Gần đây Phiền Phiền có một chuyện phiền não chẳng hề nhỏ chút nào.
Chuyện phiền não ấy xuất hiện là vào một đêm nọ, Phiền Phiền bị mắc tiểu đến tỉnh ngủ, nhóc nằm trên cái giường nhỏ của mình, chủ ý tới động tĩnh ở giường bên kia của hai ông ba, hình như là họ chưa ngủ, thế nhóc dụi dụi mắt gọi: “Ba ơi, Phiền Phiền muốn đi tiểu tiểu.”
Động tĩnh ở bên kia trong nháy mắt ngừng lại.
“Ba ơi, con muốn đi tiểu tiểu.” Phiền Phiền tưởng là bên kia không nghe thấy, nên lại lặp lại lần nữa.
“… Bảo bối,” Bên giường bên kia truyền tới giọng nói có chút khàn khàn của ba nhỏ Ôn Nhiên, giống như đang đè nén cái gì đó tới cực điểm, “Con ngoan, trong toilet có bật một bóng đèn nhỏ đấy, con tự đi ra đó được không?”
Phiền Phiền đã tự biết cách cởi quần đi tiểu rồi, có đôi khi nhóc sẽ tự dậy rồi đi một mình chứ cũng không gọi ba, để đề phòng nhóc con bị ngã, họ cũng bật một cái đèn nhỏ ở cả trong phòng ngủ và toilet.
“Con muốn ba cơ.” Phiền Phiền làm nũng.
“Đã 3 tuổi rồi mà đi toilet còn cần phải cần ba à,” Giọng nói trầm thấp của ba lớn vang lên, không hề mang theo tí khách khí nào, “Tự mình đi đi, đừng có mà làm nũng nữa.”
Ba Thẩm đã mở miệng thì Phiền Phiền không dám nói gì nữa, nhóc ngoan ngoãn đi xuống khỏi giường nhỏ của mình, nhưng mà nhóc con lại không đi đến toilet mà là quay gót tới trước giường của hai ông ba, ánh mắt u oán lại đáng thương nhìn hai ông ba vô lương tâm nhà mình.
Bởi vì nhóc con đi tới nên hai ông ba trong chăn liền hoảng loạn, dưới ngọn đèn nhỏ mờ tỏ không rõ, Phiền Phiền thấy ba Thẩm đang đè trên người ba Ôn Nhiên nhà mình!
Vừa thấy nhóc con qua, ba Ôn Nhiên liền đẩy ba Thẩm một cái, ba Thẩm mới cau mày lại, quá trình ấy ba Ôn Nhiên của nhóc rất đau đớn mà nức nở một tiếng, khóe mắt còn đọng nước mắt.
!!!!
“Ba ba ba ba,” Phiền Phiền sốt ruột thì sẽ bắt đầu nói lắp, nhóc chỉ vào ba Thẩm, “Ba bắt nạt ba nhỏ!”
Khuôn mặt của ba Thẩm vốn dĩ còn đang tràn ngập sự khó chịu nhưng vừa nghe nhóc nói thế thì nhướn mày một cái, giống như khiêu khích mà giang tay ra ôm lấy ba Ôn Nhiên của nhóc: “Ba ba ba ba, ba bắt nạt ba nhỏ đó thì làm sao?”
Ba Ôn Nhiên của nhóc liền gạt tay ba Thẩm ra, nghiêm mặt nói: “Anh đừng có làm loạn nữa!”
“Ba ba ba, ba xấu xa,” Phiền Phiền xong lên cứu ba nhỏ, còn không quên uy hiếp: “Ba bỏ, bỏ ra!”
Sắc mặt của ba Ôn Nhiên lại càng không được tốt, dáng vẻ như muốn khóc vậy.
“Ba ba…” Phiền Phiền thấy ba nhỏ không vui, nhóc cũng vừa bĩu môi, vừa thở phì phò trừng ba Thẩm của mình.
“Ba không sao đâu mà,” Ba Ôn Nhiên vừa thấy nhóc không vui, liền đau lòng vươn tay ra khỏi chăn mà ôm lấy nhóc. Lúc này Tiểu Phiền Phiền mới phát hiện ra ba nhỏ không có mặc quần áo, “Ba Thẩm của con chỉ trêu con thôi mà.”
“Hứ.”
