Mãng Hoang Kỷ

Chương 1620

Nếu như Đạt Phong lãnh chúa chạy, hắn cho rằng, Bắc Minh Đạo Quân sẽ biết tuyển chọn như thế nào. - Giết! Lúc này Cô Độc bệ hạ ra lệnh một tiếng. - Ông... Ba gã Cô Độc bệ hạ ở trên vương tọa màu bạc, tất cả đều bắt đầu công tác chuẩn bị một luồng uy áp đáng sợ, uy áp mạnh, để cho Kỷ Ninh một mực bình tĩnh ở phía dưới uống rượu sắc mặt khẽ biến, hắn ngẩng đầu nhìn không trung, thì thào nói nhỏ: - Truyền thuyết Cô Độc bệ hạ này từng hủy diệt một dị vũ trụ, chẳng lẽ chính là chiêu thức ấy? Không thể để cho bọn hắn chơi như thế, đánh như vậy, không cẩn thận Thiên Thương Vĩnh Hằng giới cũng hủy diệt. - Dừng tay. Kỷ Ninh đứng dậy quát, thanh âm mang theo một tia tức giận. Phía trên Đạt Phong lãnh chúa, Cô Độc bệ hạ, Băng Phong quân đoàn đang muốn tiến hành đại chiến đều sững sờ. - Sợ? Ba gã Cô Độc bệ hạ kia quan sát phía dưới, đều phát ra cười lạnh. - Đạt Phong giết không được ta, thủ đoạn của ta hắn căn bản không biết. Nhưng đối mặt toàn bộ Băng Phong quân đoàn, hắn chỉ sợ sẽ chật vật mà trốn. Cho nên Bắc Minh Đạo Quân, ngươi tốt nhất giao Cầm Hỏa Thần cho ta, để nó đi theo ta, ta mới là chủ nhân thích hợp nhất của nó. Tuy Cô Độc bệ hạ sớm nghe nói Thanh Dương tinh, nhưng chân chính thấy Đạt Phong lãnh chúa lấy ra, hắn cũng không có ngọn nguồn. Đạt Phong lãnh chúa cũng đồng dạng, đối mặt toàn bộ Băng Phong quân đoàn, hắn cũng cảm thấy trận chiến này rất hung hiểm, nếu như có thể không liều, dĩ nhiên là rất tốt. Chỉ cần Bắc Minh Đạo Quân đứng ở một phương nào, như vậy lại đấu xuống cũng sẽ không ý nghĩa. Bởi vì một phương sẽ có Cầm Hỏa Thần hỗ trợ, Cầm Hỏa Thần là gần như Bất Diệt chi thân, mạnh mẽ đâm tới. Thanh Dương tinh đồng dạng bị đánh bay, toàn bộ Băng Phong quân đoàn cũng bị xé nứt. - Bắc Minh, chính ngươi tuyển a. Đạt Phong lãnh chúa nhìn Kỷ Ninh. - Hừ. Đạt Phong cho ngươi một ít hứa hẹn đi à nha? Cô Độc bệ hạ hừ lạnh nói. - Nhưng ngươi nên biết tính nết của ta, chuyện Cô Độc ta muốn làm, ai cũng ngăn không được. Đắc tội ta, ta sẽ không tiếc bất cứ giá nào trả thù. Chung quanh hoàn toàn yên tĩnh. Những Chúa Tể Đế Quân kia mỗi người trong nội tâm kinh hãi. Ai cũng biết phong cách hành sự của Băng Phong quân đoàn. Cô Độc bệ hạ hoàn toàn chính xác rất điên cuồng rất đáng sợ. - Ta nhịn đã lâu rồi, là vì Cầm Hỏa Thần này. Thanh âm của Cô Độc bệ hạ lạnh lùng nói. - Ngươi một cái Hợp Đạo thất bại, mặc dù không một chút phân tâm sống tạm, chỉ sợ tuổi thọ cũng không đủ một ngàn Hỗn Độn kỷ... lại cùng ta là địch, Cô Độc thề ta, tất nhiên sẽ diệt sát hết thảy thân nhân hảo hữu cùng ngươi có quan hệ, quê hương của ngươi ta cũng sẽ diệt tuyệt. Theo ta được biết... trong ghi chép, ngươi sớm nhất là xuất hiện ở Đại Mạc Vực a, khi đó ngươi vẫn là một Tổ Thần! Một Tổ Thần nho nhỏ chỉ sợ cũng chạy không được xa, quê hương của ngươi chỉ sợ cũng là ở chung quanh Đại Mạc Vực, dùng thực lực của ta, dùng thực lực của toàn bộ Băng Phong quân đoàn, nhất định có thể tìm được quê hương của ngươi. Ba Cô Độc bệ hạ đồng thời nhìn chằm chằm vào Kỷ Ninh, mi tâm càng phát ra huyết quang tà dị. - Ta tin tưởng, ngươi sẽ làm ra