Vốn từ đầu Ôn Nhiên hoàn toàn không nhận thấy được sự mờ ám, cho đến tận lúc cả hai quay trở về phòng ngủ, Thẩm Minh Xuyên tự mình lấy bộ đồ ngủ ra khỏi bọc, cậu mới lĩnh ngộ được vì sao Thẩm Minh Xuyên lại nói để tối nay cho cậu mặc. ______ Đó là đồ ngủ tơ tằm loại áo hai dây, kiểu của nữ!! Ai tới nói cho cậu biết đi, cậu là một nam tài tử đi đóng quảng cáo, mà tại sao bên nhà tài trợ lại tặng cho cậu đồ ngủ kiểu của nữ chứ! Cho dù là đồ nữ, nhưng cái bộ đồ ngủ màu đỏ gạch (*) này lại có thiết kế hết sức... gợi cảm. Bởi vì là chất liệu tơ tằm, độ rủ rất tốt, mềm mại lại nhẹ, phần thiết kế ngực áo được làm bằng chất liệu ren, bề mặt ngoài của lớp vải như được phủ sáp, dưới ánh đèn tương phản lên ánh sáng lộng lẫy mê người, kẻ khác sẽ không nhịn nổi mà muốn sờ một cái. (*) Nguyên gốc là màu "橡皮红" mà mình cũng chả biết miêu tả nó là màu gì, giống màu gạch nên mình cứ để tạm đó nha. Ôn Nhiên ánh mắt vi diệu 囧 mà nhìn bộ đồ ngủ hai dây đầy gợi cảm mê người kia, giải thích: "Em cũng không biết vì sao bên trong lại là loại đồ này, em cứ tưởng rằng họ chắc chắn sẽ tặng cho em đồ của nam." Thẩm Minh Xuyên nghiền ngẫm nhìn chăm chú vào đống đồ ngủ, mà vành tai của Ôn Nhiên lại lặng lẽ đỏ ửng lên. ______ Thẩm Minh Xuyên, không phải là muốn cậu mặc cái bộ đồ ngủ này đấy chứ. Như thế thì cosplay tình thú quá, cũng quá xấu hổ! Nhưng trong lòng cậu lại sinh ra sự chờ mong mơ hồ. Kể từ sau khi cậu biết được em gái mình chính là tác giả của bộ truyện ABO kia, thì nội tâm sinh ra sự hiếu kỳ vô hạn, muốn biết em gái mình không có tiết tháo tới tận độ nào, ngày đó liền chịu đựng sự xấu hổ mà đọc hết cả truyện. Kết quả là tam quan hoàn toàn bị thay đổi. Ở đoạn giữa truyện, từ sau khi bọn họ vượt qua điều cấm kỵ đầu tiên thì cuộc sống của họ đã không còn biết xấu hổ là gì. Nào là phòng khách play, nhà bếp play, mặc áo sơ-mi của ông xã play, thậm chí ở đoạn sau còn có tình tiết cậu mang thai, đã lớn bụng còn làm chuyện xấu hổ, vượt qua chừng mực làm người khác phẫn nộ. Cậu và Thẩm Minh Xuyên vẫn luôn quy quy củ củ, trong lúc làm chuyện ấy hai người không hề đi ra các phòng ngoài, càng đừng bàn đến việc làm mấy cái việc tình thú thế này. Cái truyện này quả thực đã mở ra cánh cửa mới cho cậu, đọc xong toàn bộ truyện, nội tâm của cậu điên cuồng bơi trong mấy cái đoạn H đó, chung quy cũng sẽ sinh ra sự chờ mong tới điên cuồng. Ví dụ như bây giờ chẳng hạn. "Anh... thật sự muốn em mặc cái này à?" Ôn Nhiên dục nghênh hoàn cự (*), kỳ thực trái tim đã nhảy nhót đập bùm bùm muốn nhảy cả ra ngoài. (*) Dục nghênh hoàn cự "欲迎还拒": Muốn chấp nhận nhưng lại giả vờ từ chối. "Quên đi," Thẩm Minh Xuyên ném đống