Mỗ Củ Cải: E hèm! Thưa quý vị và các bạn đây là chương cuối để tạm thời chia tay quý vị trong thời gian ngắn nhé:)). Hẹn comeback vào ngày 15/8 vì tui đang bước vào giai đoạn lên bài, mong quý vị và các bạn đừng oán hận tui nhé!! êu mọi người! >v< [trái tym], [trái tym] Trải qua chuyện lúc trước, Trương quản gia đối Đường Mạc Ninh ấn tượng từ lâu hạ xuống thấp nhất, thấy Đường Mạc Ninh làm sai sau đó còn có thể như không có chuyện gì xảy ra tìm tới cửa, sắc mặt càng là khó coi đến đáng sợ. "Nơi này không ai nguyện ý gặp cậu, đi nhanh lên đi." Lời lẽ vô tình mà nói xong lời nói này, Trương quản gia hướng phía trước bước ra hai bước, tiện tay liền muốn đóng cửa. "Chờ chút..." Đường Mạc Ninh thấy thế, nóng ruột vội vã dùng tay đè lại cửa phòng bệnh, đồng thời trên mặt treo lên nụ cười lấy lòng, hắn chột dạ mà khẩn cầu, "Đại thúc, tôi là bạn của Tổ Kỳ, ngày hôm nay cố ý sắp xếp công việc đến thăm cậu ấy, thúc hãy cho tôi vào trong." Nghe vậy, Trương quản gia biểu tình băng lãnh bỗng dung có chút không kìm được, ông ta một cái tát vỗ bỏ cánh tay đang chặn cửa của Đường Mạc Ninh, sập một tiếng đóng cửa lại. "Cậu có phải bạn của Tổ tiên sinh hay không, điểm ấy tôi không rõ ràng, thế nhưng cố ý đến muộn như vậy thì thôi đi, vạn nhất cậu chịu đến ủy khuất gì, quay đầu lại là một đống tin nói Tổ tiên sinh của chúng tôi bắt nạt cậu, Tổ tiên sinh dù có nhảy sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được. Trương quản gia giọng nói lượng không lớn, từng chữ lại như tiêm châm đâm vào trong thân thể Đường Mạc Ninh, làm cho hắn giận dữ và xấu hổ muốn độn thổ, không thể không kiên trì tiếp tục đối mặt Trương quản gia. Đường Mạc Ninh mặt đỏ đến giống như là muốn chảy ra máu, hắn nắm chặt bó hoa xương ngón tay trở nên trắng bệt, thân thể hơi run rẩy. "Trước đây những chuyện kia đều là hiểu lầm, tôi cũng không muốn huyên náo lớn như vậy, càng không có nghĩ tới sẽ gây ra ảnh hưởng nghiêm trọng như vậy đối với Tổ Kỳ." Đường Mạc Ninh gần như thấp kém mà mở miệng, "Chúng tôi đều là người dưới trướng Diên ca, một đường giúp đỡ lẫn nhau, càng giống như người nhà..." Advertisement / Quảng cáo Lời còn chưa nói hết, một đạo giọng nói sắc bén ác liệt vang lên: "Ai có người nhà như cậu?Còn không phải tự vả vào mặt? Đường Mạc Ninh âm thanh nhất thời im bặt đi, cúi đầu, sắc mặt lúc trắng lúc xanh. Liễu Tĩnh cùng trợ lý ôm theo giỏ hoa và đồ bổ thong thả đi tới, hướng Trương quản gia hỏi thăm một chút sau đó Liễu Tĩnh ngoài cười nhưng trong không cười mà nhìn về phía Đường Mạc Ninhkhông nói tiếng nào "Bớt ở chỗ này giả mù sa mưa, tiểu tâm tư của cậu đã sớm viết lên mặt rồi, muốn dựa hơi tẩy trắng? Tôi khuyên cậu vẫn là nên thu liễm lại đi." Liễu Tĩnh nói chuyện không giống Trương quản gia quanh co lòng vòng, "nhất châm kiến huyết" (lời nói trúng tâm sự) đâm thẳng buồng tim của Đường Mạc Ninh, cũng làm cho Đường Mạc Ninh có tật giật mình trong nháy mắt thẹn quá hóa giận. "Bà nói bậy, tôi không có nghĩ như vậy!" Nếu là thường ngày, mượn Đường Mạc Ninh một trăm lá gan