Mang con thiên tài đi đánh tổng tài

Chương 106 : Đứa bé này là tu la sao

Sắc mặt của Lâm Gia Thanh chuyển từ đỏ sang xanh. Nhìn tấm ảnh chụp cắt màn hình, một lúc lâu sau vẫn chưa kịp phản ứng lại, khóe miệng run lên. “Không, không đúng, chuyện này không thể nào, làm sao tôi lại…sao có thể là của tôi…” Vẻ mặt anh ta bỗng trở nên căng thẳng, ngược lại tầm mắt chuyển rời lên người của Thời Ngọc Diệp một cách hẳn học độc ác: “Chuyện này là giả, nhất định là do cô cho người dùng phần mềm chế tạo nội dung trò chuyện để làm giả chứng cứ nhằm vu oan giá họa cho tôi!” “Nếu không muốn người khác biết thì trừ khi mình đừng làm, anh cho rằng trốn ở phía sau màn hình máy tính làm anh hùng bàn phím thì sẽ không bị người khác điều tra ra sao?” Thời Ngọc Diệp nhìn anh ta với vẻ mặt chế giễu. Anh chàng này khá nực cười, đã bị người vạch trần rồi mà vẫn còn vịt chết mạnh miệng không chịu thừa nhận. Cậu bé Thời Bảo Thiên thấy Lâm Gia Thanh không muốn thừa nhận lập tức ra hiệu cho Trịnh Nhạc Huân lật tìm bằng chứng. “Đây là ghi chép giao dịch của việc chú thuê thủy quân và tài khoản marketing, tất cả đều là bằng chứng cho việc chú bôi đen mẹ của tôi. Ồ đúng rồi, tôi còn điều tra ra số tiền mà chú chuyển cho thủy quân và tài khoản marketing kia đều lấy từ trong tay của Lý Mạn Như” Khi lời vừa mới dứt thì đã lật tìm được bằng chứng, đó là một đoạn video ngắn của camera theo dõi gắn ở ngóc ngách nào đó trong công ty. “Mạn Như, cô chắc chắn làm như vậy thì có thể khiến cô ta mất hết tất cả đúng không?” “Đương nhiên rồi, tôi sẽ chuyển khoản cho anh ngay bây giờ, buổi tối anh trở về liên lạc với thủy quân và tài khoản marketing đi, chuyện này ngöài tôi và anh ra thì sẽ không có người thứ hai biết được” Camera theo dõi của công ty còn có chức năng ghi âm, vì vậy cuộc trò chuyện giữa hai người họ đã được ghi lại một cách rõ ràng, ngay cả khuôn mặt cũng là full HD không che, hoàn toàn không giống với việc cắt ghép mà thành. Những nhân viên thiết kế khác trong tổ thiết kế, từng người mở to mắt kinh ngạc, nhìn về phía Lâm Gia Thanh và Lý Mạn Như mà trong lòng cảm thấy sợ hãi. Mặc dù lúc trước bọn họ có tham gia bàn tán nói xấu Thời Ngọc Diệp, nhưng cũng chỉ giới hạn ở mức độ này mà thôi, chứ không đến mức tiến hành trả thù cô một cách tàn nhẫn như vậy. Bây giờ sau khi xem xong đoạn video làm bằng chứng kia, bỗng nhiên có người nhận ra rằng thì ra bọn họ vẫn luôn là con cờ bị Lý Mạn Như lợi dụng. Lý Mạn Như ngồi trên ghế với sắc mặt trắng bệch, nhưng vẫn duy trì được sự tỉnh táo, sau đó nghiến răng hỏi: “Tôi không hề cho rằng đây là lỗi của mình” Lời này vừa mới nói ra ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn lên người cô ta. “Ngày hôm ấy khi Lâm Gia Thanh đến tìm tôi và nói rằng anh ta chán ghét Thời Ngọc Diệp, còn hỏi tôi có cách nào để báo thù hay không? Tôi chỉ là thuận miệng đưa ra ý kiến sau đó cho anh ta