quần áo sang một bên, trên mặt mang theo biểu tình ghét bỏ không hề che giấy, đánh giá, "Cay mắt." Ôn Nhiên: "???" Tiết tháo của lão tử đều nắm đi hết rồi, mà ngươi dám nói với ta là cay mắt sao?! Phương thức cậu mở không đúng sao. Quả thật Thẩm Minh Xuyên bị mấy cái biến thái kia của Kỉ Thừa An làm cho có hơi hơi muốn nhìn thấy Ôn Nhiên trong bộ quần áo nữ, thế nhưng mà, cứ coi như là đồ nữ, hắn vẫn chỉ tiếp thu được kiểu như Tiểu Lê thôi, như trang điểm rồi đội tóc giả các loại. Ôn Nhiên là một người đàn ông trưởng thành bỗng nhiên lại mặc một chiếc áo ngủ sexy như thế, chẳng ra làm sao cả, ngoại trừ cay mặt, hắn không thể tưởng tượng được mỹ cảm gì trong đó. Mà Ôn Nhiên quả thật muốn phát điên, lại ngại việc chủ động bảo mình muốn mặc, thử nói: "Em nghĩ là cũng được mà, rất đẹp mắt." Mặt Thẩm Minh Xuyên không có chút hứng thú nào. Ôn Nhiên thấy thế, nhịn không được thấp giọng lẩm bẩm: "Mấy cái tên thẳng nam các anh đều không có tình thú như thế sao." "Hử, tình thú?" Thẩm Minh Xuyên nhướn mày, "Sao trông em như thật sự muốn mặc vậy?" Em không phải em không có đừng có nói mò! Cậu nháy mắt một cái với Thẩm Minh Xuyên: "Chúng ta không thể nào lại đi cô phụ ý tốt của nhà tài trợ được." Thẩm Minh Xuyên: "...." Cuối cùng, dưới ánh nhìn nghiền ngẫm của Thẩm Minh Xuyên, Ôn Nhiên không kiềm chế được cái sự nóng lòng muốn thử của mình, liền cầm đồ ngủ chạy bay vào nhà tắm. Hứ, lão tử nhất định phải chỉnh trang đến mỹ mạo động lòng người, nghẹn cái tên nhãn lực thẳng nam bất tử nhà ngươi. Sau khi tắm xong, Ôn Nhiên cầm lấy bộ đồ ngủ, rồi mới muộn màng cảm nhận được mấy phần xấu hổ vừa nảy sinh ra, đổi lại nếu là trước đây, bé ngoan Ôn Nhiên nhất định sẽ cật lực cự tuyệt mấy chuyện không còn tí liêm sỉ nào này. Do dự một chút, Ôn Nhiên cắn răng, mang theo suy nghĩ mặc vào thì hối hận một đêm, không mặc thì hối hận ba năm, bắt đầu triển khai mặc đồ ngủ ấy vào người. Thiết kế của bộ đồ ngủ này chắc cũng cân nhắc đến việc ngực của người mặc có chút đầy đặn, cộng thêm việc Ôn Nhiên lại gầy, nên lúc mặc cũng không bị chật. Hơn nữa... Ôn Nhiên mặc xong liền liếc nhìn người trong gương, bởi vì vai diễn trong [Kiến trúc sư] cần, cho nên đợt này cậu không cắt tóc, có hơi dài rồi, sau khi tắm xong lại thuận theo nước mà rủ xuống, làm khuôn mặt cậu có vẻ điềm đạm hơn, giấu đi đôi nét cứng cỏi của nam giới, đôi mắt sinh ra vài phần trong sáng, mỹ lệ, trông Ôn Nhiên cực kì hút hồn. Ôn Nhiên nhìn bản thân mình trong gương, một mặt cảm giác mình vừa thô tục vừa biến thái, lại có thể... đi mặc đồ của con gái, một mặt lại lấy thỏi son có thể hạ gục đám đàn ông (*), tâm cơ mà thoa một chút lên đôi môi