cũng không dám nói lớn tiếng với Liễu Tĩnh, hắn giờ phút này nóng lòng muốn rũ sạch chiếc mũ mà Liễu Tĩnh úp xuống đầu mình. Liễu Tĩnh cười lạnh: "Vậy Chu Diên đang trốn dưới lầu kia là thế nào, lẽ nào cái camera trên người anh ta chỉ để tự sướng?" Đường Mạc Ninh thoáng chốc nghẹn lại, một bụng nguỵ biện toàn bộ chặn ở bên trong yết hầu, hắn đột nhiên quay đầu nhìn thẳng Liễu Tĩnh, ánh mắt âm trầm mà tràn ngập lệ khí như rắn chuông đang không ngừng phun lưỡi. Liễu Tĩnh lăn lộn ở trong xã hội mười năm, hạng người gì chưa từng gặp? Làm sao có khả năng e ngại loại tiểu lâu la như Đường Mạc Ninh? "Cùng từ lòng sinh ( ý chỉ ngoại hình của một người sẽ thay đổi tùy theo sự tốt xấu của trái tim), câu nói này một chút cũng không có sai." Liễu Tĩnh nghiêng người, tựa hồ ngay cả cho Đường Mạc Ninh một cái liếc mắt cũng cảm thấy buồn nôn, "Cậu yên tâm, bệnh viện bên ngoài đâu đâu cũng có phóng viên, căn bản không cần Chu Diên tự mình giúp cậu chụp ảnh, nói không chắc đến buổi tối, tin tức cậu tới thăm Tổ Kỳ sẽ truyền ra." Liễu Tĩnh chỉ dùng hai ba câu nói, liền đem mục đích chuyến đi này của Đường Mạc Ninh nói ra toàn bộ. Đường Mạc Ninh trăm miệng cũng không thể bào chữa, giận dữ và xấu hổ không thôi, hận không thể tại chỗ tìm một cái lỗ chui vào. Mắt thấy Trương quản gia không có một chút ý tứ muốn cho hắn vào,Đường Mạc Ninh sau khi suy nghĩ đành thôi, mạnh mẽ cắn chặt quai hàm, cầm bó hoa xoay người rời đi. Ra bệnh viện, Đường Mạc Ninh liếc mắt liền thấy được Chu Diên đang đứng cạnh chiếc xe việt dã màu đỏ dừng sát ven đường, kỳ thực Chu Diên rất ít khi đi chiếc xe này, bình thường để che giấu một tí, hắn luôn luôn chạy một chiếc xe màu đen trong điệu thấp hơn. Đương nhiên đối với lần này, bọn họ tới bệnh viện không cần che giấu, tốt nhất là gióng trống khua chiêng, để đám phóng viên đều biết bọn họ đến. Đường Mạc Ninh đi được cực nhanh, đầu của hắn cơ hồ muốn vùi vào bên trong bó hoa trước mặt. Từ cửa bệnh viện đến ngồi trên xe ngắn ngủi mười mấy phút, Đường Mạc Ninh nhạy cảm nhận ra được vài cái ống kính lặng yên không một tiếng động núp trong bóng tối nhắm ngay hắn. Chu Diên ngồi ở chỗ ngồi lái xe, lông mày buồn bực mà nhíu lên, trong miệng ngậm một điếu thuốc hút phân nửa, chính hắn là người sắp xếp máy ảnh. Dư quang bên trong nhìn thấy Đường Mạc Ninh sầm mặt lại mở cửa xe ngồi vào vị trí phó lái, Chu Diên mí mắt cũng không nhấc một chút mà nói rằng: "Bị đuổi ra ngoài?" "Biết rõ còn hỏi." Đường Mạc Ninh hất tay đem bó hoa ném tới ghế ngồi phía sau, sau đó ánh mắt nham hiểm mà nhìn về phía bệnh viện, oán hận nói, "Tôi đã sớm đoán được bọn họ sẽ thái độ với tôi, tên quản gia họ Trương đi theo Tiết Giác ngay cả cửa cũng không cho tôi vào." "Không có chuyện gì." Chu Diên không để ý lắm nói, "Ngược lại chúng ta liền không phải thật tâm chạy tới quan tâm Tổ Kỳ, đem hình về mới quan trọng, vừa nãy cũng có rất nhiều phóng viên nhìn cậu." Đường Mạc Ninh hoàn đắm chìm trong khuất nhục bị cự tuyệt ngoài cửa, trong mắt lệ khí cơ hồ phải hóa thành thực chất tràn