Lâm Ngạn ngồi trước máy vi tính tập trung tinh thần nghiên cứu hoàng lịch, mí mắt luôn nháy lợi hại. Chẳng lẽ ngày hôm nay không thích hợp ra cửa? Một vị nhân sĩ nửa mê tín ngồi ở đó nói lẩm bẩm, chọc cho bạn nhỏ Lâm Thang Viên rất là tò mò lại gần xem a xem. Rất rõ ràng những chữ này vượt qua phạm vi năng lực của bạn nhỏ lớp một, Lâm Thang Viên tỉ mỉ phân biệt nửa ngày, cũng nhận biết mấy chữ đơn giản. Tiểu thiên tài rất là chăm chú, chỉ vào một hàng ở giữa hỏi, “Đại Lâm, cái này là chữ gì?” “…” Lâm Ngạn thiếu chút nữa liền hai mắt hàm lệ nhiệt, không thích hợp ra cửa! Tiểu quỷ Lâm Thang Viên con là cố ý! Lâm Thang Viên rất là vô tội nhìn cha bé, bé là thật sự không biết…. “Nghi (宜), biểu thị ý tứ thích hợp.” Đối với tinh thần học ở trường của Lâm Thang Viên, Lâm Ngạn cái người làm cha này chỉ có thể hy sinh đến cùng. “Lâm Thang Viên, con nói cha nếu như sai ước hẹn với chú Chu của con sẽ như thế nào?” “Không được tốt lắm, bất quá em thật giống như không có cơ hội này.” Lâm Thang Viên còn chưa kịp trả lời, đã bị thanh âm ở cửa cắt đứt. Chu Mặc đứng ở cửa vẫn là một thân tây trang bình thường, phỏng chừng là đợi đến nhà hàng đổi trang phục phụ rể. Trái lại Lâm Ngạn, được fan đáng tin tiểu thư Chu Lam kèm theo rất là có tâm huyết chế tạo, hiệu quả còn rất là kinh người. Một thân âu phục màu lam đạm cắt may thủ công, tôn lên thân hình có chút gầy gò của Lâm Ngạn có vẻ rất cao ngất, hơn nữa kiểu tóc chỉnh sửa sơ qua nhẹ nhàng khoang khoái, mặc dù không có loại khí chất xã hội dốc sức thương trường, cũng không có tính trẻ con còn chưa đi vào xã hội. Sạch sẽ, thông thấu! Chu Mặc nhìn người trước mặt, trong tâm tức thì yêu thích cũng bái phục. Tính cách Lâm Ngạn nếu như dùng một từ đến hình dung, đó chính là trong bông có kim. Cầm áo bành tô trong tay phủ them cho cậu, mở miệng cười, “Chu Lâm gần đây ánh mắt thay đổi tốt hơn rất nhiều.” Lâm Ngạn có chút không nói gì, “Làm phụ rễ không phải là nên đến khách sạn sớm một chút sao?” Chu Mặc đưa tay chỉnh lại cổ áo cho cậu một chút, tiếp nhận khan quàng cổ trong tay Lâm Đậu Bao đang đóng vai thư đồng, rất là tỉ mỉ quấn cho cậu. “Lâm Ngạn, có một việc tôi muốn thương lượng với em một chút.” Chu Mặc suy nghĩ một chút, nghĩ vẫn là nói sớm tương đối tốt hơn. Lâm Ngạn nhất thời căng thẳng trong lòng, “Diệp Hằng đã nói cho tôi biết rồi.” Trong nháy mắt Chu Mặc có chút mê man, Diệp Hằng? Chẳng lẽ Diệp Cảnh Văn về nhà quỳ bàn phím rồi? “Anh nếu như cảm thấy xấu hổ, tôi có thể không đi.” Chu Mặc nhíu mày, “Diệp Hằng cùng em nói cái gì?” Lâm Ngạn nhìn hắn một cái, trực giác chính mình hiểu