của mình. (*) Nguyên gốc là "斩男色口红" ý chỉ loại son có màu mà khá quyến rũ ấy. Tui không biết nên để thể nào nữa huhu. Càng lộ ra vẻ xinh đẹp rung động lòng người hơn. Trong phòng ngủ. Thẩm Minh Xuyên vừa nhìn điện thoại, vừa nhẹ nhàng đẩy nôi cho Phiền Phiền để dỗ bé con ngủ. Một người ba khác của thằng bé sắp sửa làm ra một hành động kinh thiên động địa, để phòng ngừa việc phản tác dụng hoàn toàn sẽ gây ra bóng ma trong lòng cho cậu bạn nhỏ, nên hắn phải dỗ thằng bé ngủ trước. Vào buổi tối thì Phiền Phiền cơ bản là đều được Ôn Nhiên bế ru ngủ, ngày hôm nay đột nhiên lại biến thành người ba mà thằng bé không thích lắm dỗ, trong lòng đang vô cùng kháng cự, mặc dù đôi mắt nhỏ đã díu chặt lại với nhau nhưng vẫn quật cường tỉnh táo, nhóc muốn chờ ba nhỏ ra dỗ mình. Vì vậy Thẩm Minh Xuyên tìm một bài hát mà nhạc điệu lạc đến tận Nam Cực ở trong điện thoại của mình, bật lên rồi để bên tai Phiền Phiền làm bài hát ru. Có lẽ Phiền Phiền cũng bị mấy cái ma âm ấy làm tổn hại đến chịu không nổi, cuối cũng chậm rãi nhắm mắt ngủ mất. Hứ, muốn đấu với ba mày á con! Cùng lúc đó, Ôn Nhiên cũng đã tắm xong bước ra ngoài. Nghe được tiếng mở cửa, Thẩm Minh Xuyên đã chuẩn bị thật tốt rằng sẽ bị cay mắt mà nhìn sang, thế nhưng lại bị kinh diễm đến đứng hình mất mấy giây. Bộ đồ ngủ này có thiên hướng về thiết kế gợi cảm, phần ngực áo chữ V được làm bằng vải ren trong suốt, cảnh xuân bên trong như ẩn như hiện. Mặc dù Ôn Nhiên không gợi cảm xinh đẹp đến mức làm người ta huyết mạch phẫn trương (*), nhưng nhờ chất lượng độ rủ tốt của bộ đồ cho nên vẫn có thể nhìn thấy hai điểm nhô lên, mê hoặc đến cực điểm. (*) Huyết mạch phẫn trương "血脉偾张": Là một thành ngữ với ý nghĩa ban đầu là chỉ lượng máu tăng đột ngột làm các mạch máu và các gân xanh phình ra. Bây giờ thì để chỉ sự phấn khích, đam mê. Chẳng hề cay mắt chút nào. Thậm chí là còn đẹp đến không thể tưởng tượng nổi. Tiểu Lê nóng bỏng gợi cảm lúc trước giờ cũng chẳng thấy còn đẹp ở đâu nữa. Ôn Nhiên bị ánh mắt sâu kín của hắn nhìn, làn da bỗng phủ lên một màu hồng nhàn nhạt, thế nhưng tâm trạng của cậu vẫn coi như là ổn định, còn bình tĩnh xoay một vòng tại chỗ: "Đẹp chứ, Thẩm tiên sinh?" Hô hấp của Thẩm Minh Xuyên chợt bị ngưng trệ. Bởi vì dưới chất lượng độ rủ quá tốt của bộ đồ, hắn thấy được đường mông mơ hồ lộ ra phía dưới, mang theo vài phần gợi cảm mông lung, đặc biệt mê hoặc. Ngày hôm nay vốn dĩ hắn không có một chút hứng nào, lại bị Ôn Nhiên khiêu khích thế này, máu trong người nhất thời đi xuống, giọng vì thế cũng khàn khàn đáp: "Không có gì có thể so sánh được." (*) (*) Nguyên gốc là "不可方物" ý nói vạn vật trên thế giới này đều không thể so