Mãng Hoang Kỷ

Chương 1591

- Ta nghe nói trong Thanh Vũ thành dưới núi Thanh Vũ môn đã chứa tán tu từ khắp nơi đổ về, số lượng lên đến mấy chục vạn rồi. Còn vài tháng mới mở sơn môn, phỏng chừng tới ngày mở tán tu đi tranh một phen lên đến trăm vạn người. - Trăm vạn Tiên Thiên tranh danh ngạch một ngàn đệ tử? Cao thủ Tiên Thiên trong tòa thành nhỏ chúng ta hai bàn tay đã đếm hết, Thanh Vũ môn tuyển nhận đệ tử có thể từ các nơi tụ tập gần trăm vạn người, thật không tin được. Đám người gật gù hưng phấn bàn tán. Một góc bàn trong quán trà có vài người ngồi. Một thiếu niên áo trắng, một tên mập, một lão nhân gầy đét, một nam nhân khôi ngô chân chất. Nam nhân khôi ngô nhìn như hộ vệ, lão già gầy hình như là quản gia, tên mập có vẻ đi chung, thiếu niên áo trắng chắc là công tử. Trông thiếu niên rất bình thường, chắc không có lai lịch thế gia lớn gì. Bốn người này chính là đoàn người Kỷ Ninh. Kỷ Ninh vừa ăn vừa nghe. Bên cạnh bàn có đôi nam nữ trẻ tuổi. - Ca, xin đừng đi. Thiếu nữ áo xanh hoạt bát đang cầu xin: - Ca mới đột phá đến Tiên Thiên, chỉ là Tiên Thiên tiền kỳ. Ca không nghe nói sao? Lần này có trăm vạn Tiên Thiên tụ tập muốn bái vào Thanh Vũ môn, sợ là Tiên Thiên đại viên mãn mới có chút hy vọng, Tiên Thiên hậu kỳ có thể liều thử. Ca chỉ là Tiên Thiên tiền kỳ, đi chẳng phải chịu chết sao? Thanh niên cắn răng nói: - Chết cũng đi! Đi thì còn có ngày chính danh cho phụ mẫu hai ta, vì gia tộc. Nếu không đi, bằng vào thực lực của ta cả đời không có hy vọng báo thù, nhà chúng ta mãi mãi phải cõng oan khuất này. Phụ thân, mẫu thân, trưởng bối gia tộc ở dưới đất cũng không yên. Thiếu nữ áo xanh cầu xin: - Ca, chúng ta tìm một nơi nhỏ nào đó sống bình yên qua ngày không được sao? Thanh niên lắc đầu nói: - Thù này muội kêu ta sống qua ngày êm đềm thì ta không nhịn nổi. Muội muội đừng khuyên nữa, nơi này đã rất gần Thanh Vũ thành, chúng ta đi đã ba năm, sắp đến rồi, muội biết sẽ không khuyên ta được. Thiếu nữ áo xanh cắn môi: - Ta... ta chỉ còn lại ca ca. Hốc mắt thanh niên đỏ hoe. Hai người cũng ngồi trong góc, giọng rất nhỏ, người bên cạnh nghe không rõ đối thoại. Thanh niên nói rồi đứng dậy: - Muội hãy sống qua ngày bình yên đi, nếu ta có thể bái vào Thanh Vũ môn thì sẽ trở về tìm muội. Thanh niên nói với bàn của nhóm Kỷ Ninh: - Ninh huynh, chúng ta đi chung đường nửa tháng, hôm nay chia tay tại đây đi. Bàn ăn này ta mời, có duyên chúng ta sẽ gặp lại. Kỷ Ninh cười nâng ly: - Có duyên tất nhiên sẽ gặp lại, chúc Khúc huynh được như ý bái vào Thanh Vũ môn. Mắt thanh niên tràn đầy quyết tâm: - Nhất định! Kỷ Ninh nói, bưng hai ly rượu đưa cho thanh niên: - Nào, trước khi đi chúng ta lại cùng uống một ly. Thanh niên sửng sốt, cuối cùng nhận lấy ly. - Mời! Thanh niên ngửa đầu uống, trong rượu lấp lóe tia sáng trôi vào thức hải của gã. Thanh niên đặt ly rượu xuống, dứt khoát rời đi: - Đi đây! Kỷ Ninh nhìn Khúc huynh rời đi, nhoẻn miệng cười. Kỷ Ninh đi qua các thế giới bình thường trong gần hai mươi hỗn độn kỷ, ít khi lộ ra lực lượng, hắn như hòa nhập vào bọn họ. Lúc đi thuyền Kỷ Ninh quen thanh niên, ban đêm uống rượu trò chuyện