mượn tiền mà thôi, chứ tôi hoàn toàn không hề sai khiến anh ta bôi đen cô ấy ở trên mạng.” “Lý Mạn Như, những lời này mà cô cũng có thể nói ra được à? Cô có còn là con người nữa hay không? Lúc trước rõ ràng là do cô chủ động đến tìm tôi, mời tôi hợp tác cùng nhau trả thù với cô, bây giờ lại đổ hết trách nhiệm lên đầu tôi à?” Lâm Gia Thanh ngay lập tức nổi bão trở nên điên cuồng mà không đợi người khác lên tiếng, anh ta đưa tay ra túm mạnh lấy cánh tay của Lý Mạn Như: “Cô nói rõ ràng cho mọi người biết đi, chính cô là người đã đưa ra chủ ý cho chuyện này. Cô đừng tưởng có thể rũ bỏ trách nhiệm” “Những gì tôi vừa nói mỗi câu đều là sự thật” Lý Mạn Như vẫn khăng khăng bảo vệ cách nói của mình, cố gắng biện minh cho bản thân: “Tôi thừa nhận rằng tôi không nên xúi giục anh ta làm điều này, nhưng việc bôi đen Thời Ngọc Diệp. không phải là chủ ý của tôi” Lâm Gia Thanh tức đến mức bật khóc ngay tại chỗ, vốn dĩ tính cách anh ta hơi chút đàn bà nên giờ phút này đã không thể che giấu nổi. Mọi người đều kinh ngạc đến ngây người. Đã đến nước này rồi mà Lý Mạn Như vẫn còn muốn ngụy biện à? Phải công nhận rằng vở kịch này rất đặc sắc. Chỉ thấy Thời Ngọc Diệp cụp mắt xuống, khóe môi gợi lên một đường cong mờ nhạt, sau đó mở miệng nói với giọng điệu hờ hững: “Cô thật sự cho rằng những bằng chứng mà con trai tôi thu thập được chỉ để chơi thôi sao? Cô có thể rũ bỏ trách nhiệm chỉ bằng dăm ba câu hả?” Năm đứa bé đang ngồi bên cạnh làm khán giả, cũng tặc lưỡi ‘chậc, chậc, chậc’ lắc đầu nhìn Lý Mạn Như với vẻ mặt đầy giễu cợt. Trong đó, bé Tư còn mở miệng phỉ nhổ mà không hề thương tiếc. “Nếu nói đến bằng chứng thì con cũng có, người này có khuôn mặt xấu xí, ánh mắt gian manh cùng với sống mũi lệch, răng hở môi mỏng, vừa nhìn đã biết là người ưa lật lọng đổi trắng thay đen, thích nói dối.” Bé Lớn: “Không cần nhìn mặt cũng có thể biết được cô ta chính là một em gái trà xanh” Bé Ba: “Những người có chỉ số IQ quá thấp hầu như không thể thoát khỏi được ánh mắt của chúng ta.” Bé Năm: “Vừa nhìn đã biết không phải là người tốt đẹp gì” Bé Sáu: “Vừa nhìn đã biết không phải là thứ ngon nghẻ gì” Mọi người: “… Đám trẻ này không hề chủ động mở miệng nói chuyện từ khi bước vào phòng cho đến giờ, ngoan đến mức khiến người ta quên mất sự tồn tại của bọn chúng. Nhưng thật không nghĩ tới họ vừa mới mở miệng thì đã nói ra những câu kinh hãi như vậy, khiến người ta phải tức chết. Không hổ danh là những đứa trẻ Thời Ngọc Diệp sinh ra cho Phong Thần Nam, tài ăn nói đúng là được di truyền. Lý Mạn Như mặt đỏ tía tai nhìn Thời Ngọc Diệp, cố gắng hết sức để ổn định lại hô hấp, giả bộ trông có vẻ bình tĩnh. “Cây ngay không sợ chết đứng, tôi nói mình không làm là không hề có việc đó.” Hết thảy mọi chuyện đều nằm trong kế hoạch và sự sắp xếp. Trước khi thực hiện kế hoạch trả thù này, cô ta đã chuẩn bị sẵn đường lui cho mình, chỉ cần đẩy hết trách