lựa chọn chính xác nhất. Cô Độc bệ hạ sát khí tràn ngập. Kỷ Ninh vốn rất bình tĩnh, nhưng nghe Cô Độc bệ hạ nói diệt sát hết thảy thân nhân hảo hữu cùng mình có quan hệ... Nghe đến mấy chữ này, trong mắt Kỷ Ninh đã có một tia yêu dị. - Bang. Kỷ Ninh rút ra thần kiếm màu đen sau lưng. - Như thế nào, muốn nổi điên rồi hả? Nghe nói Đạo Quân Hợp Đạo thất bại, có chút sẽ không tiếc hết thảy nổi điên. Nhưng mặc dù ngươi Cầm Hỏa Thần cũng không gây thương tổn ta chút nào, ta đồng dạng sẽ diệt sát hết thảy ngươi quan tâm. Cô Độc bệ hạ sát ý trùng thiên. Xôn xao. Kỷ Ninh cất bước, thân ảnh lóe lên, tốc độ cực nhanh, đã vượt qua Cầm Hỏa Thần, cũng đã vượt qua hào quang của Tinh Thạch lăng hình bắn ra, xuất hiện ở bên cạnh ba gã Cô Độc bệ hạ, Bắc Hồng Kiếm cứ như vậy tùy ý chém ra. Xôn xao. Một kiếm bình thường, ngay cả một ít Chúa Tể Đế Quân ở xa xa cũng xem thanh thanh sở sở, một kiếm nhìn như chậm chạp kia, đơn giản xẹt qua cổ của Cô Độc bệ hạ, áo bào màu bạc của Cô Độc bệ hạ yếu ớt phảng phất như đậu hủ, vẽ một cái mà qua. Thậm chí chỗ cổ của Cô Độc bệ hạ còn không có một chút vết thương. Nhìn như rất chậm, trên thực tế là thời gian độc dị, kì thực nhanh đến ở đây ai cũng không kịp có động tác. - Ngươi, ngươi... Cô Độc bệ hạ trừng to mắt. Lực lượng vô hình dọc theo nhân quả, lập tức diệt sát, Kỷ Ninh không cần quản cái nào là chân thân, kiếm của hắn, có thể xuyên thấu nhân quả tương liên, mặc dù chân thân ẩn núp Vực Giới khác, dị vũ trụ khác, cũng đồng dạng phải chết. Con mắt trừng lớn của Cô Độc bệ hạ cũng bỗng nhiên ôn nhu, có một tia giải thoát, khóe miệng có mỉm cười, sau đó khí tức hoàn toàn diệt tuyệt. Ba Cô Độc bệ hạ tất cả đều yếu đuối, trong đó hai cái tiêu tán hóa thành hư vô, còn có một cái ngã ở trên vương tọa màu bạc. Kỷ Ninh liếc mắt nhìn Cô Độc bệ hạ đã yếu đuối chết đi, nói khẽ: - Đúng vậy, ta một Đạo Quân Hợp Đạo thất bại, tuổi thọ có hạn. Thật sự không muốn vận dụng lực lượng, bất quá, ngươi nói lời kia, ta chỉ có thể động thủ. Đi theo bang một tiếng, Bắc Hồng Kiếm trong tay cắm vào vỏ kiếm sau lưng. ******* Kỷ Ninh nhìn áo bào màu bạc trên người Cô Độc Bệ Hạ, Tinh Thạch huyết sắc, ngồi xuống vương tọa màu bạc, như có điều suy nghĩ, cái này đều là binh khí của Tây Tư tộc vô cùng lợi hại, đối với mình mà nói là không có gì dùng, nhưng đối với người khác là giá trị vô lượng. Lúc này vung tay lên, thu thi thể của Cô Độc Bệ Hạ, vương tọa màu bạc vào. Một mảnh yên tĩnh. Trên không trung Thiên Thương Cung, khí thế của Đạt Phong lãnh chủ, Băng Phong quân đoàn nguyên bản giằng co mênh mông cuồn cuộn, giờ phút này cả đám đều hoàn toàn nín thở. Xa xa những Vĩnh Hằng Đế Quân kia khiếp đảm, càng trừng to mắt nhìn. Thiên Nhất Đế Quân, Thanh Ma Chúa Tể, Cầm Hỏa Thần... trong Thiên Thương Cung, mỗi cái đều ngẩng đầu nhìn. Giờ phút này… Chung quanh tất cả tu luyện giả, đám đại năng, mỗi cái đều ngẩng đầu nhìn thân ảnh thiếu niên áo trắng trên bầu trời. Khí tức của hắn rất bình thường, cũng chỉ là khí tức Đạo Quân. Thậm chí thời khắc có một tia Chân Linh tán loạn, đây chỉ là một Đạo Quân Hợp Đạo thất bại rất đáng thương mà thôi.