ra tới, hắn không nói một lời nghe Chu Diên lải nhãi, không có lên tiếng. Chỉ là cũng không lâu lắm, biểu tình Chu Diên liền trở nên khó coi. "Cậu vừa nãy phải lộ mặt ra, biểu tình phải nhiều bi thương có bao nhiêu bi thương, như vậy mới có sức thuyết phục, thiệt thòi cậu còn là diễn viên, ngay cả điểm ấy cũng không biết à!" Chu diên hận thiết bất thành cương nổi giận mắng, "Thứ đơn giản như vậy, còn cần tôi đến dạy cậu sao? Cậu có não hay không!" Đường Mạc Ninh sửng sốt chốc lát, vội vã nói lắp mà giải thích: "Không, không phải Diên ca, tôi vừa nãy có chút mất tập trung, hơn nữa... Tôi bị bọn họ chế nhạo một trận, thật sự rất mất mặt..." Cứ việc trước Chu Diên nhiều lần căn dặn Đường Mạc Ninh muốn trước mặt phóng viên diễn ra dáng dấp đáng thương, nhưng mà thời điểm chân chính đối diện ống kính, lòng tự còn sót lại của hắn lại chạy đến quấy phá. Rõ ràng hai tháng trước, hắn vẫn là tiểu sinh hot nhất trong giới giải trí, cầm trong tay vài hợp đồng đại diện nhãn hiệu, còn được đạo diễn nổi tiếng quăng tới cành ô-liu. Advertisement / Quảng cáo Mà bây giờ hắn nghiễm nhiên thành chuột chạy qua đường, không hcir bay mất hợp đồng đã tới tay, còn phải bồi thường một khoản lớn vi phạm hợp đồng, chỉ vì scandal của hắn đã làm ảnh hưởng đến việc kinh doanh của nhãn hiệu. Tại sao có thể như vậy... Tại sao hắn trải qua những chuyện này... Đường Mạc Ninh không nghĩ ra, hắn lo lắng, thình lình bị Chu Diên đem tay tát lên đầu mình một cái, chỉ cảm thấy trong đầu ông một tiếng, quay đầu liền nhìn thấy Chu Diên tức giận đến vặn vẹo mặt. "Con mẹ nó cậu là đồ đầu heo đúng không? Đầu của cậu không dùng để suy nghĩ sao, chỉ có chứa phân thôi hả?!" Chu diên thẹn quá thành giận chửi ầm lên, "Thật vất vả bắt lấy một cái cơ hội thay cậu tẩy trắng, vậy mà cậu lại hủy đi nó!" Chu Diên trên tay còn kẹp thuốc lá, đóm lửa lập tức bắn tóe đến trên cổ Đường Mạc Ninh, Đường Mạc Ninh đau đến co rúm lại, lại liều mạng đè nén tâm tình không dám nói cái gì. "Năm đó ta đúng là điên mới nhìn đến thằng ngu như cậu, ngay cả giả vờ tí cũng làm không xong, cậu chờ ngày bị Tổ Kỳ đạp dưới chân đi!" Câu nói sau cùng giống như một chậu nước lạnh, rầm một cái giội đến trên người Đường Mạc Ninh, dội đến toàn thân hắn ướt đẫm. "Không, không được..." Đường Mạc Ninh âm thanh run rẩy nói, "Tôi không thể bị nó hạ thấp, đều là nó làm hại tôi ra nông nỗi như bây giờ, tôi chết cũng sẽ không buông tha cho nó!" Đúng! Tất cả những thứ này tất cả đều là Tổ Kỳ một tay tạo thành! Nếu không phải cậu ta quấy phá, tình cảm của hắn và Thạch Hạo cũng sẽ không đến mức như bây giờ. Nghĩ đến trước đó vài ngày Thạch Hạo nghe đến thanh âm của mình liền không chút do dự chửi bới cũng cúp điện thoại, Đường Mạc Ninh tâm tình quay cuồng, hận ý đối với Tổ Kỳ càng cường liệt. Nếu Liễu Tĩnh có thể ngồi trên vị trí chủ nhiệm tạp chí nổi danh, trong tay nắm giao thiệp cùng tài nguyên tự nhiên không ít, mấy truyền thông bên ngoài bệnh viện có không ít giao thiệp với bà ta. Liền ngay cả Chu Diên ở dưới lầu chờ đợi tin tức, cũng