Mang con thiên tài đi đánh tổng tài
Chương 20 : Người nên giữ lại là cô
Thời Giọng điệu của người trợ lý đầy phô trương.
Thời Ngọc Diệp nghi ngờ cô ta đang phóng đại.
Nhưng ở đây lại không có ai đứng ra sửa lại, đặc biệt là Tô Cẩm Tú, cô ta càng phối hợp bày ra dáng vẻ bà chủ.
Nếu đã như vậy, thì tương kế tựu kế thôi.
“Hóara là vợ tương lai của Tổng giám đốc”
Thời Ngọc Diệp gật đầu, sau đó tiếp tục nói tiếp.
“Nhưng bọn họ nói, Tổng giám đốc Phong bảo tôi đích thân đến gặp anh ta. Nếu như tôi bỏ đi một cách vô trách nghiệm như vậy, uy tín của công ty sẽ bị ảnh hưởng, tôi trở về cũng không thể giải thích được”
Tô Cẩm Tú duy trì nụ cười.
“Không đâu, đây chỉ là chuyện nhỏ thôi, Thần Nam không trách tội cô đâu. Hơn nữa cô cũng đã đưa đồ đến rồi, vậy thì không cần phải ở lại nữa.
Nói rất dễ nghe, giọng điệu tràn đầy quan tâm và chăm sóc.
Khiến mọi người hoàn toàn không thể nghe ra cô ta đang cố ý ngăn cản Thời Ngọc Diệp gặp Phong Thần Nam.
Đây quả thật hợp với ý của Thời Ngọc Diệp.
“Nếu đã như vậy, vậy được thôi”
Cô sáng khoái đồng ý đặt đồ ở quầy thư ký, bỏ qua dáng vẻ muốn nói lại ngừng của đối phương, rất thản nhiên nói: “Tôi để đồ ở đây, làm phiền cô giao cho Tổng giám đốc Phong, cảm ơn”
Sắc mặt của thư ký rất khó nhìn.
“Đợi chút, cô Thời. Cô vãn không thể đi”
“Tại sao tôi lại không thể đi? Vợ tương lai của Tổng giám đốc nói tôi có thể đi rồi, lời cô ta nói không được tính sao?”
Thư ký rất muốn nói không tính, nhưng cô ta hoàn toàn không dám đắc tội với Tô Cẩm Tú.
Những lời vừa nấy trợ lý kia nói không hoàn toàn là giả, mỗi một người trong công ty đều biết, nhà họ Tô và nhà họ Phong sắp liên hôn.
Vì vậy đối với Tô Cẩm Tú này, mọi người vẫn có chút cố ky.
“Nhưng, nhưng Tổng giám đốc đã dặn…”
“Vợ tương lai của Tổng giám đốc các người nói rất đúng, tôi đã đưa đồ rồi, nên không có lý do gì phải ở lại đây cả”
Mở miệng là nói vợ tương lai của Tổng giám đốc.
Ai cũng nghe ra cô đang chế nhạo Tô Cẩm Tú.
Nhưng trợ lý kia không có cách nào phản bác, nếu không thì chính là tự vả vào miệng mình.
Khóe miệng Tô Cẩm Tú giật giật, rất muốn mắng người, nhưng vẫn nở nụ cười phối hợp.
“Đúng vậy, tôi nghĩ chắc là Thần Nam nóng lòng muốn xem bộ sưu tập nên mới dặn như vậy.
Không sao, lát nữa tôi sẽ giúp cô chuyển đồ cho anh ấy là được rồi”
Chỉ cần ngăn cản người phụ nữ giống Hoắc Băng Tâm gặp Phong Thần Nam, cô ta có bị chế nhạo một lần cũng có là gì đâu chứ?
“Đúng, vợ tương lai của Tổng giám đốc nói rất đúng. Cô tâm lý như vậy, Tổng giám đốc Phong lấy được cô thật là có phúc”
Thời Ngọc Diệp cười khen mấy câu, nụ cười đó giả tạo đến nỗi khiến người ta muốn đánh cô.