lầm, vội vàng lắc đầu, “Không có việc gì, anh nói?” Chu Mặc híp mắt một cái, phản ứng đầu tiên chính là cái tên e sợ thiên hạ không loạn Diệp Hằng này khẳng định cùng Lâm Ngạn nói gì đó, nhưng khi nhìn sắc mặt của Lâm Ngạn, cũng đoán không ra được cái gì, chỉ có thể đành thôi. Hôm nay trọng điểm cũng không phải cái này! “Có người muốn gặp em một lần.” Lâm Ngạn có chút choáng váng, “Gặp tôi? Hiện tại?” Chu Mặc gật đầu, “Bây giờ cách tiệc tối còn nửa ngày, sẽ không làm lỡ thời gian.” “Ai?” “Khâu Thiện.” Lâm Ngạn 囧 rồi, hôm nay hình như thật sự không thích hợp xuất hành … “Lâm Ngạn” Chu Mặc vỗ vỗ đầu cậu rõ rang như đã đi vào cõi thần tiên, “Gặp rồi e sẽ biết.” Lòng dạ Lâm Ngạn bây giờ thật tình chỉ có thể dùng 囧 để hình dung, đây là cái tình huống gì, Chu Mặc mang theo cậu đi gặp người yêu cũ?  Thực sự là cẩu huyết vẩy đầy đất a! Một vị đại thần đã bắt đầu YY các loại tình tiết, hoàn toàn không thấy thần tình Chu Mặc bắt đầu thay đổi quỷ dị. Chu Mặc đem đôi tham ăn giao cho vú Trương liền mang theo Lâm Ngạn hướng khách sạn đi đến, Khâu Thiện cái người bệnh thần kinh này, chơi cái gì không chơi, không nên chơi cái loại trò chơi được xưng thần bí kích thích này! Giẫm thắng xe, Chu Mặc khó có được khẩn trương một chút. Lâm Ngạn không giải thích được nhìn hắn, sợ cậu gặp người yêu cũ như vậy, không cần thiết chơi như vậy đi…. Xe Chu Mặc vừa mới dừng lại ổn định, liền thấy một người thanh niên ba mươi mấy tuổi từ trong đại sảnh đi ra, rất là cung kính mở cửa xe bên Lâm Ngạn, hướng Chu Mặc gật đầu một cái, “Chu đổng, Khâu thiếu nói cậu đến tổ trạch Khâu gia trước.” “Tôi ở nơi này chờ cậu ấy.” Chu Mặc cởi đai bảo hiểm, cầm tay Lâm Ngạn, “Mặc kệ xảy ra chuyện gì, cũng không cần hoảng sợ, có tôi ở đây.” Lâm Ngạn bị hai người này làm cho không rõ khẩn trương một chút, nghi hoặc nhìn cái người thanh niên cười híp mắt, tình huống gì? Không phải là nội dung vỡ kịch cẩu huyết tân hoan gặp gỡ người yêu cũ sao? “Cậu Lâm, Khâu thiếu ở bên trong đợi cậu.” “…” Lâm Ngạn có loại cảm giác không trâu bắt chó đi cày, liếc mắt nhìn Chu Mặc một cái, dùng mắt hỏi, tình huống gì đây hả? Chu Mặc cùng Khâu Thiện có lời hứa danh dự, chuyện Khâu gia Chu Mặc hắn là người ngoài thật đúng là không tốt nhúng tay vào. Hắn có thể làm cũng chỉ là không ngừng dỗ dành Lâm Ngạn, “Không có chuyện gì, Khâu Thiện có chút việc muốn nới với em, em đi liền sẽ biết.” Mí mắt Lâm Ngạn giựt một cái, lão Hoàng lịch quả nhiên không có gạt cậu! Chu Mặc ngồi ở trong xe có chút lo lắng nhìn vẻ mặt không hiểu của Lâm Ngạn ra cửa xe, thò tay lấy điện thoại ra, bên kìa vừa tiếp