Phiền Phiền được ba Ôn Nhiên ôm, liền rắm thối hứ một tiếng, nhóc lại nghe thấy ba Ôn Nhiên sai sử ba Thẩm: “Anh mau mặc quần áo vào rồi đưa Phiền Phiền đi vệ sinh đi!”
Lúc Phiền Phiền đang vùi trong lòng ba Ôn Nhiên làm nũng thì ba Thẩm của nhóc đã mặc quần áo xong, quay sang dẫn nhóc đi vệ sinh. Mặc dù Phiền Phiền có chút mất hứng, nhưng mà nhóc có hơi sợ ba Thẩm của mình, bởi thế nên vẫn ngoan ngoãn đi.
Đi vệ sinh xong, Phiền Phiền liền ‘lạch bạch lạch bạch’ chạy về giường của hai ông ba _____ nhóc quyết định phải bảo vệ ba nhỏ, phải ngủ cùng ba nhỏ, nhỡ đâu vạn nhất ba Thẩm thừa lúc nhóc không ở đó lại tiếp tục bắt nạt ba nhỏ thì phải làm thế nào!
“Bảo bối, sao con lại lên đây?” Ba Ôn Nhiên thấy nhóc leo lên, dường như hoảng sợ, sau đó nói, “Con về giường mình ngủ đi được không?”
“Không đâu!” Phiền Phiền cố gắng chui vào trong chăn của ba, “Con ngủ cùng ba.”
Đáng tiếc là ba Ôn Nhiên vẫn luôn cưng chiều nhóc giờ quấn chặt chăn không cho nhóc chui vào, dưới ánh đèn mờ ảo, mơ hồ thấy được mặt ba nhỏ rất đỏ, có thể so sánh được với mông của mấy con khỉ trong vườn bách thú ấy. Nhóc có hơi lo lắng: “Ba ơi, ba sẽ biến, biến thành khỉ khỉ sao!”
“Ba sẽ không biến thành khỉ đâu, con mau về giường ngủ đi bảo bối.” Giọng của ba nhỏ nghe hơi là lạ, có lẽ là tại không lý giải nổi mạch não của nhóc.
Phiền Phiền nhất quyết kéo chăn của ba Ôn Nhiên, “Con muốn vào.”
“…..”
Lúc này, ba Thẩm mới tiện thể đi vệ sinh xong quay lại, thoáng một cái đã nhấc nhóc lên khỏi giường, không thèm để ý đến sự phản kháng của Phiền Phiền, xách nhóc quay trở về giường của chính mình, đè lại bàn tay không an phận của nhóc rồi đắp chăn lại, hành động liền mạch lưu loát.
Cuối cùng, giọng của ba Thẩm còn rất không hiền lành gì nói: “Ngủ, nếu không ngày mai đưa con sang phòng của thím Kim ngủ!”
Thím Kim là người phụ trách trông nom hắn, mặc dù thím Kim đối xử với nhóc rất tốt, nhưng Phiền Phiền muốn ngủ chung phòng với ba mình cơ. Nhóc vừa nghe thấy ba Thẩm uy hiếp mình như thế, vội vàng đáp: “Không muốn đâu!”
“Vậy thì con ngoan ngoãn ngủ ở trên giường mình đi!”
Phiền Phiền uất ức bĩu môi, không nói gì nữa, dùng đôi mắt to tròn đen láy mà sáng ngời đáng thương vô cùng nhìn ba Thẩm, ý đồ muốn dùng chiêu ‘tất sát’ mà già trẻ đều trúng để làm cho ba Thẩm cảm động.
Đáng tiếc ba Thẩm của nhóc lại không trúng chiêu này, còn thấp giọng nói: “Nhắm mắt, ngủ!”
“Dạ,” Phiền Phiền ra chiêu thương cảm thất bại, đàng buồn buồn tủi tủi trả lời, “Vâng ạ.”
Tuy rằng Phiền Phiền tạm thời ‘thỏa hiệp’, nhưng chờ khi ba Thẩm đi rồi, nhóc lại len lén chú ý đến động tĩnh ở bên kia, nhóc sợ ba Thẩm sẽ lại bắt nạt ba Ôn Nhiên của mình, nhóc muốn mình sẽ xông lên cứu ba nhỏ đầu tiên!
