Mãng Hoang Kỷ
Chương 87
Ở một chỗ cách tầm ngàn dặm về hướng Nam của Vạn Kiếm Thành - thành thị duy nhất thuộc Đại Hạ mà Kỷ tộc nắm giữ. Nơi này vốn là một vùng rừng núi hoang vu nên bình thường cũng không có gì đặc biệt! Nhưng giờ khắc này ở khoảng không trên vùng núi đá hoang vu bỗng xuất hiện một cơn lốc xoáy cực lớn! Cơn lốc có màu sắc rực rỡ cao hơn vạn trượng ảnh hưởng tới bốn phương trời đất.
Cơn lốc xoáy màu sắc rực rỡ này đang điên cuồng tập trung nguyên khí thiên địa lại. Bởi vì thu hút nguyên khí thiên địa quá mãnh liệt, nồng độ lại quá lớn, làm cho tầng dưới cùng của cơn lốc xuất hiện một vùng bảy màu rực rỡ. Cơn lốc chứa nguyên khí thiên địa này...làm cho nguyên khí thiên địa ở những khu vực xung quanh cuộn trào tạo nên dao động mãnh liệt truyền đi bốn phương tám hướng!
Cơc lốc có hình như mũi tên, phần mũi nhọn cắm xuống phía dưới. Hiển nhiên có thể nhìn ra nguồn gốc của cơn lốc nguyên khí thiên địa này chính là ở trên mặt đất.
"Phù!"
Trên vùng trời cao xuất hiện một gã nam tử. Người này tóc dài để xõa, người mặc hán phục màu đen có thêu hình một con dị thú, trên đầu đội mũ cao quan, sắc mặt trắng như ngọc, nét mặt tự nhiên mang khí độ cao cao tại thượng. Ánh mắt của hắn dõi về phía xa xa nơi ngọn nguồn của cơn lốc.
"Sao?" Nam tử mặc hán phục màu đen này hơi gật đầu. "Dị tượng như vậy thì chắc hẳn là có kẻ trở thành Địa Tiên tạo nên! Không biết kẻ mới thăng cấp lên Địa Tiên này đến từ phương nào... Nơi này là Yên Sơn, tổng cộng những bộ tộc, tông môn, giáo phái lớn cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay, gần nhất là Thiên Thánh giáo! Chẳng lẽ lại là Nguyên Thần đạo nhân ở Thiên Thánh giáo đột phá? Nếu đúng như vậy thì hẳn sẽ có người đứng bên hộ pháp."
Hắn đứng yên trên không trung trầm ngâm suy tư.
Dị tượng vừa xuất hiện tức là đại biểu cho đối phương đã đạt thành, bây giờ mà muốn ngăn cũng đã muộn.
Uỳnh...
Cơn lốc cực lớn chứa nguyên khí thiên địa trực tiếp biến mất làm vùng xung quanh chấn động kịch liệt nhưng rồi rất nhanh lại hồi phục như cũ. Ở giữa vùng lốc xoáy biến mất...xuất hiện một gã mặc áo choàng màu lửa đỏ, lưng vác ba thanh cự kiếm, hai hàng tóc mai màu bạc, ánh mắt giống như điện quang nhìn xung quanh, rất nhanh hắn đã phát hiện được nam tử hán phục màu đen đang đứng ở trên không trung phía xa xa.
"Chúc mừng đạo hữu bước vào Phản Hư, thành Địa Tiên!" Nam tử hán phục màu đen cười nói.
"Xin hỏi đạo hữu là?" Nam tử áo bào đỏ lưng đeo ba thanh cự kiếm liền hỏi vì sợ thất lễ. Hắn hiểu được bản thân đột phá tạo thành dị tượng nên sẽ làm một số người chú ý. Nhưng kẻ mà có thể cảm ứng được rồi chỉ trong chốc lát xuất hiện ở đây thì chắc chắn bản lĩnh không tầm thường chút nào.
Nam tử hán phục màu đen cười nói: "Ta là Bắc Sơn Lạc Tiêu! Không biết đạo hữu là?"
Nam tử áo đỏ vừa nghe thấy thì giật mình.
Bắc Sơn?
Dòng họ tiêu biểu và cũng là thế lực mạnh nhất ở cả quận An Thiền này chính là An Thiên Hầu! An Thiền Hầu lại chính là người Bắc Sơn tộc! An Thiền Hầu Bắc Sơn tộc đã thống trị vùng đất này từ khi vương triều Đại Hạ thống nhất rồi phân đất phong hầu. Thế lực này có căn cơ vững chắc hơn xa những thế lực khác trong quận An Thiên. Thế lực duy nhất có thể đối đầu đươc với bọn họ chính là Ứng Long Vệ, thế lực đại biểu cho vương triều Đại Ha!
