Mang con thiên tài đi đánh tổng tài

Chương 327 : Sự Trả Thù Của Bà Vương

“Tôi thật sự chưa bao giờ nghĩ rằng người đàn ông đó sẽ là Phong Thần Nam. Tổng giám đốc sao lại có thể đẹp trai như vậy? Lúc đó tôi còn nghĩ họ chỉ đang dọa tôi mà thôi nhưng không ngờ lại là anh ta thật!” Khi bà Vương đang nói chuyện thì bà ta cũng cảm thấy mình bị oan ức. Phong Thần Nam rõ ràng là người thành phố Hải Phòng tại sao lại đột nhiên đến bệnh viện ở thành phố Hải Châu? Hơn nữa, với gia cảnh nghèo khó của ‘Vương Thanh Tâm thì làm sao có cô ta thể quen biết với nhân vật quyền lực như Phong Thần Nam? Bất cứ ai thì cũng sẽ suy nghĩ giống như bà Vương vậy, không tin lời người đàn ông đó nói. “Bà đã xúc phạm người ta như vậ hiện tại còn không chịu nhận lỗi của mình sao?” Ông cụ Vương lại rống lên. Những người giúp việc trong nhà dường như đã quá quen với cái giọng nói ồn ào của chủ ngôi nhà này, cứ động một chút là gầm rú mọi lúc mọi nơi nên hiện tại họ cũng không cảm thấy sợ hãi gì cả. Bà Vương càng tức giận hơn sau khi bị mắng. Nhưng mà ở trước mặt chồng thì bà ta cũng chỉ có thể làm con rùa đen rụt cổ mà thôi. Lúc này thì điều mà bà ta nghĩ tới không phải là Phong Thần Nam, mà là người đã gặp vài lần kia, Thời Ngọc Diệp. Một người phụ nữ không có gia giáo như Thời Ngọc Diệp đó hóa ra lại là vợ của Phong Thần Nam? Nhìn lướt qua liền biết ngay cô ta hẳn là con vịt xấu xí leo trèo trên cành làm phượng hoàng! “Tôi nói nhiều như vậy bà có nghe được chút nào hay không hả?” Ông cụ Vương tức giận cắt ngang dòng suy nghĩ của bà Vương, bà ta sợ tới mức nhanh chóng hoàn hồn lại, ấp a ấp úng: “Được rồi, tôi xin lỗi là được rồi, ông à, ông đừng tức giận..” Thấy bà Vương bất ngờ nhượng bộ khiến ông cụ Vương không biết nên nói gì nữa. Nhìn thấy bà ta thực sự có vẻ hối hận, lửa giận ông cụ Vương ấp ủ chỉ có thể nghẹn ở cổ họng. “Được rồi, nói chuyện đi, bà muốn đi xin lỗi người ta như thế nào?” Bà Vương bị câu hỏi của ông ta chặn lại, sau khi suy nghĩ kỹ càng thì bà ta mới cẩn thận trả lời. “Ngày mai tôi sẽ đi tìm con sói mắt trắng kia rồi lấy thông tin liên lạc của cậu Phong đó, sau đó đến cửa xin lỗi anh ta” “Ai là sói mắt trắng?” “Đó là Vương Thanh Tâm, người đã bỏ trốn với người khác vài năm trước sau khi nhà họ ‘Vương nhận nuôi nó.” Ông cụ Vương cũng nhớ có một người như vậy, cuối cùng cũng để ý đến trọng điểm. “Ý bà là cô ta quen biết tổng giám đốc Phong và mợ Phong? “Đúng vậy. Hôm nay tôi đến bệnh viện tìm người phụ nữ kia để mang đứa trẻ về cho ông nhìn. Không phải ông nói muốn nhận nuôi con trai sao, tôi nhìn đứa trẻ kia rất tốt, không khóc không quấy, có thể cân nhắc một chút. Nhưng mà không ngờ tới là khi tôi định mang đứa trẻ đi thì tổng giám đốc Phong và mợ Phong lại ngăn cản” Cuối cùng thì bà ta cũng có cơ hội giải thích rõ ràng. Nhìn thấy ông cụ Vương chìm vào trầm tư, bà Vương