Ba Thẩm trở về giường rồi, hình như ba Ôn Nhiên có nói câu gì đó, nhóc nghe không rõ, máng mang như có nhắc tới hai chữ ‘Phiền Phiền’.
Phiền Phiền dựng lỗ tai lên nghe ngóng động tĩnh, bên kia lại rất im lặng, chẳng nghe thấy được gì cả, trái lại mí mắt của nhóc thì càng ngày càng nặng, không bao lâu thì chẳng nhịn được ngủ mất.
Trong lúc mơ mơ màng màng, nhóc hình như nghe được tiếng thở dồn dập, lại nửa chừng thì đứt đoạn, Phiền Phiền muốn nhìn xem có phải ba Thẩm lại đang bắt nạt ba Ôn Nhiên hay không, đáng tiếc là nhóc con quá mệt rồi, tới lúc tỉnh lại thì đã là sáng hôm sau.
“Ba ơi.” Phiền Phiền không hề quên chuyện đêm qua, lúc ba Ôn Nhiên mặc quần áo cho nhắc, Phiền Phiền liền hỏi, “Có phải ba ba xấu xa lại, lại bắt nạt ba không!”
Phiền Phiền rất thích ba Ôn Nhiên của mình, mỗi lần gọi đều là ba ơi ba ba à rất thân thiết, thế nhưng với ba Thẩm thì nhóc không thích đến thế, lúc cao hứng thì nhóc sẽ gọi là ba, lúc bình thường thì gọi là ba Thẩm, còn hơn phân nửa thời gian sẽ gọi là ba xấu xa.
Ba Ôn Nhiên của nhóc vừa nghe vậy, bàn tay đang mặc quần áo cho nhóc liền thoáng dừng lại, nói: “Đâu có, làm sao ba Thẩm có thể bắt nặt ba được?”
Phiền Phiền còn lâu mới tin, ngày hôm qua nhóc rõ ràng đã thấy ba Thẩm đè trên người ba Ôn Nhiên của nhóc, vẻ mặt của ba Ôn Nhiên thoạt nhìn rất đau khổ.
Thế nhưng tuổi nhóc còn nhỏ, năng lực biểu đạt ngôn ngữ theo không kịp tư duy, quýnh lên là lại lắp bắp nói: “Ba ba ba ba, ba Thẩm đè lên người, người ba!”
“Con đừng nói lung tung.” Mặt của ba Ôn Nhiên nhất thời đỏ bừng, trừng mắt với nhóc, đáng tiếc là chả có tí lực uy hiếp nào, Phiền Phiền sợ ba Thẩm chứ không sợ ba Ôn Nhiên.
Vì vậy Phiền Phiền lại nói tiếp: “Còn không không, không cho ba mặc quần áo.”
“….” Ba Ôn Nhiên trong lúc nhất thời bị nhóc làm cho nghẹn đến không nói nên lời, một lát sau, mới bảo: “Sao con cứ nói chuyện lắp bắp vậy, không thể nói như thế biết không, về sau biến thành nhóc nói lắp, sẽ không có bé vợ nào muốn cưới con đâu.”
Phiền Phiền không hiểu lắm cái từ vợ, nhưng mà nhóc chẳng thèm để ý đến những thứ ấy, rất dửng dưng nói: “Con không cần cần cần, cần cưới.”
“Con đó.” Ba Ôn Nhiên nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của nhóc, “Con với ba Thẩm tính xấu y hệt nhau, được rồi, mặc xong rồi.”
“Con không giống ba xấu xa.”
Ba Ôn Nhiên nhéo mũi nhóc một cái, còn nói: “Không được gọi ba Thẩm là ba xấu xa.”
“Con cứ gọi, lêu lêu lêu!”
Phiền Phiền làm mặt quỷ với ba, chân liền muốn chạy thật nhanh, đáng tiếc là mới chạy được có hai bước thì đã bị ba Ôn Nhiên tóm lại, còn suýt chút nữa là bị ba đánh cho một trận.
Hậu quả của việc bướng bỉnh, chính là Phiền Phiền đã nghe được ba Thẩm và ba Ôn Nhiên của nhóc bàn bạc chuyện gì đó, nên mới sinh ra một chuyện phiền não rất lớn.
