Mang con thiên tài đi đánh tổng tài

Chương 47 : Vụ hỏa hoạn năm đó có liên quan đến cô ấy

“Vì vậy, cậu nói Bé Sáu là Phúc Oa, cậu thật sự không lừa tớ đấy chứ?” Trong lúc đi mua sắm, Mẫn Tuyết Nguyệt không nhịn được lại hỏi lại Thời Ngọc Diệp một lần nữa để xác nhận bản thân không hề nghe nhầm. “Kỳ lạ như vậy sao? Chỉ cần thằng bé mở miệng khẩn cầu, vận may sẽ xuất hiện ngay trên người à?” Thời Ngọc Diệp gật đầu, đứng trước gương, cầm quần áo ướm thử vào người, thản nhiên đáp: “Đúng vậy, từ trước đến nay, chưa trượt một lần nào. Mẫn Tuyết Nguyệt quay lại nhìn Thời Trạch Minh đứa trẻ đứng cuối cùng trong sáu đứa trẻ. “Bé Sáu, dì muốn ké vấn may của cháu một chút. Cháu mau chúc dì sớm thoát ế được không?” Bé Sáu chưa kịp lên tiếng, Thời Tử Long đã không chút lưu tình nói trước. “Dì Mẫn Tuyết Nguyệt, xin dì đừng khiến tỷ lệ chúc phúc thăng 100% của Bé Sáu bị chặt đứt.” Mẫn Tuyết Nguyệt: “Dì sốt ruột lắm rồi. Lễ nào đến cả vận may của Bé Sáu cũng không cứu vớt được dì sao?” Bé Hai: “Bọn cháu chỉ là sợ sự may mắn của Bé Sáu sẽ bị sự xui xẻo của dì vạ lây mất” Bé Ba: “Sáu mươi tỷ đổi lấy một điều ước.” Bé Bốn: “A di đà phật, thí chủ chủ cần thường ngày cứu tế nhiều hơn một chút là có thể hóa giải vận xui của mình “ Lũ trẻ đâu phải là những thiên thần bé nhỏ như mọi người thường nói đâu, rõ ràng chúng là ác ma mà. “Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, Phong Thần Nam không biết cậu sinh con cho anh ta sao? Lúc nãy anh ta không nhận ra mình thì cũng bỏ đi, nhưng hình như cũng không nhận ra bọn trẻ. Thời Ngọc Diệp không biết Bé Lớn, Bé Hai và Bé Bốn từng gặp Phong Thần Nam trước đây, vì vậy chỉ lắc đầu nói: “Bọn trẻ chưa từng gặp Phong Thân Nam, hơn nữa tớ cũng không rõ.” “Cậu không rõ cái quái gì chứ? Vẻ ngoài của bọn trẻ giông hệt với Phong Thần Nam vậy, nếu như nói rằng đó không phải con ruột của anh ta, có đánh chết mình cũng không tin” “Nhưng anh ta cũng không nhận ra tớ.” “Cho tớ xin đi, đổi lại nếu là tớ, nếu như gặp một người có tướng mạo giống hệt với người vợ đã chết của mình sẽ bị dọa cho chết mất, mình sẽ nghĩ xem liệu hai người họ có phải hai người họ có phải một người?” Mãn Tuyết Nguyệt nói đúng tim đen của Thời Ngọc Diệp. Mối quan hệ hiện tại giữa Thời Ngọc Diệp và Phong Thần Nam quả thực có chút kỳ lạ, một người không còn nhớ chuyện trước kia, vì vậy không chủ động thừa nhận; còn một người thì không biết thân phận của đối phương, vì vậy cũng không chủ động thừa nhận. Vì vậy hai người cứ tiếp xúc với nhau như những người xa lạ, hoàn toàn không vạch trần đối phương. Thật sự khó hiểu. Thời Ngọc Diệp mím môi, nói: “Trực giác nói cho tớ biết, đừng nói gì với anh ấy, mỗi người có cuộc sống riêng của mình, sống tốt cuộc sống của mình là được. Huống hồ hiện giờ anh ấy cũng có vợ chưa cưới rồi.” “Vợ chưa cưới? Ai?” “Tô Cẩm Tú” Mãn Tuyết Nguyệt không nhịn được chửi bậy một tiếng, nhưng nhận ra có trẻ em ở đây, mới thu hồi lại cảm xúc quá khích của mình, thấp giọng hỏi Thời Ngọc Diệp: “Sao lại là cô ta?” “Tớ đoán bọn họ thực lòng yêu nhau” Nếu như năm đó cô là kẻ thứ ba chen chân vào giữa hai người bọn họ, vậy hiện tại Phong Thần Nam và Tô Cẩm Tú đính hôn, đối với mọi người mà nói đây là kết cục hoàn mỹ nhất. Đối với những chuyện tình cảm, Mẫn Tuyết Nguyệt cũng biết bản thân cô không có quyền lên tiếng, nên cô cũng không nói gì thêm. Hai người đi mua sắm mất hai tiếng đồng hồ, đến lúc bọn trẻ kêu mệt, liền tìm một quán tráng miệng để dừng chân. Người hăng hái vui vẻ nhất chính là Bé Sáu Thời Trạch Minh. Mấy người bọn họ ngồi trong quán đồ ngọt ăn kem, khiến rất nhiều người chú ý, đặc biệt là có mấy người liên tục quay đầu lại nhìn Bé Sáu, còn có người lén lút giơ điện thoại lên chụp hình mấy cậu bé. Bé Năm Thời