nhận, Chu Mặc liền lập tức mở miệng. “Cậu ấy vào rồi, nếu như cậu ấy không muốn, tôi lập tức dẫn cậu ấy trở về.” Khâu Thiện nhíu mày, quả quyết cúp điện thoại, em trai của y, cho dù sau này gả vào cửa Chu gia, cũng không phải Chu Mặc hắn muốn như thế nào là như thế đó. Cho dù Lâm Ngạn không muốn, ngày hôm nay đưa cậu trở về cũng là hắn người anh trai này. Một đại thiếu hộ độc* tâm lý cường đại rất không thoải mái khi bị người chiếm quyền chủ đạo! Người thanh niên dẫn đường rất là khách khí, thời điểm đi đến cửa phòng Khâu Thiện rất là chủ động đem Lâm Ngạn dẫn vào, sau đó không nói tiếng nào liền khép cửa lại. Lâm Ngạn có chút luống cuống đứng ở cửa, tương hồ đầy đầu, tâm khẩn trương không nói, còn có chút mạc danh kỳ diệu như vậy. “Lâm Ngạn.” Khâu Thiện từ ban công đi đến, nhìn Lâm Ngạn đưng sở cửa một bước không di chuyển cười cười. Lâm Ngạn bị thanh âm đột nhiên xuất hiện làm kinh ngạc một chút, nghe thấy tiếng quay đầu nhìn lại, liền thấy được người chính mình phóng đại. Bát quá cũng không thể nói như vậy, người trước mặt tuy rằng lớn lên ngũ quan cùng chính mình giống mấy phần, thé nhưng nếu so với chính mình thân thể cường tráng hơn. Ánh mắt nhìn người rất thâm thúy, phảng phất chỉ có y có thể nhìn thấu người khác, nhưng người khác lại xem không hiểu y. Diệp Hằng nói thật đúng là không sai, mình cùng cái người Khâu Thiện này lớn lên thật đúng là giống nhau. “Giống sao?” Khâu Thiện đi đến, vỗ vỗ bờ vai của cậu, “Ngồi.” Hai người ngồi đối diện nhau, Khâu Thiện đi thẳng vào vấn đề, “Cậu rất nghi hoặc?” Lâm Ngạn gật đầu, “Tôi với anh là quan hệ như thế nào?” Khâu Thiện nghe vậy, trước mắt không khỏi sáng ngời, cười ha ha mấy tiếng mới tán thưởng nói, “Thông minh!” “Mấy ngày trước, có một vị nữ sĩ từng tìm cậu?” Khâu Thiện thích cùng người thông minh nói chuyện, nếu Lâm Ngạn hiểu biết như vậy, Khâu Thiện cũng không có ý định làm nền dư thừa. Lâm Ngạn sửng sốt một chút, “Làm sao anh biết?” “Vị nữ sĩ kia gọi Hải Lan, là mẹ ruột của cậu. Cậu còn có một em trai sinh đôi, gọi Khâu Trật.” Khâu Thiện dừng một chút, nhấp một ngụm trà mới nói tiếp, “Cậu là tác giả tiểu thuyết, tình tiết phía sau không khó đoán đi.” Tay Lâm Ngạn không tự chủ run một cái, mí mắt nhảy lợi hại hơn. Thế nhưng cậu vẫn rất bình tĩnh ngồi ở đó, nghe một “anh trai” hầu như được cho là người xa lạ đến tự nói với mình tên của mẹ và em trai, bực nào bi ai! “Khâu Trật có phải rất khỏe mạnh hay không?” Lâm Ngạn khổ sở cười cười, Khâu Thiện còn chưa có nói cậu đều có thể hiểu rõ. Khâu Thiện gật đầu, tên nhóc kia có chút tinh thần quá đầu, từ lúc cho nó năm