khá vui vẻ nên bọn họ đi chung tới đây. Kỷ Ninh đến bên cạnh bàn của thiếu nữ: - Khúc tiểu muội Thiếu nữ áo xanh mắt ửng đỏ ngấn lệ, lễ phép chào: - Ninh đại ca. Kỷ Ninh khuyên: - Đại ca của muội sẽ bái vào Thanh Vũ môn, không chừng là tu tiên giả giỏi nhất trong các đời Thanh Vũ môn, chắc chắn sẽ trở về. Ta cũng cùng muội uống một ly. Thiếu nữ áo xanh cùng Kỷ Ninh cụng ly: - Ừm! Trong rượu cũng có tia sáng vô hình tiến vào thức hải của thiếu nữ. Rất nhanh thiếu nữ áo xanh từ biệt với Kỷ Ninh trong quán trà này. Nàng muốn đi Thanh Vũ thành nhìn xem, nàng không yên tâm ca ca của nàng. Nhìn theo thiếu nữ áo xanh đi khuất, Thanh Ma đến bên cạnh Kỷ Ninh nghi hoặc hỏi: - Bắc Minh, ngươi đi qua thế giới bình thường gần hai mươi hỗn độn kỷ, ít khi lộ ra lực lượng, dù trợ giúp cùng lắm chỉ hơi nhắc nhở dẫn đường. Tại sao lần này bỏ vốn lớn vậy? Không chỉ vô hình khiến bọn họ dần thay da đổi thịt còn cho truyền thừa? Kỷ Ninh chỉ cười. Trước kia Kỷ Ninh dùng cách nhân quả nhắc nhở một chút đã thay đổi vận mệnh của phàm tục, nhưng lần này hắn trợ giúp quá lớn. Kỷ Ninh cho trợ giúp đủ khiến hai huynh muội dễ dàng trở thành đỉnh cao nhất của phương thế giới hỗn độn này, thậm chí có hy vọng bước vào Thế Giới cảnh. Kỷ Ninh cười nói: - Ha ha, vì đây là ngày cuối cùng ta du lịch gần hai mươi hỗn độn kỷ. Đã là ngày cuối thì tùy hứng một chút có là gì? Thanh Ma, Bạch Dung, Cầm Hỏa ngạc nhiên nhìn Kỷ Ninh: - Ngày cuối cùng? Đi gần hai mươi hỗn độn kỷ trong thế giới bình thường sao đột nhiên đến ngày cuối rồi? Kỷ Ninh gật đầu nói: - Ừ, ta đã tu luyện gần xong. Kỷ Ninh đứng dậy: - Đi thôi. Hắn và Thanh Ma, Bạch Dung, Cầm Hỏa ra khỏi quán trà. Đi một lúc bốn bóng người dần tan biến thành hư vô, đám người phàm tục ở xung quanh không hề phát hiện, vẫn cứ sống như bình thường. Vèo! Bốn người Kỷ Ninh hiện hình giữa hư không ngoài thế giới hỗn độn này. Thanh Ma hỏi: - Kết thúc? Ngươi không cần tu luyện nữa? Kỷ Ninh gật đầu nói: - Ừ. Giờ đạo nhân quả của ta tu luyện có thành tựu rồi, hết thảy tự thành viên mãn. Đạo nhân quả đến thành tựu như hiện giờ, vô hình trung ta sinh ra cảm ứng, dù có tham ngộ đạo khác cũng không trợ giúp gì cho đạo chung cực hợp đạo. Sau khi có được Thạch Hỏa Châu Kỷ Ninh chỉ tu hành ba mươi tám hỗn độn kỷ. Thật ra nguyên thần thứ hai luôn giữ thời gian tăng gấp trăm lần, thời gian tu luyện thật sự là hơn ba ngàn hỗn độn kỷ. Trong đó đạo phong rất nhanh, đạo thời gian mất hơn ba trăm hỗn độn kỷ, còn lại hơn ba ngàn hỗn độn kỷ đổ dồn vào đạo nhân quả. Đạo nhân quả nổi tiếng khó. Bình thường các Vĩnh Hằng Đế Quân tối đa hiểu biết dọc theo nhân quả giết hết phân thân của kẻ địch, còn lại mù tịt. Trong Chúa Tể, Đế Quân mà Kỷ Ninh gặp người có thành tựu nhân quả cao nhất là Dịch Ba Đế Quân. Tất cả nhân quả trên người Dịch Ba Đế Quân ngay ngắn có trật tự, nhân quả không còn là trói buộc ngược lại bị y khống chế lợi dụng. Thật ra về đạo nhân quả Dịch Ba Đế Quân chỉ có cấp Thánh Thành Chi Chủ. Kỷ Ninh có bệ đá Chí Tôn, Thạch Hỏa Châu, với ngộ tính của hắn hao phí hơn ba ngàn hỗn độn kỷ mới luyện thành là biết khó khăn cao cỡ nào.