nhiệm cho người khác thì có thể đảm bảo mình vẫn không hề tổn hại gì, cho dù có bị tóm đi chăng nữa nhưng cũng chỉ bị là một lỗi nhỏ, không đến mức bị cách chức và kiện cáo. Bé Hai liếc nhìn cô ta với ánh mắt thâm sâu khó lường. “Cây ngay không sợ chết đứng là cô à? Đừng có dùng bậy tục ngữ chứ, để tránh cho mấy đứa bé chúng tôi lại hiểu sai ý nghĩa” “Phụt!” Phó Uyển Hân không khỏi phì cười ra tiếng, những người khác cũng len lén cười thầm, những điều này rơi vào trong mắt của Lý Mạn Như lại giống như tất cả mọi người đều đang đứng về phía Thời Ngọc Diệp vậy. Cô ta nghẹn một hơi trong cổ họng. “Nếu như có bằng chứng thì cứ lấy ra đi, nếu không tôi có quyền tố cáo các người tội vu khống.” “Được thôi, chứng cứ mà cô muốn chắc chắn sẽ làm cô thất vọng đâu” Cậu bé tự mình đi tới trước mặt của Trịnh Nhạc Huân rồi cầm lấy điều khiển từ xa, bấm mở máy chiếu, sau đó là một loạt bằng chứng có liên quan đến Lý Mạn Như được bày ra. “Đây là chứng cứ đã được camera theo dõi ghi lại lúc ấy cô đang ngồi xổm ở bên ngoài nhà hàng chụp trộm mẹ và bác của tôi. Sau khi cô chụp xong ảnh thì lập tức gửi đi, ngay lúc đó còn gõ thêm một loạt từ nữa” “Bức ảnh dưới đây chính ảnh chụp màn hình mẩu đối thoại mà cô đã gửi đi, nội dung chỉ tiết là mẹ tôi đã bám được đùi một doanh nhân giàu có.” “Bức tiếp theo là lịch sử trò chuyện giữa cô và một người tên là Mạc Minh Anh. Mặc dù cô đã xóa nội dung trò chuyện nhưng khôi phục những thứ này chỉ là chuyện vặt vãnh đối với hacker mà thôi” “Việc cô nhờ Mạc Minh Anh đi tới vùng nông thôn tìm một quán nét chui cũng bị tôi tìm thấy được bằng chứng. Tôi đã nhờ người lắp đặt hệ thống camera theo dõi trong quán nét đó, vừa khéo bắt được cô ta. Tôi đã so sánh địa chỉ IP và thời gian, quả thật người tung tin chính là Mạc Minh Anh, hơn nữa cô ta cũng đã tự mình thừa nhận rằng cô đã chỉ dẫn cho cô ta nên mới làm ra loại chuyện này” “Vì vậy công ty không chỉ sa thải cô mà còn tiến hành khởi kiện cô, yêu cầu cô phải tự mình xin lỗi và bồi thường tổn thất tinh thần cho mẹ tôi” Bé Hai nói khoảng mười phút nhưng rành mạch rõ ràng đâu vào đấy, khiến cho mọi người nhìn mà không thể rời mắt. Đây thật sự là điều mà một đứa bé mới bốn tuổi có thể nói ra sao? Hơn nữa nếu không phải bọn họ nghe lầm thì những bằng chứng này đều do một mình đứa bé tìm ra? Cậu bé này, cậu bé này là ma quỷ hả? Năng lực và tư duy logic này cũng quá đáng sợ đi. Không chỉ mình Lý Mạn Như mà Lâm Gia Thanh cũng hoàn toàn sửng sốt, anh ta đột nhiên có một dự cảm mãnh liệt, đứa trẻ trước mắt này còn đáng sợ hơn cả ba mẹ nó. “Tôi đã đưa ra đầy đủ chứng cứ rồi, cô còn điều gì để ngụy biện hay không?” Cả người Lý Mạn Như run lên. Lúc này cô ta nhìn cậu bé đang đứng trên bàn, như thể nhìn thấy khuôn mặt cười như không cười của Phong Thần Nam, vô cùng đáng sợ. Cô ta chưa bao giờ nghĩ tới một đứa trẻ lại có thể đáng sợ như một Tu La vậy.