tram vạn liền trực tiếp chạy mất dạng. Nghĩ đến Khâu Trật, lại nhìn Lâm Ngạn trước mặt vốn nên được hưởng thụ sinh hoạt ưu việt ở Khâu gia một chút, Khâu Thiện ho khan một cái, thấy Lâm Ngạn ngẩng đầu nhìn y, lúc này mới nói ra mục đích thực sự hôm nay. “Hôn lễ hôm nay, mẹ ruột của cậu cũng sẽ tham gia.” Con ngươi Lâm Ngạn chợt co rụt lại, trong nháy mắt liền bắt được trọng điểm trong lời nói của Khâu Thiện, “Nếu như tôi đi, thì như thế nào?” Khâu Thiện đứng lên, khẽ cười một cái, “Lão gia tử cả đời hận nhất một việc, chính là có người lừa gạt ông!” Gia chủ xuất thân hắc đạo cho tới bây giờ cũng sẽ không dễ tin người khác, người có tâm lý đề phòng như vậy thường thường đều rất kiêng kị hai chữ lừa dối này. Lâm Ngạn không nói gì, chỉ là đứng lên, rất là lễ phép hướng Khâu Thiện gật đầu, “Cám ơn anh ngày hôm nay nói cho tôi biết những chuyện này.” Khâu Thiện phảng phất dự liệu được cậu phản ứng như vậy, cũng không ép cậu, “Trước kia không có tìm cậu, là bởi vì tôi không muốn quấy rầy cuộc sống của cậu. Mà bây giờ tôi muốn nhận thức cái người em trai này, là vì bảo hộ cậu tiếp tục cuộc sống yên ổn như vậy. Nhiều năm như vậy, mẹ ruột cậu kỳ thực vẫn luôn lưu ý đến tin tức của cậu, kể cả lần ngoài ý muốn kia sáu năm trước. Lâm Ngạn bỗng nhiên mở to hai mắt nhìn, sợ hãi dường như lùi lại một bước, “Anh nói cái gì?” Sáu năm trước? Khâu Thiện làm thế nào mà biết chuyện tình xảy ra sáu năm trước?! Tâm Lâm Ngạn nguyên bản coi như tĩnh táo đột nhiên liền rối loạn, vẻ mặt hoảng sợ nhìn Khâu Thiện, “Anh rốt cuộc muốn nói cái gì?!” “Mẹ ruột của cậu năm đó có thể vì chính bản thân bà ấy mới vứt bỏ cậu, ngày hôm nay cũng có thể vì chính bản thân bà ta lần thứ hai thương tổn cậu. Vậy đối với đứa con ruột là cậu, cậu biết cái ruột thịt này là có ý gì. Làm anh hai của em, tôi tuyệt không có khả năng cho phép em lần thứ hai bị tổn thương như vậy nữa! Cũng tuyệt không đồng ý bên người lão gia tử có người phụ nữ như vậy bồi bạn!” Lâm Ngạn đặt mông ngồi ở trên ghế sa lon, lạnh run, hai tay ôm chặt chính mình cũng không thể làm cho mình dừng run lại. Khâu Thiện nhìn thấy rất là đau lòng, bất quá loại chuyện an ủi người này đại thiếu hắn làm còn chưa phải quá quen, không thể làm gì khác hơn là tiến lên ôm lấy Lâm Ngạn đang luôn phát run. “Sau này có anh hai ở đây, không ai có thể khi dễ em, ai cũng không thể!” Lâm Ngạn rơi lệ trong lòng, Khâu Thiện vẫn ôm cậu, phảng phất như vậy, mới có thể bù đắp một chút khuyết điểm trong lòng Lâm Ngạn. Chú thích: Hộ độc: ý nghĩa ban đầu là bò già bảo vệ bê con của mình. Sau phép ẩn dụ để bảo vệ thế hệ trẻ