……
Đợt này Ôn Nhiên vẫn luôn đi các nơi bôn ba đóng phim chạy show. Lần trước, bộ phim vô cùng hot năm ngoái đã giúp cậu nhận được một tượng vàng, công thành danh toại, tiếp đó, bộ phim điện ảnh mới hợp tác với Cố Danh Thành cũng sắp công chiếu, phải bận bịu đi tuyên truyền, đợi tới khi quay phim và thông cáo thì đã xa Thẩm Minh Xuyên được hơn nửa tháng rồi.
Thật vất vả mới về được, hơn nửa tháng không gặp, chồng chồng bọn họ chính là tiểu biệt thắng tân hôn, thừa dịp Phiền Phiền đang ngủ mà thân mật, kết quả là tới nửa đêm thì tiểu ma vương này thức dậy.
Chuyện tốt của hai người miễn cưỡng bị cắt đứt, suýt chút nữa là cấp hỏa công tâm (*), bị con trai đã lớn bắt gặp đang làm chuyện ấy, Ôn Nhiên vừa xấu hổ vừa thẹn muốn chết, thiếu tí nữa là bị dọa thành có bệnh tim luôn rồi.
(*) Cấp hỏa công tâm ‘急火攻心’: chỉ việc một người gặp phải những chuyện không hay liên quan đến tình cảm dẫn đến tinh thần bị dồn nén, lâu ngày hình thành tâm bệnh, tinh thần không thoải mái chắc chắn sức khỏe sẽ xuống dốc, cơ thể cũng sẽ trở nên ốm yếu bệnh tật, lúc nào cũng hậm hực trong lòng.
Hơn nữa cũng không chỉ có lần này, trước đó cậu và Thẩm Minh Xuyên đã có lần lăn qua lăn lại gây ra tiếng động hơi lớn, cũng đánh thức Phiền Phiền, nhưng mà nhóc con chỉ mơ mơ màng màng gọi một tiếng ‘ba ba’ rồi lại ngủ tiếp.
Ai ngờ lần này lại nghiêm trọng hơn, càng đáng sợ hơn chính là ngày hôm sau Tiểu Phiền Phiền còn nhớ được chuyện Thẩm Minh Xuyên đè ở trên người cậu, đã thế cậu còn không mặc quần áo.
Ôn Nhiên che mặt, cái chuyện này sẽ không tạo thành ảnh hưởng gì không tốt đối với sự trưởng thành của bé con đấy chứ, Ôn Nhiên rất lo lắng.
Nhưng mà bọn họ cũng không thể vì có con mà không làm chuyện kia được, không biết các cặp đôi khác làm thế nào để giải quyết chuyện này nhỉ.
Nghĩ tới nghĩ lui, Ôn Nhiên liền đi tới hỏi trợ lý Đường Phỉ Phỉ của Thẩm Minh Xuyên, cậu cũng có quen biết một vài ông bố bà mẹ bỉm sữa, nhưng lựa chọn Đường Phỉ Phỉ vì người này tương đối là không có tiết tháo, lại khá thân quen với cậu, quan trọng là cô rất kín miệng sẽ không đem những chuyện này nói cho người khác nghe.
“Anh hỏi em là anh hỏi đúng người rồi đấy.” Đường Phỉ Phỉ vừa nghe nói có bát quái của tổng tài, cả người hưng phấn hẳn lên.
Ôn Nhiên vui vẻ: “Thế vợ chồng em giải quyết thế nào?”
“Bảo anh ấy làm nhanh lên một chút rồi kết thúc thôi.”
Ôn Nhiên: “…..”
“Em đùa thôi,” Đường Phỉ Phỉ nói, “Biện pháp tốt nhất là thay đổi địa điểm, thư phòng, phòng khách, phòng bếp, í hí hí, vừa có cảm giác khác lại không đánh thức con nhỏ.”
“……” Tiết tháo đâu!
Ôn Nhiên quả thật không cách nào nhìn thẳng được hình ảnh một nữ cường nhân giỏi giang tháo vát như Đường Phỉ Phỉ bình thường ăn mặc một thân đồ công sở, tóc tai kiểu cách mà lại rơi tiết tháo thế này đâu, “Vậy còn chẳng bằng chia phòng ngủ luôn, thế thì càng đỡ ồn ào.”