tiếp tục nỗ lực nói chuyện để gỡ bỏ tội lỗi của mình “Tôi làm sao biết Vương Thanh Tâm ở đâu lại quen một người quyền lực như vậy? Theo lý thuyết thì loại người nghèo đến mức không thể có được hộ khẩu của con mình thì làm sao. có thể quen biết với tổng giám đốc Phong chứ?” “Ông à, tôi biết tôi sai rồi, ông đừng giận tôi nữa… “Tôi nghĩ chúng ta nhất định đã bị người phụ nữ Vương Thanh Tâm kia gài bẩy rồi. Ông thử nghĩ mà xem, nếu cô ta thật sự có thể leo lên nhà họ Phong thì tại sao vẫn không giải quyết được chuyện con cái đi học? Tôi sợ là do cô ta cố ý không giao cho chúng ta, đặt bẫy để cho chúng ta đắc tội với nhà họ Phong đó” Bà Vương cảm thấy những gì mình nói rất có lý, Nói xong thì không khỏi khen mình giỏi Ông cụ Vương liếc bà ta một cái, sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, thậm chí còn cảm thấy lời phân tích của vợ cũng có lý. Phong Thần Nam là nhân vật nào chứ? Bất cứ ai leo lên được Phong Thần Nam thì đều có thể được thơm lây, dù ở vị trí nhỏ cũng không phải lo lắng về miếng ăn. Nhìn nhà họ Vương được Tập đoàn Phong Thị lựa chọn đầu tư cổ phần đi, sau đó công ty ngày càng thành công, hiện tại có thể hưởng thụ cuộc sống sung túc, giàu có. Nếu Vương Thanh Tâm quen biết Phong Thần Nam thì cô ta thậm chí sẽ cần không phải quay lại hỏi nhà họ Vương về vấn đề học tập của con cái. “Theo như bà nói thì Vương Thanh Tâm thực sự là có khả nghỉ hoặc” Ông cụ Vương trầm ngâm đưa ra nhận định của mình. Bà Vương được sự đồng ý của chồng thì mừng rỡ như điên, lại tiếp tục thêm mảm dặm muối. “Đúng vậy, vậy sự việc này hoàn toàn không phải lỗi của tôi. Đương nhiên, ngày mai tôi cũng sẽ đi chịu tội với tổng giám đốc Phong, nhưng vấn đề là chúng ta phải giải quyết cô gái Vương Thanh Tâm kia trước đã” “Tại sao muốn giải quyết cô ta?” “Lần này cô ta cố tình gài bẫy tôi để tôi đắc tội đến tổng giám đốc Phong. Nếu lúc đó ông không ngăn cản tôi thì nhà họ Vương có lẽ sẽ đóng cửa, tán gia bại sản rồi… ông à, ông hãy nghĩ đến điều đó đi, tâm tư của cô ta đúng là thâm độc mà: Ông cụ Vương không khỏi sờ sờ râu của mình. “Cô ta đúng là có chút không tốt, vậy thì thật sự không giữ cô ta được” “Không giữ được, không giữ được. Nhà họ. Vương của chúng ta chưa từng chịu chịu thiệt như vậy, ai khiến chúng †a phải chịu tổn thất thì chúng ta phải lấy lại gấp đôi!” “Vậy thì bà nói xem chúng ta làm thế nào để đòi lại nó?” Bà Vương đập bàn, quay về phía chồng mình la lớn: “Đương nhiên là con rồi! Không phải nói muốn đem con của cô ta về để đào tạo thành người kế nghiệp sao?” Ông cụ Vương không tức giận vì bị la, mà cảm thấy bà ta nói rất có lý. “Được rồi, ngày mai bà đi đem đứa nhỏ đó trở về đi. Còn mấy chuyện còn lại thì tôi sẽ lo liệu. Cô ta chỉ là một cô gái nhỏ mà thôi, với thực lực của nhà họ Vương chúng ta thì vẫn có thể thể gánh nổi cái tên hề này” Bà Vương cười