sánh được. "Hứ," Ôn Nhiên ngồi xuống đối diện với hắn, yêu kiều mà bắt chéo chân, vẻ mặt lại ngạo kiều nói, "Cũng không biết mới nãy ai bảo là sẽ cay mắt thế." Thế này là đang mang thù sao, Thẩm Minh Xuyên như cười như không nhìn cậu: "Em có biết bây giờ mình đang ở trong tình trạng gì không?" "Hửm? Tình trạng gì?" "Là một con thỏ mũm mĩm rơi vào ổ sói," Thẩm Minh Xuyên sải bước tới bất ngờ khiến cậu không kịp đề phòng, hắn khóa Ôn Nhiên lại giữa cái ghế sofa và bản thân mình, rồi khẽ nhéo lên vành tai đỏ ửng của cậu, "Đúng là một con thỏ vừa đơn thuần lại đáng thương." "..." Ôn Nhiên ngẩng đầu, ánh mắt trong suốt nhìn Thẩm Minh Xuyên, "Thẩm tiên sinh, anh muốn cắn từ đoạn cổ để ăn, hay là nuốt sống toàn bộ?" Chủ động như vậy, mắt Thẩm Minh Xuyên sáng lên, vươn tay ôm lấy cậu: "Anh thích cắn cổ trước sau đó mới ăn sạch..." Tính chất của loại đồ ngủ tơ tằm là khá trơn, khi ôm vào thì cảm xúc không chỉ là tốt bình thường thôi đâu, trong lúc hắn còn đang chuẩn bị thực hành cái gì gọi là cắn trước rồi mới chiếm trọn, thì Ôn Nhiên bỗng dưng đẩy hắn ra: "Ai da! Không được, chỗ đó của em ngày hôm qua bị thương rồi, bây giờ vẫn còn đau!" Thẩm Minh Xuyên tên đã lên dây: "......." Hắn biết ngay mà, người này làm gì có khả năng sẽ chủ động như thế chứ, hóa ra là ghi thù! "Dùng tay..." "Ngày hôm nay lúc chụp hình tay em có hơi bị đau, không có lực." Ôn Nhiên mang theo vẻ mặt khiêu khích, nhưng còn chưa tới vài giây đã bị Thẩm Minh Xuyên ôm ngang người ném lên giường, Ôn Nhiên kêu lên một tiếng, liền nghe thấy Thẩm Minh Xuyên nói: "Dùng chân thì cũng giống vậy thôi." ....... Xong việc, bộ đồ ngủ vì sớm dính phải dịch thể khó miêu tả mà bị ném qua một bên, giờ bộ đồ mà Ôn Nhiên mặc là đồ ngủ của bản thân. Cậu buồn ngủ tới mức cứ nằm lỳ trên giường, chịu đựng việc Thẩm Minh Xuyên lấy thuốc mỡ lạnh ngắt bôi vào bắp đùi trong của mình, còn sâu sắc lĩnh ngộ ra được chân lý rằng không tìm đến cái chết thì sẽ không phải chết. Ngày hôm sau, chị gái phụ trách của JS gọi điện thoại tới, bày tỏ rằng mình đã đưa nhầm quà tặng của nữ minh tinh nào đó cho cậu, cho nên mới xuất hiện sự bối rối này, đối với chuyện này cảm thấy có lỗi sâu sắc, cũng biểu thị rằng muốn gửi một phần quà khác tới. Ôn Nhiên xoa thắt lưng, thảm vô cùng mà bày tỏ rằng mình không cần. Ai biết được đồ cho nam ấy có phải cũng là dạng đồ ngủ gợi cảm hay không, vạn nhất người nào đó chơi đến phát nghiện thì phải làm thế nào? Chỉ còn hơn nửa tháng nữa là phải vào đoàn phim, ngoài trừ công việc thì Ôn Nhiên tận lực để trống ra rất nhiều thời gian để ở nhà chăm Phiền Phiền. Đến ngày lễ tình nhân, bởi vì bạn nhỏ Phiền Phiền cảm thấy khó