Nhưng mọi người đều muốn thể diện, không thể làm ra chuyện mất mặt như vậy.
Cuối cùng, Thời Ngọc Diệp vui vẻ cười ha ha rời đi, không thèm quay đầu lại, không suy nghĩ gì.
Thư ký nhìn bóng lưng cô rời đi, lại quay ra nhìn dáng vẻ hài lòng của Tô Cẩm Tú, tâm trạng rất bồn chồn, nhưng không thể làm gì cả.
Nhỡ đâu lát nữa bị Tổng giám đốc Phong trách tội, cô ta là người vứt bỏ hết quan hệ đầu tiên.
Cho đến khi Phong Thần Nam họp xong, đã là một tiếng sau.
Anh từ phòng họp đi ra, trong lòng rất móng ngóng được nhìn thấy khuôn mặt mà anh ngày đêm nhớ mong, nhưng khi đi vào phòng tiếp khách, người nhìn thấy lại là Tô Cẩm Tú.
Tô Cẩm Tú thấy anh đi vào, tháo kính râm cuống, nở nụ cười dịu dàng tao nhã.
“Anh Thần Nam”
Ánh mắt Phong Thần Nam xẹt qua tia thất vọng, niềm vui sướng vừa rồi bị quét sạch.
“Có chuyện gì?”
“Chuyện ăn cơm tuần trước ở nhà chính, em vẫn luôn muốn xin lỗi anh,nhưng không có thời gian, hôm nay đúng lúc không có việc gì, cho nên em đến đây”
“Ừ, tôi biết rồi”
Phong Thần Nam liếc nhìn đồng hồ đeo tay, có chút không kiên nhẫn.
Bây giờ đã gần trưa rồi, sao người phụ nữ kia còn chưa xuất hiện chứ?
“Anh Thần Nam;nếu như hôm nay anh không có việc bận, thì ra ngoài ăn cơm với em nhé? Coi như là em xin lỗi, cho em yên tâm”
“Không cần”
Anh từ chối: “Cô đi trước đi, tôi còn có việc cần làm”
Trước kia Hoắc Băng Tâm ghét nhất là nhìn thấy Tô Cẩm Tú.
Bây giờ anh vô thức không muốn để Thời Ngọc Diệp gặp Tô Cẩm Tú.
Luôn cảm thấy sẽ có chuyện xảy ra.
Tô Cẩm Tú nhìn dáng vẻ lạnh lùng của anh, trong lòng ẩn ẩn nhói đau, nhưng vẫn làm dáng vẻ dịu dàng.
“Vậy không sao, hôm nay em có thời gian, có thể đợi anh”
Cô ta mới nhìn thấy anh không bạo lâu, không cam tâm đi về như vậy.
Phong Thần Nam thấy cô không chịu đi, cũng không cưỡng ép.
“Tùy cô”
Nói xong, anh không thèm quay đầu rời khỏi phòng tiếp khách, đi về phía quầy thư ký.
Thư ký cung kính nói: “Tổng giám đốc Phong có gì cần phân phó sao?”
“Gọi điện thoại cho Bảo Thắng, hỏi anh ta sao. nhà thiết kế của anh ta còn chưa đến.”
“Đã đến rồi ạ”
Phong Thần Nam nhíu mày: “Đến rồi? Người đâu?”
Thư ký chỉ vào bộ sưu tập ở bên cạnh, giải thích nói: “Sau khi cô Thời đến đưa bộ sưu tập thì đã rời đi rồi”
Lại bở lỡ rồi.
Lại.
Phong Thần Nam tự nhiên đầy bụng tức giận.
“Không phải tôi đã dặn cô nhất định để cô ta đích thân đến gặp tôi sao?”
“Nhưng… Cô Tô, cô ấy…”
Khi Tô Cẩm Tú ra khỏi phòng tiếp khách, thì nghe thấy thư ký đang hoảng loạn giải thích chuyện vừa rồi.
“Là Cô Tô bảo cô Thời để đồ ở đây là có thể đi được rồi. Tôi… tôi cũng không giữ lại được”
Thái dương Phong Thần Nam phồng lên.