“Đấy chỉ là chút tình thú ngẫu nhiên thôi, hoặc các anh có thể trải chăn nệm xuống đất ở bên kia giường, quay lưng lại với con, cái phương pháp này là hiệu quả nhất đấy, sẽ không đánh động đến con, nếu bé con có bị tỉnh giấc gọi thì anh cũng nghe thấy được, quan trọng là còn có thời gian để phản ứng kịp, đủ để mặc quần áo thu lại tiểu đệ đệ vân vân.”
Cái này nghe còn có vẻ được, chỉ là hơi … kỳ quái.
“Còn cách nào khác không?”
“Cách khác à… Vậy thì các anh nhỏ tiếng một chút, rồi lắp thêm một cái rèm loại sáng màu ở giường của bé con ấy, đấy là thuận tiện nhất rồi, nếu như Phiền Phiền không có IQ nghịch thiên tự vén rèm lên để nhìn lén.”
Đường Phỉ Phỉ nói đến đó, lại bắt đầu bắt quái, “Nhưng mà Thẩm tổng thoạt nhìn sẽ không giống người làm nhỏ tiếng được nha, chắc bình thường anh ấy dũng mãnh lắm ha, hoa cúc nhỏ của anh có phải đã biến thành hoa hướng dương rồi không?”
“….” Khuôn mặt già của Ôn Nhiên đỏ bừng, cậu cự tuyệt trò chuyện sâu hơn vào đề tài này với cô.
Chạng vạng, Ôn Nhiên kết thúc công việc về nhà, mới vừa vào tới cửa nhà, Phiền Phiền lại không cao hứng chạy lại đòi được ôm giống như ngày thường, mà là tủi tủi hờn hờn đứng ở trước mặt cậu: “Ba ơi.”
“Ơi, làm sao thế?” Ôn Nhiên vừa đổi giày vừa hỏi, “Có phải ai bắt nạt con không?”
“Vâng!” Phiền Phiền nặng nề mà gật đầu, còn mang theo chút giọng mũi.
Ôn Nhiên bị bộ dạng tủi hờn này làm cho tim mềm nhũn, vội vàng ôm con vào lòng: “Ai lại dám bắt nạt Phiền Phiền nhà chúng ta vậy?”
Phiền Phiền ôm lấy cổ ba, còn dựa đầu vào vai ba.
Phiền Phiền tủi thân, nhưng Phiền Phiền không nói.
Ôn Nhiên biết lúc ở nhà Phiền Phiền giống như là một tiểu hoàng đế vậy, dì Trần thím Kim đều thương nhóc. Có lẽ là hôm nay thím Kim dẫn nhóc ra ngoài chơi với mấy bạn nhỏ khác, thì lại sinh ra chút xích mích với bạn đó.
Đây cũng chẳng phải chuyện gì lạ, thím Kim rất che chở nhóc con này, sẽ không để nhóc phải chịu oan ức gì, hơn phân nửa là vì nhìn thấy Ôn Nhiên nên mới làm nũng.
Tuy rằng Phiền Phiền lớn lên giống Thẩm Minh Xuyên, nhưng dường như lại không kế thừa sự anh minh thần võ của Thẩm tổng, bình thường làm nũng với bán manh rất lợi hại.
Ôn Nhiên nhấc Phiền Phiền khỏi đầu vai mình, để cho con trai nhìn mình rồi nói: “Phiền Phiền là nam tử hắn, con không thể cứ thường xuyên làm nũng với ba có biết không?”
“….” Phiền Phiền không nói lời nào, tiếp tục bĩu môi không vui.
“Con đúng thật là… “ Ôn Nhiên bất đắc dĩ, “Để cho ba Thẩm của con về nói chuyện với con.”
Thẩm Minh Xuyên đối xử với Phiền Phiền không khách khí tẹo nào, nhãi con này cũng chỉ có mình hắn trị được, Ôn Nhiên cảm thấy bản thân mình chính là kiểu nhân vật mẹ hiền chiều hư con, dù chỉ là một chút thôi cũng không nỡ nói Phiền Phiền.
Lời này của Ôn Nhiên cũng không dọa được Phiền Phiền, trái lại nhóc con lại càng không vui, chu cái miệng nhỏ, tủi hờn không nói thành lời.
Ôn Nhiên chẳng thể làm gì khác hơn là ôm Phiền Phiền dỗ dành, cậu nghĩ thầm ngày mai chắc phải thỉnh giáo Đường Phỉ Phỉ một chút về vấn đề con trai quá đáng yêu thích làm nũng thì phải xử lý thế nào.