chịu do bị sốt cao, khiến hai người bọn họ lo lắng không thôi, tuyệt nhiên cũng chẳng còn tâm trạng mà chơi lễ. Thế nhưng Ôn Nhiên vẫn nhận được một bó hoa làm bằng kẹo từ đối phương, cùng một hộp chocolate nhãn hiệu nào đó của nước ngoài được sản xuất với số lượng giới hạn chỉ 214 hộp. Lần đầu tiên chân chính được trải qua ngày lễ tình nhân, Ôn Nhiên rất vui. Cũng trong lúc đó, bộ phim mới của Mạnh Tinh Lan cũng đã bắt đầu chiếu từ ngày lễ tình nhân. Bản quyền của bộ phim Mạnh Tinh Lan đóng cũng có không ít danh khí ở trên mạng, lại thêm việc năm ngoái y đã cọ nhiệt độ bên Ôn Nhiệt, thêm phương diện tạo hình cùng nội dung phim cấp thêm lực đẩy, trong ngày đầu chiếu phim liền chiếm được ba hotsearch. Trong đó, Mạnh Tinh Lan chiếm giữ hai cái. Phim chiếu được một tuần, thu về tỷ suất người xem cao tới 1.532% Mạnh Tinh Lan triệt để nổi. Thẩm Minh Xuyên ở bên này vẫn kiềm chế lại chưa động thủ, bây giờ còn chưa tới lúc. Bộ phim ấy dài 40 tập, một tuần mới chiếu được 8 tập, phải chiếu trong năm tuần thì mới chiếu xong bộ phim ấy, theo như trên tài khoản Weibo chính thức nói thì phần cao trào của bộ phim này nằm ở đại kết cục. Bởi vậy giờ vẫn chưa phải thời điểm công bố sự thật, nhất định phải chờ cho Mạnh Tinh Lan đi lên tới đỉnh, đến lúc các loại quảng cáo đại ngôn tìm tới cửa. Tháng 3, Ôn Nhiên đóng gói đồ đạc, xách theo túi lớn túi nhỏ, cực kì không muốn mà tạm biệt con trai và chồng mình, tiến vào đoàn làm phim [Kiến trúc sư]. Bởi vì phim mới của Viên Tuấn cũng trùng hợp quay cùng với khu của bọn họ nên Đàm Mai đã tới đó trước hai ngày, ngày Ôn Nhiên tới, chị đã ở đó chờ bọn họ. Ngay khi vừa thấy Ôn Nhiên, Đàm Mai đã chép miệng nói: "Thanh niên có khác, đúng là chịu đựng được giày vò." Ôn Nhiên: "....." Bởi vì phải xa nhau một khoảng thời gian khá dài, Thẩm tổng để biểu đạt sự không nỡ của mình mà tối qua đã đè cậu lên giường cho đủ vốn, hôm nay mỗi bước chân của Ôn Nhiên đều nhẹ bẫng, sắc mặt cũng thể hiện rõ ra là không hề được nghỉ ngơi tốt. Phùng Chính Lâm đang chuẩn bị cho việc khai việc, ông ấy là đạo diễn xuất thân chính quy, vì vậy ở phương diện khai máy vào giờ lành cũng phải tương đối tính toán. Ông ấy mời người tới bấm đốt ngón tay thì hôm nay 7 giờ 40 phút sẽ là giờ tốt để khai máy, khiến mọi người phải dạy sớm để tới trường quay. "Đạo diễn Phùng." Ôn Nhiên theo thường lệ đi tới chào hỏi. Phùng Chính Lâm đang vẫn loay hoay với máy móc, trong miệng cắn một điếu thuốc, đáp không rõ: "Tới sớm vậy." Còn không vì ngài quy định đến sớm như vậy sao! Ôn Nhiên thầm chế giễu trong lòng, cậu biết thói quen của Phùng Chính Lâm, cười đáp: "Cháu sợ không đến kịp giờ lành, vậy