Nam tử áo đỏ liền trở nên vui vẻ nói: "Hóa ra là Lạc Tiêu tiên nhân. Ta cũng đã đoán, kẻ ở quận An Thiên này mà có thể trong nháy mắt phát hiện được nguyên khí thiên địa dao động thì chắc chỉ có người của An Thiền Bắc Sơn tộc! Không ngờ là Lạc Tiêu tiên nhân đại danh đỉnh đỉnh lại đích thân tới. Nếu so sánh với Lạc Tiêu tiên nhân thì ta chỉ là một kẻ vãn bối đến tên sợ Lạc Tiêu tiên nhân cũng chưa nghe nói bao giờ. Có điều ta cũng có một danh hiệu là Hỏa Long đạo nhân. Không biết Lạc Tiêu tiên nhân có biết không?"
Lạc Tiêu tiên nhân ở trước mặt chính là một gã Tán Tiên đã sống mấy vạn năm. Tán Tiên sống càng lâu thì thực lực càng đáng sợ. Hắn dù có vài phần khả năng giữ mạng nhưng cũng hiểu được, nếu luận về thực lực thì hắn mới chỉ bước vào Địa Tiên vẫn còn kém người ta một bậc là ít.
"Hỏa Long đạo nhân?" Bắc Sơn Lạc Tiêu ngẩn ra. Đúng là hắn chưa bao giờ nghe qua, liền nói: "Đúng là ta chưa nghe qua bao giờ, nói vậy thì chắc đạo hữu không phải người quận An Thiền."
"Lúc ta đạt Vạn Tượng chân nhân thì rời đi Đông Hải." Nam tử áo đỏ liền nói. "Sau này lưu lạc ở Đông Hải mới đột phá được thành Nguyên Thần, nhờ đó có danh hiệu là Hỏa Long đạo nhân. Bởi vì ta ở Đông Hải xa xôi nên...Lạc Tiêu tiên nhân không biết thì cũng không phải khó hiểu. Hơn trăm năm trước do nhớ nhà nên ta đã trở lại cố hương. Nhờ đó tư tưởng thay đổi, cơ duyên tới cửa nên liền tìm một chỗ bắt đầu bế quan. Sau trăm năm bế quan thì vừa rồi mới đột phá."
Bắc Sơn Lạc Tiêu gật đầu: "Thì ra là thế, không biết cố hương của Hỏa Long đạo hữu ở đâu?"
"Ta vốn là người quận An Thiền." Hỏa Long tiên nhân nói. "Đáng tiếc là bộ tộc của ta đã sớm tan rã. Không dám gạt Lạc Tiêu tiên nhân, lần này ta trở về việc thứ nhất là muốn tìm hậu duệ tộc nhân của ta để xây dựng lại bộ tộc, việc thứ hai là muốn rửa sạch hận của bộ tộc ta."
"Ha ha ha..." Bắc Sơn Lạc Tiêu cao giọng cười. "Hóa ra Hỏa Long đạo hữu lại là người quận An Thiền. Hiện giờ quận An Thiền lại thêm một tiên nhân rồi, thật đáng mừng. Hôm nay ta có thể gặp được Hỏa Long đạo hữu thì đúng là có duyên, chuyện của ngươi cũng là việc của Phủ An Thiền Hầu. Chúng ta không dông dài ở đây nữa. Đi, đi An Thiền Thành, Hầu gia ta sẽ sắp xếp mời đạo hữu một bữa gọi là tẩy trần."
"Vậy thì cung kính không bằng tuân mệnh." Hỏa Long tiên nhân cũng cười nói.
Có được sự giúp đỡ của một vị tiên nhân thì đúng là không còn gì bằng.
Hỏa Long tiên nhân cũng không vội mà phải nương nhờ ai. Dù sao thì cũng phải xem đối phương có thành ý tới mức nào đã. Hắn cũng rất hiểu, vùng đất vô tận này chính là của vương triều Đại Hạ, muốn vươn xa để bộ tộc mình được hưng thịnh thì chắc chắn vẫn phải nhờ vả tới vương triều Đại Hạ hoặc chư hầu có căn cơ thâm hậu.
"Đi." Bắc Sơn Lạc Tiêu kéo tay Hỏa Long tiên nhân.
Phù!
Cả hai liền biến mất trên không trung.
...
Vạn Kiếm Thành chính là căn cơ của Kỷ tộc. Kỷ Cửu Hỏa, Ảnh bà bà đều ở trong thành này, mà nguồn nguyên khí thiên địa dao động kia lại chỉ cách Vạn Kiếm Thành có ngàn dặm mà thôi, với tộc độ của bọn họ thì không lâu sau cũng đã có mặt ở vùng núi rừng hoang vu.
"Chắc là chỗ này." Trên một cái hồ lô, Kỷ Cửu Hỏa, Ảnh bà bà đang đứng cùng một lão bộc. Kỷ Cửu Hỏa quan sát núi rừng hoang vu phía dưới nói: "Có điều, khu vực hoang dã này đều rất bình thường, không có gì đặc biệt cả."