là mấy phóng viên chủ động báo cho bà ta. Liễu Tĩnh hơi hơi động suy nghĩ, liền đem mưu đồ của Chu Diên và Đường Mạc Ninh vạch trần, không khỏi vung lên một vệt cười châm biếm. Trò vặt này mà cũng dám lấy ra, thật sự coi dân mạng đều là đồ ngu? Ở ngoài phòng bệnh thu liễm lại tâm tình, Liễu Tĩnh mới cùng trợ lý đồng thời cùng Trương quản gia đi vào phòng bệnh. Thấy Liễu Tĩnh đến, Ông Ngọc Hương khó nén trên mặt kinh hỉ: "Sao cô lại tới đây?" "Tôi đến thăm Tổ Kỳ." Liễu Tĩnh cười nói, sau đó để trợ lý đem đồ vật mà bà mang tới toàn bộ giao cho Trương quản gia. Nhìn thấy Tiết Giác đứng ở bên cửa sổ nhẹ giọng dụ dỗ nhóc con trong lồng ngực, Liễu Tĩnh trong mắt không thể tránh khỏi chợt lóe một tia kinh ngạc. Bà ta nhận thức Tiết Giác bảy, tám năm, vẫn cảm thấy Tiết Giác là loại tính tình nhạt nhẽo vô dục vô cầu,cũng chưa từng nhìn thấy Tiết Giác đối người nào nhiệt tình, phảng phất trời sập xuống, hắn cũng là một bộ không mặn không nhạt. Đây là lần đầu tièn, Liễu Tĩnh từ trên mặt Tiết Giác thấy được thần sắc ôn nhu. Liễu Tĩnh trong lòng chấn kinh đến tột đỉnh, Tổ Kỳ nằm ở trên giường cũng đã quen, khuôn mặt nửa trơn bóng của Liễu Tĩnh khiến cậu chú ý. Lần đầu gặp gỡ, Liễu Tĩnh cả khuôn mặt cơ hồ bị mụn lít nha lít nhít chiếm cứ đầy, thoạt nhìn vô cùng thê thảm, tuy nói hiện tại trên mặt bà vẫn cứ có thật nhiều nốt mụn, thế nhưng so với lần trước tốt quá nhiều. Tổ Kỳ do dự một phút chốc, đến cùng không không ngại ngùng đem nghi ngờ trong lòng nói ra, một giây sau liền nghe đến Ông Ngọc Hương kinh ngạc mở miệng: "Mặt của cô là chuyện gì xảy ra? Mụn đã tiêu thất không ít, cô bây giờ so với trước đây xinh đẹp nhiều." "Có thật không?!" Liễu Tĩnh vừa mừng vừa sợ. Advertisement / Quảng cáo Bà ta vừa nãy tại phòng vệ sinh sững sờ một canh giờ, ngồi xổm đến hai chân đều không còn cảm giác, sau đó bà ta soi gương cảm giác mụn trên mặt tiêu thất đi một ít, liền không dám xác định. Xem ra không phải ảo giác. Mặt của mình được cứu rồi! Trong lúc nhất thời Liễu Tĩnh kích động đến mặt mày hồng hào, nhìn về phía Tổ Kỳ ánh mắt càng hòa ái thân thiết, hận không thể trực tiếp đem Tổ Kỳ mang về dâng hương cung phụng. Này chỗ nào là người phàm nha? Đây chính là Chúa cứu thế, Bồ Tát sống! Trách trước đây bà ta có mắt không tròng, bị tin tức trên mạng che mờ mắt, thật sự cho rằng Tổ Kỳ dựa vào một ít thủ đoạn mới leo lên cành cao Tiết Giác. Trước mắt xem ra, Ông Ngọc Hương đối Tổ Kỳ vô cùng yêu quý, mà Tiết Giác lúc trước vì Tổ Kỳ rời khỏi Tiết gia, internet nơi nào cũng lan tràn tin tức như vậy? Liễu Tĩnh càng nghĩ càng cảm thấy hổ thẹn, tâm hạ quyết định sau này không bao giờ có thể tiếp tục bằng vào vài câu vô căn cứ liền phán định nhân cách một người, phải đích thân tiếp xúc thì mới biết người ta tính cách ra sao. Vốn là Liễu Tĩnh dự định hướng Tổ Kỳ hỏi thăm về táo tây, nhưng là lại nghĩ đến bà ta đã từng đối xử thái độ với Tổ Kỳ, lại cảm thấy khó có thể mở miệng. Liền như vậy dây dây dưa dưa đến lúc về, Liễu Tĩnh vẫn không thể nào hướng Tổ Kỳ nhấc lên cái đề tài này.