nên liền tới sớm." "Ừm," Phùng Chính Lâm rất hài lòng với câu trả lời của cậu, "Kịch bản đã đọc hết rồi phải không, lát nữa còn phải làm quen với cảnh quay nữa chứ hả?" Bởi vì sau đó bọn họ vẫn còn phải tập làm quen trong vòng nửa tháng, nên cảnh quay này chỉ là để lấy giờ lành, sẽ không yêu cầu diễn viên phải có kĩ thuật diễn xuất cao siêu gì. "Vâng cháu đọc rồi, để dựng cảnh xong, cháu và chị Tuyết Lị sẽ đối diễn một chút." "Được, vậy cứ qua bên kia nghỉ ngơi chút đi, lát nữa sẽ khai máy." Vu Tuyết Lị cũng đến ngay sau cậu, dù sao cô và Ôn Nhiên cũng là người quen cũ, mặc dù khi quay [Sinh ra ảnh đế] chẳng mấy khi giao lưu, cũng khách sáo, nhưng so ra với việc không quen biết thì vẫn tốt hơn mà phải không? Hơn nữa, Vu Tuyết Lị cũng chủ động nói giúp cậu, đủ để chứng mình rằng cô cũng rất tán thưởng cậu. "Chào buổi sáng, chị Tuyết Lị." Ôn Nhiên chủ động chào hỏi. "Chào buổi sáng." Vu Tuyết Lị nhàn nhạt đáp lời, lại còn làm mặt lạnh thấp giọng châm biếm, "Cái gì mà ngày lành rồi còn bắt đến sớm bằng được như vậy, ngủ cũng không để người ta ngủ nữa." Ôn Nhiên: "...." Trợ lý của Vu Tuyết Lị dùng khẩu hình nói với cậu: "Là cáu bẳn do mới ngủ dậy đó mà." Ôn Nhiên liền sáng tỏ, hóa ra ảnh hậu Vu cao lãnh như vậy cũng sẽ cáu bẳn khi mới ngủ dậy. "Bên em có mang theo chanh thái lát cùng mật ong, nếu không chị lấy pha một ly nước cho tỉnh táo?" Ôn Nhiên chủ động lấy lòng. "Ừm, cảm ơn." Vu Tuyết Lị vẫn không lạnh không nhạt như trước. Ngược lại trợ lý của cô cố ý nói: "Vậy cảm ơn nhiều nha. Trước đây chúng tôi đã tới phim trường này rồi, nhiều côn trùng lắm, chị Tuyết Lị bảo tôi mua một lọ nước hoa rồi, để mai tôi mang sang cho thầy Ôn nhé." Vu Tuyết Lị: "...." Ôn Nhiên mỉm cười lịch sự đáp: "Cảm ơn." Nam chính của bộ [Kiến trúc sư] do lúc nào cũng toàn tâm vùi đầu vào công việc, trên cơ bản không có thời gian để chỉnh lý bản thân, điển hình nhất là anh ta thường xuyên không cắt tóc, để thật dài rồi sau đó buộc thành một túm ở phía sau. Sau khi hóa trang xong, Ôn Nhiên mặc bộ đồ tương đối tùy tính, hợp với đuôi tóc đằng sau, đáng yêu ngoài sức tưởng tượng. Lên đồ xong xuôi, Ôn Nhiên tự chụp được hai bức ảnh gửi cho Thẩm Minh Xuyên: Đẹp không anh? Thẩm Minh Xuyên: Đáng yêu, muốn "mặt trời" ghê. Ôn Nhiên: Vì sao là em đáng yêu, mà anh lại muốn mặt trời (tủi thân). Thẩm Minh Xuyên: Bởi vì "mặt trời" còn được gọi là "nhật" đó. (*) Ôn Nhiên:..... (*) Giải thích đoạn này chút, chữ "Nhật - 日" vừa nghĩa là mặt trời, mà từ tiếng lóng của nó thì là chuyện ấy ấy ý. Nên mọi người hiểu ý của Thẩm tổng rồi đó. Kết thúc ngày đầu tiên, cả đoàn tiến vào thời kỳ luyện tập, nói là nghiêm cẩn (chặt