Hoàng Anh không chút hoảng sợ, chỉ chậm rãi lấy kính râm lên đeo vào. Mãn Tuyết Nguyệt có chút khó hiểu: “Ánh sáng trong cửa hàng không quá chói mắt, có cần thiết phải đeo kính không cháu?” Thời Ngọc Diệp mỉm cười đầy hài lòng: “Con trai của tớ thông minh nhỉ?” Lại còn ngang nhiên khoe khoang như vậy, thật quá đáng mà, đúng là đáng ghét. Bọn họ vui vẻ cùng nhau ăn kem, không một ai chú ý đến ở bên ngoài cửa tiệm cách đó không xa, có một đôi mắt đang nhìn chăm chằm vào bọn họ. Sau khi họ rời khỏi cửa hàng tráng miệng, Bé Lớn là người đâu tiên cảm nhận được có một ánh mắt đầy khó chịu này đang âm thầm nhìn bọn họ. Cậu bé dừng bước chân, phóng tầm mắt ra xa. “Bé Lớn, có chuyện gì vậy con?” “À, không có chuyện gì.” Có lẽ cậu đã nghĩ nhiều rồi Nghĩ vậy cậu liền xoay người bước đến bên cạnh mẹ và các em trai, nhưng không chú ý liền va phải một người. “ÁP Hoắc Minh Huệ vốn đang cầm điện thoại gõ tin nhắn, nào ngờ lại va phải một người nào đó, trong lúc luống cuống tay chân liền làm rơi điện thoại di động xuống đất. Trong lòng cô ta liền bốc lên lửa giận. “Có được dạy dỗ tử tế không vậy? Đi đường mà cứ ngước mắt đi đâu thế hả?” Một tiếng hét ầm ï bất thình lình vang lên như vậy đã thu hút không ít sự chú ý của những người xung quanh. Đám người Thời Ngọc Diệp quay đầu liền liền phát hiện Bé Lớn đụng trúng người khác, vội vàng bước đến thay con trai xin lỗi. “Xin lỗi, là do tôi không để ý đến cháu, cô có bị thương ở đâu không?” “Bậc làm ba làm mẹ như cô có thể chú ý đến con cái một chút không, máy iphone của tôi là đời mới… Hoắc Minh Huệ vừa quay đầu liền nhìn thấy Thời Ngọc Diệp, cô ta vốn định mắng chửi thêm liền nuốt ngược vào bụng. Cô ấy cô ấy… Lúc này, Bé Lớn nhặt điện thoại ở dưới đất lên, sau khi kiểm tra thấy không hỏng hóc gì liền đưa Hoäc Minh Huệ. “Cháu xin lỗi, lúc nấy là cháu không đúng, cô đừng trách mẹ cháu, những lời tức giận cứ hướng tới cháu là được rồi” Sự kinh ngạc khiến Hoắc Minh Huệ chưa kịp lấy lại tinh thần, lại nhìn thấy phiên bản nhỏ của Phong Thần Nam, liền cảm thấy đất bằng nổi sóng. Sao lại có thể như vậy? Chị gái nuôi của nhà cô ta đã chết trong vụ hỏa hoạn năm năm trước rồi cơ mà. Nhưng giờ đây lại xuất hiện một người có tướng mạo giống y như đúc thế này, chuyện gì đang xảy ra vậy? “Cô ơi, cô ơi, cô có sao không?” Mãn Tuyết Nguyệt quan tâm bước lại gần hỏi han, lúc này Hoắc Minh Huệ mới lấy lại tinh thần, nhưng vẫn còn có chút hoảng hốt. “Không có gì.” Thấy cô ta cũng không có vấn đê gì quá lớn, Thời Ngọc Diệp và con trai lại xin lỗi một lần nữa, rồi quay người rời đi. Chỉ còn lại mình Hoắc Minh Huệ đứng chôn chân tại chỗ, khuôn mặt vẫn vô cùng kinh ngạc, cố gắng tiêu hóa những chuyện vừa xảy ra khi nấy. Một lúc lâu sau, mới phát hiện ra điện thoại cô ta đang đổ chuông. “Mẹ, lúc nãy, con, con vừa mơi gặp Hoắc Băng Tâm. Chuyện hôm đó mà anh cả nói, quả thực không phải nói dối” Sau khi rời khỏi đó, Thời Ngọc Diệp liền nhớ tới dáng vẻ vừa rồi của cô gái đó, luôn cảm thấy hình như cô đã gặp cô ấy ở đâu rồi, nhưng lại không thể nhớ ra. “Mẹ ơi, con cảm thấy cô gái kia hình như quen mẹ đó.” Bé Lớn đột nhiên mở miệng nói, cắt đứt suy nghĩ của cô. “Mẹ cũng cảm thấy cô ấy rất thân quen, nhưng mẹ không thể nhớ ra được cô ấy là ai.” Những hồi ức trước kia của cô ít ỏi đến đâng thương. Mặc dù Thời Ngọc Diệp luôn cố gắng nhớ lại, những mỗi lần như vậy đều cảm thấy hai bên thái dương đau nhức. Bọn trẻ nghe thấy vậy đều đưa mắt nhìn nhau, một lát sau, Bé Hai chậm rãi giải thích. “Nghiêm khắc mà nói, chúng ta phải gọi cô ấy một tiếng dì” “Sao cơ?” Thời Ngọc Diệp ngạc nhiên. “Trước kia chúng con đã âm thầm điều tra, cô gái lúc nãy là em gái nuôi của mẹ, Hoắc Minh Huệ. Nghe nói, cô ấy có liên quan đến vụ hỏa hoạn năm đó”