Tô Cẩm Tú gặp Thời Ngọc Diệp sao?
“Thư ký Trần, sao cô có thể nói như vậy chứ?”
Giọng nói nhẹ nhàng yếu ớt của Tô Cẩm Tú truyền đến, ngắt lời của bọn họ.
“Vừa rồi rõ ràng là cô bảo cô ấy để đồ ở đây rồi nhanh chóng rời đi mà”
Tự nhiên bị ụp nồi vào đầu, khiến cô thư ký vô cùng hoảng sợ.
“Không, không phải tôi. Cô Tô, rõ ràng lúc đó là cô bảo…”
“Thư ký Trần, cô ngậm máu phun người như thế là không đúng. Anh Thần Nam, trợ lý của anh có thể làm chứng, lời em nói đều là thật”
Tô Cẩm Tú không cho thư ký có cơ hội giải thích.
Trợ lý được nhắc đến khéo léo phối hợp: “Đúng vậy, tôi làm chứng, vừa rồi rõ ràng thư ký bảo cô ấy mau đi đi. Cảm Tú của chúng tôi còn muốn giữ lại, nhưng cô ta không thích phiền phức, cứ muốn đuổi người ta đi.”
Một người một câu nói dối, đổ cái nồi này lên đầu cô thư ký.
Cô ta oan ức nói không lên lời, viền mắt đỏ hồng.
Nhìn thấy sắc mặt Phong Thần Nam trầm xuống, cô thư ký cảm thấy lạnh sống lưng.
“Không phải như vậy Tổng giám đốc Phong”
“Đủ rồi”
Phong Thần Nam tức giận phát ra một tiếng trầm thấp.
“Tôi không cho phép có lần sau nữa”
“Vâng”
Thư ký rất oan ức, nhưng cũng chỉ có thể chịu đựng nuốt xuống.
Vốn nghĩ rằng Phng Thần Nam là một người biết lý lẽ, kết quả không ngờ lại nghe lời của Tô Cẩm Tú, không phân rõ trắng đen lại kết tội cô như vậy.
Phong Thần Nam không quan tâm đến sự thất vọng của thư ký, tiếp tục nói.
“Sau này nếu như cô không tuân theo phân phó của tôi, để người ngoài nhúng tay vào chức vụ của cô, vậy thì cút đi. Tôi không cần một cấp dưới không biết rõ được ai là cấp.trên.”
Cô thư ký ngẩn ra.
Tô Cẩm Tú vỗn dĩ đang đắc ý, sắc mặt cũng cứng đờ lại.
Lời này của anh là có ý gì?
Còn chưa đợi Tô Cẩm Tú phản ứng lại, Phong Thần Nam đã quay đầu lại, giọng nói lạnh lùng vô tình rơi xuống.
“Không có chuyện gì thì cô đi đi, sau này trước khi đến thì phải gọi điện thoại hẹn trước”
Nụ cười của Tô Cẩm Tú hoàn toàn tan rã.
“Anh Thần Nam, em.. “
“Đẳng Dạ Hiên, tiễn khách”
Phong Thần Nam lạnh lùng ra lệnh, không thèm quay đầu lại đi vào phòng làm việc.
Bóng lưng lạnh lùng, đã phán Tô Cẩm Tú.
Đằng Da Hiên người đã đứng bên cạnh như một người trong suốt từ rất lâu, lúc này mới ra ngoài tiễn Tô Cẩm Tú nước mắt lưng tròng và trợ lý rời đi.
Khi trở lại, nhìn thấy cô thư ký vẫn còn lau nước mắt, anh ta không khỏi an ủi.
“Tổng giám đốc Phóng không phải là ngốc, anh ấy biết cô bị oan”
“Hả? Vậy sao anh ấy phải tức giận như vậy?”
“Bởi vì người nên giữ lại không phải là cô Tô, mà là cô Thời.”
Cuối cùng thư ký mới hiểu ra.
Truyện khác cùng thể loại
46 chương
62 chương
28 chương
65 chương
11 chương