nói: “Ông à, ông thật là thông minh. Ngày mai tôi sẽ đích thân đi lo liệu chuyện này” Ngày hôm sau Khi bà Vương đến bệnh viện tìm Vương Thanh Tâm thì bà ta đã thấy Phong Thần Nam và Thời Ngọc Diệp không có ở đó, sau đó thái độ của bà ta lại trở nên ương ngạnh. ‘Vương Thanh Tâm đang cho con trai ăn cháo. Nhìn thấy bà Vương đột ngột xuất hiện hơn nữa còn mang theo khí thế bức người thì cô ta vô cùng sợ hãi, vội vàng đem con ra phía sau che chở, trong mắt cô ta tràn đầy cảnh giác. “Sao bà lại đến đây?” Bà Vương không nói gì, nhanh chóng quăng một cái tát vào mặt cô ta. “Chát!” “Cô cho rằng tôi không biết cô đang tính toán cái gì sao? Cô muốn hại nhà họ Vương. chúng tôi sao? Cô vẫn còn non lắm đói” Vương Thanh Tâm bị đánh một cái rất mạnh, cô che mặt ngẩng đầu, ánh mắt tràn đầy kinh ngạc. “Bà Vương này bà đang nói cái gì vậy? Tôi hãm hại nhà họ Vương khi nào chứ?” “Cô còn dám nói không có sao, cô cố tình gài bẫy để tôi đắc tội với tổng giám đốc Phong làm nhà họ Vương của chúng tôi suýt nữa đã không còn nữa rồi!” “Tôi không có làm… Bà Vương hừ lạnh, vẻ mặt âm trầm. “Cô sớm trèo lên tổng giám đốc Phong rồi mà còn giả bộ nói rằng con cô không đi học được rồi chạy đi năn nỉ xin tôi giúp, hôm qua tôi đến thì cô lén liên lạc để tôi tình cờ gặp họ, rồi xúc phạm tổng đốc Phong. Nếu như tôi không chạy trốn kịp thời thì doanh nghiệp của nhà họ Vương hôm nay đã tuyên bố phá sản, nhà họ Vương sẽ hoàn toàn biến mất!” Khi nghe điều này thì Vương Thanh Tâm cảm thấy không biết phải làm sao. “Bà Vương này, bà đừng có ngậm máu phun người, tôi không có làm chuyện như vậy…” “Đừng cố giải thích với tôi nữa, tôi sẽ không tin cô nữa. Hôm nay tôi đến đây để đòi lại gấp đôi những gì cô đã làm với tôi!” Mặc kệ cô ta nói gì thì bà Vương cũng nhất quyết một tay đẩy cô ta rồi trực tiếp nắm lấy cánh tay của đứa trẻ bước ra ngoài cửa. Hành vi cướp cháu bé giống hệt như ngày hôm qua. Điều khác biệt là không có ai đứng canh cửa để giúp Vương Thanh Tâm dừng lại “Mẹt Mẹ ơi, cứu con với…” “Bà Vương! Bà Vương, buông ra! Tại sao bà lại mang con trai tôi đi? Tôi thật sự chưa từng nghĩ tới việc hại bà!” Bà Vương không để ý đến sự níu kéo của ‘Vương Thanh Tâm, cũng không coi trọng ánh mắt của những người khác trong bệnh viện. Bà ta bước đến thang máy rồi bỗng nhiên quay người lại Vương Thanh Tâm bị bà Vương đẩy ngã một cách quá thô bạo. Ngay lập tức, giọng điệu lạnh lùng của bà †a như giáng một nhát vào trái tìm Vương Thanh Tâm. “Lúc đầu cô cầu xin để đứa nhỏ trở về nhà họ Vương để chúng tôi có thể cho đứa bé một tương lai tốt đẹp. Hiện tại tôi muốn mang đứa bé đi, nhưng cô lại hối hận, sao cô lại có thể không giữ lời hứa như vậy?” “Để tương lai của con mình không bị trì hoãn thì xin cô đừng liên lạc với con mình nữa. Nhà họ Vương chúng tôi sẽ đối xử tốt với nó, không cần người mẹ nghèo túng như cô càn trở”