Đợi tới lúc Thẩm Minh Xuyên về, Phiền Phiền vẫn thường có khí tràng bất hòa với hắn, hôm nay lại có thể chủ động cầm dép đi trong nhà ra cho hắn, còn chân chó mà đặt ở bên chân Thẩm Minh Xuyên, ân cần nói: “Ba ơi, xỏ!”
Hử? Thẩm Minh Xuyên theo bản năng liếc nhìn ra bên ngoài, không thấy hạ hồng vũ (*) mà.
(*) Gốc ‘下红雨’ một ngạn ngữ của Đài Loan, ý nói đến những điều không thể, hiếm gặp, bất thường.
Chờ Thẩm Minh Xuyên đi dép vào xong, Phiền Phiền giang hai tay ra: “Ba ơi bế.”
Thẩm Minh Xuyên cúi người, bế con trai của mình lên: “Sao hôm nay con ngoan thế hả, có phải làm ra chuyện xấu gì rồi đúng không?”
“Con không, không làm chuyện xấu,” Phiền Phiền vội vàng cãi lại, bệnh nói lắp lại phát ra, “Con con con con, con rất ngoan!”
Thẩm Minh Xuyên nhéo cái mũi nhỏ đáng yêu của con trai mình: “Ừ, Phiền Phiền rất ngoan.”
Phiền Phiền nghe được cậu thừa nhận khích lệ của ba lớn, liền ôm lấy cổ ba: “Ba ơi.”
“Sao thế?”
“Phiền Phiền, Phiền Phiền muốn ngủ với ba, không, không muốn thím Kim.”
“Ừ được, không ngủ với thím Kim, ngày hôm qua ba chỉ dọa con thôi.”
“Cũng, cũng không muốn chia, chia ra đâu.”
Trong lúc nhất thời Thẩm Minh Xuyên không nghe hiểu được Phiền Phiền đang muốn biểu đạt cái gì. Ôn Nhiên ngồi trên ghế salon nhìn ba con nhà họ tương tác với nhau thì cười nói: “Nhóc con này không biết là nghe được ở đâu, bảo là em với anh muốn để con ngủ một mình, thế là gấp chết đi được đấy.”
Hóa ra là vậy, hiếm khi Thẩm Minh Xuyên lại sinh ra chút áy náy: “Có phải vì tối quá anh hù dọa con không?”
“Hình như không phải đâu, em hỏi qua thì chắc là do sáng nay chúng ta nói chuyện với nhau, nhưng bọn mình có bàn đến việc sẽ để con ngủ một mình đâu?”
Trí nhớ của Thẩm Minh Xuyên tốt, hắn nghĩ lại sơ qua nội dung cuộc nói chuyện lúc sáng của bọn họ.
Sáng sớm nay, lúc hai người đang ăn sáng, Phiền Phiền thì chơi ở dưới đấy, về vấn đề vận động không được êm thấm lắm buổi đêm qua, hai người mịt mờ mà bàn bạc một chút. Cả hai tự hỏi có nên sang căn phòng mà đợt trước Ôn Nhiên ở để làm chuyện ấy hay không, làm xong lại quay về phòng mình.
Hoặc là đẩy giường của Phiền Phiền dịch ra ngoài một chút, thì động tĩnh sẽ không còn bị lớn như trước nữa.
Mà thế nào bạn nhỏ Phiền Phiền nghe vào tai, lại biến thành… muốn để cho nhóc ngủ một mình.
Có lẽ là do tư duy của trẻ con và phương thức lý giải của người lớn khác nhau.
Phiền Phiền phiền não cả một ngày, biết được bản thân sẽ không bị ba cho sang một phòng khác ở, thì lại vui vẻ ngay. Buổi tối lúc đi ngủ, nhóc ôm cái gối nhỏ của mình, kéo cái chăn nhỏ của mình, muốn được ngủ cùng với hai ông ba.
Hai ông ba tối hôm qua bởi vì bị cắt ngang nên không tận hứng, hôm nay đang chuẩn bị làm lại: “….”
Hình như thật sự cần phải trải chăn nệm xuống dưới đất rồi.
Hết chương 71
Truyện khác cùng thể loại
97 chương
4 chương
7 chương
72 chương
58 chương
8 chương
11 chương
30 chương