi, ai nấy cũng đều rất hài lòng. Ngay cả mẹ Khúc cũng đã nói, đứa nhỏ này cũng rất đáng tin cậy, thế mà lại bị Quả Quả bắt được.
Nghĩ như vậy, Cao Sảng lại bảo thuộc hạ đưa tư liệu kia tới tay lão gia tử Lôi gia. Việc này muốn giải quyết thế nào liền xem ý lão gia tử, nhưng hắn tin tưởng dựa theo khí thế của Lôi gia, Chu Thái kia xong rồi.
Nhìn thuộc hạ rời đi, Cao Sảng gõ gõ bàn, nghĩ năm sau nên để Quả Quả tới thăm hỏi. Lôi gia này, tối nay không lên tiếng nói gì, chuyện hai người họ hẳn cũng chắc tám, chín phần.
Ừm, việc hôm nay rất tốt, để Lôi gia muốn giấu cũng không giấu được, nếu không muốn bỏ Lôi Bằng Phi, đuổi cậu ra khỏi nhà thì họ phải nghĩ thật kỹ việc này. Hơn nữa, lão thái thái Lôi gia lại yêu thích Lôi Bằng Phi như vậy, bọn họ nhất định không bỏ được. Đoán rằng họ cũng mơ hồ, phải biết tư liệu điều tra được đều nói Lôi Bằng Phi từ nhỏ đến lớn đều rất tài giỏi, mấy anh, chị em trong nhà đều không bì được, chuyện này (chuyện tình cảm của Quả Quả và Lôi Bằng Phi) vừa xảy ra, họ cũng khó mà chấp nhận được.
Cao Sảng thầm cười, lại nhớ tới hai vị sư phụ, không biết hiện họ sao rồi, nếu biết chuyện của sư đệ, không biết sẽ phản ứng ra sao nữa. Lại hơi nhíu mày, còn có Kỳ Kỳ nữa, có vẻ cũng có ý đó với Sâm Ba kia. Nói thật lòng, nhà họ hình như đều có xu hướng đó. Ừm, Tiếu Tiếu và Phi Phi còn chưa thể nói trước. Ừm, Tiếu Tiếu có vẻ rất thân với một cô bé khác trong sở nghiên cứu, không biết có thành được hay không? Phi Phi thì vẫn còn nhỏ, vẫn nên uốn nắn cho tốt, trong nhà vẫn nên có mấy người bình thường chút thì hơn. Haiz, Cao Sảng thở dài, tình yêu còn phải xem duyên phận nữa cơ.
Lôi Bằng Phi ở lại một đêm rồi về nhà, sau đó gọi điện lại nói mọi việc đều rất bình thường, chỉ là mọi người trong nhà đều đã trở về, không thể lại đến đó, chờ qua năm mới lại tới tìm cậu. Quả Quả nghe ngữ điệu cậu không có gì khác lạ, chuyện Chu Thái cũng không có tin gì, hỏi sư huynh thì nói đã giải quyết xong, không sao. Lại không biết bên kia Lôi Bằng Phi nằm trên giường, trên người tràn ngập vết thương. Cha cậu đã về, biết chuyện của Lôi Bằng Phi thì nhẫn tâm cầm thắt lưng đánh cậu, tựa như muốn đánh cho cậu mềm người ra luôn. Nào biết Lôi Bằng Phi cũng rất quật cường, bị đánh cũng không xin tha, còn cãi lại, nếu không phải bà Lôi nghe tin chạy tới thì đã phải nhập viện luôn. Nhưng dù như vậy cũng phải nằm trên giường hai ngày mới đỡ hơn. Nhưng chuyện này cũng coi như khả quan, ít nhất lão gia tử cũng mở miệng, bảo năm sau dẫn Quả Quả đến gặp mặt. Được tin này, Lôi Bằng Phi cười như mở hội, chỉ cảm thấy vết thương trên người chẳng đau gì cả, cầm điện thoại lên báo tin vui cho Quả Quả. Về phần người nhà mình có coi trong Quả Quả hay không thì cậu vốn chẳng lo tới. Dù trên phương diện nào, Quả Quảđều rất vĩ đại, không chút nghi ngờ.
Quả Quả nghe được Lôi Bằng Phi nói việc gặp gia trưởng, hơi kinh hoàng nhưng cũng bình tĩnh lại. Kinh hoảng cũng không phải lo lắng, chỉ cảm thấy mình và Lôi Bằng Phi có thể được người nhà tán thành, như vậy con đường sau này sẽ dễ dàng hơn chút. Còn sự lo lắng khi gặp gia trưởng lại hoàn toàn không có, ba ba từ nhỏ đã dạy họ, đối xử với người khác chỉ cần chân thành, để người ta cảm nhận được tấm lòng của bạn, vậy sẽ có được kết quả tốt nhất rồi.
Tết đến, tứ hợp viện đã giăng đèn kết hoa, tràn ngập không khí Tết. Tuy còn thiếu mấy người nhưng vẫn rất náo nhiệt. Mấy ngày tết, mấy người bạn của Khúc Phàm và Thước Nhạc đều tới chúc tết, cũng không bởi vì hai người không có nhà mà sơ sót.
Truyện khác cùng thể loại
113 chương
105 chương
51 chương
16 chương
20 chương