"Không phát hiện ra điều gì." Ảnh bà bà cùng lão bộc kia cũng thấy vậy.
"Đại ca." Ảnh bà bà giọng khàn khàn nói: "Ta sẽ xuống dưới xem xét xem. A Tỉnh, ngươi cứ ở đây."
"Chủ nhân, để ta đi." Lão bộc kia phát ra thanh âm trầm thấp rồi nhảy đi hóa thành một đường sáng lao xuống núi rừng hoang vu phía dưới.
Ảnh bà bà quýnh lên: "A Tỉnh!"
"Đợi chút đi." Kỷ Cửu Hỏa nhìn Ảnh bà bà. "Lão bộc này cũng thật trung thành với ngươi."
Nơi phía dưới kia đã từng có nguyên khí thiên địa dao động kịch liệt, hiển nhiên không phải chuyện nhỏ nên người thứ nhất đi sẽ rất mạo hiểm. Kỷ Cửu Hỏa lại chính là tộc trưởng, là trụ cột của Kỷ tộc nên không thể sơ xuất được. Vì thế Ảnh bà bà mới đi xuống trước nhưng lão bộc kia thì đã đi trước một bước rồi.
"Trên đời này, A Tỉnh đúng là người trung thành với ta nhất." Ảnh bà bà khẽ nói.
Một lát sau...
Một bóng người từ phía dưới phóng lên trên hồ lô, đúng là lão bộc tóc tai bù xù mặc da thú kia. Kỷ Cửu Hỏa liền hỏi: "Thế nào?"
"Phía dưới có rất nhiều nguyên thạch." Lão bộc trầm giọng.
"Rất nhiều nguyên thạch ư?" Kỷ Cửu Hỏa nhíu mày. "Khoảng bao nhiêu?" Nguyên thạch là loại tinh thạch ẩn chứa nguyên khí thiên địa. Có điều người bình thường tu luyện thì khả năng hấp thụ nguyên khí cũng có hạn, đến một tầm nào đó thì không thể hấp thu thêm được nữa nên những loại nguyên thạch bình thường đều được dùng để bày trận, chế tạo khôi lỗi.
Về phần tu luyện ư? Thật không có mấy tác dụng.
Đương nhiên có một vài loại thiên địa kỳ bảo có khả năng bổ trợ cho thân thể, ăn vào là có thể tiết kiệm được mười năm thậm chí trăm năm tu luyện. Mà nguyên thạch trung hoặc một ít thượng phẩm cũng có vài hiệu quả đặc biệt. Nguyên khí trong nguyên thạch thượng phẩm rất tinh thuần, hấp thu vào có thể bổ trợ cho thân thể chút ít. Nếu là nguyên thạch thượng phẩm bình thường thì hấp thu một ngày sẽ bằng tu luyện mười ngày. Nhưng càng tu luyện nhiều thì tiêu tốn cùng nhiều theo! Thỉnh thoảng dùng vài khối nguyên thạch thượng phẩm thì còn được chứ nều mà dùng trường kỳ thì đúng là phải mua tới cả ngàn cân thậm chí nhiều hơn mà chỉ dùng được cho một tu tiên giả.
Kỷ tộc hoàn toàn không có khả năng đáp ứng nổi những việc như vậy.
"Rất nhiều, rất nhiều." Lão bộc trịnh trọng nói. "Hẳn là một mỏ quặng nguyên thạch, hơn nữa ta xem xét qua thì phát hiện có cả nguyên thạch thượng phẩm trong đó."
"Cái gì, mỏ quặng nguyên thạch? Nguyên thạch thượng phẩm?" Kỷ Cửu Hỏa cảm giác như đang nằm mơ.
Mỏ quặng nguyên thạch?
Bình thường cũng sẽ có một số nơi đặc biệt tạo ra mỏ quặng nguyên thạch, đương nhiên cũng có thể cố ý ngưng luyện tạo ra một mỏ quặng. Hỏa Long tiên nhân kia vì đột phá nên có đầy đủ nguyên khí thiên địa cung ứng. Đương nhiên cũng không tiếc bày ra trận pháp để tụ tập nguyên khí thiên địa xung quanh. Ngày dồn tháng chứa cuối cùng hình thành một mỏ quặng nguyên thạch.
"Mỏ quặng nguyên thạch?" Ảnh bà bà cũng lộ ra nét mặt vui mừng. "Kỷ tộc ta có thể nhờ nó mà quật khởi chăng?"
"Trước tiên đi xem cái đã." Kỷ Cửu Hỏa nén kích động, thu hồ lô lại rồi ba người bọn họ nhanh chóng rơi xuống khu vực núi rừng hoang vu bắt đầu dò xét.
Truyện khác cùng thể loại
112 chương
336 chương
18 chương