chẽ cẩn thận), thực ra là rất nhàm chán. May mà bên cạnh cái sự nhàm chán ấy, thì trên mạng cũng có cung cấp chút tin tức để mọi người tiêu khiển. Ví dụ như, tài khoản Weibo chính thức của JS đăng ảnh của Ôn Nhiên mặc đồ ngủ đã qua P. Các cư dân mạng nhạy bén bắt được một tấm ảnh chụp góc nghiêng của bộ đồ ngủ, ở dưới gáy Ôn Nhiên có dấu hôn đủ tươi ám muội, khiến tất cả nhất thời sôi trào, cụm từ "Dấu hôn Ôn Nhiên" thoáng chốc đã bị đẩy lên hotsearch. (Che mặt, dấu hôn sáng chói này, tôi lập tức đã có thể não bổ 10000 chữ tiểu H văn.) (Phần thức ăn chó ngày hôm nay, ngọt đến rơi răng.) (Oa, thật là xấu hổ quá thật là trào dâng quá, thỉnh xin đừng nên sơ suất mà để bị lộ trắng trợn như vậy chứ!) (Một cú vả mặt cực mạnh cho bọn anti dám bịa đặt hai người họ ly hôn, mặt có đau không?) (Là chồng chồng giả mà vẫn còn xào nữa hả, da mặt cũng đủ dày đó.) (Dấu hôn tẩy trăng cùng tìm hiểu chút nào?) ..... Về sự kiện kết hôn giả, cũng không phải vì thời gian qua thì liền được bỏ qua, ở dưới những tin tức có liên quan đến Ôn Nhiên thì chuyện ấy liên tục được đề cập tới, may mà những fan hâm mộ chân chính của Ôn Nhiên vẫn còn rất nhiều, thêm cả việc Đàm Mai có mua một số thủy quân, các bình luận ủng hộ cho cậu thì đều được đẩy lên đầu. Ôn Nhiên lấy điện thoại xem một chút bình luận ở phía dưới bên tài khoản của tạp chí JS, thấy bình luận hot nhất là cái đề cập đến tiểu H văn kia, bên dưới đều gọi cô nàng Thiên Ba thái thái. Thiên Ba thái thái?! Đó không phải là bút danh của em gái cậu sao? Ôn Nhiên ấn vào xem một chút nội dung trong Weibo của con bé, nếu như đổi là trước đây, khẳng định rằng cậu chỉ cho rằng người này là fan CP của cậu và Thẩm Minh Xuyên mà thôi, ngay trang đầu tiên đã toàn các đoạn truyện ngắn xoay quanh cậu và Thẩm Minh Xuyên, tranh đồng nhân. Còn có... việc con bé nói đến chuyện update chương mới cho bộ ABO kia. Quả nhiên là Ôn Thiến. Bài đăng mới nhất của con bé là cách đây 10 phút: (Che mặt) Hai người ấy còn nồng nhiệt hơn tôi tưởng tượng gấp mấy lần, các bảo bảo không cần gấp, não bộ của tôi đã get được rồi, từ mấu chốt: Áo ngủ play. Ôn Nhiên: "...." Cái này chẳng lẽ chính là vì quan hệ huyết thống, liên kết giữa trái tim sao?! Ngay cả cái chuyện áo ngủ play mà cũng không hẹn mà lại trùng khớp như vậy. Ôn Nhiên suy nghĩ một chút, mang theo ý đồ xấu mà mở Tieba, ấn vào mục truyện của em gái mình, xem lại mục lục, rồi chụp màn hình phần tiêu đề cùng văn án và trang bìa lại, gửi vào Wechat cho Ôn Thiến. Ôn Nhiên: (Hình ảnh) Ôn Nhiên: ABO là cái gì thế? Gửi xong, Ôn Nhiên liền giở bài cũ đem tắt chuông của Wechat, rồi tiếp tục ngồi nghiền ngẫm kịch bản. Hết chương 58.