CHƯƠNG 2.1 “Ta thấy lão gia cũng quá hảo tâm, rõ ràng ngài rất yêu Vương tiểu thư, khổ công truy đuổi không được, thật vất vả có chút ấn tượng, không thể ngờ được tiểu thiếu gia ở đại sảnh lại khóc nháo. Các ngươi nói xem, này có thật là do cữu thiếu gia dạy tiểu thiếu gia làm như thế phải không?” “Này cũng có thể thôi, Vương lão gia nói đúng ‘tri nhân tri diện bất tri tâm’, cữu thiếu gia cũng đã mười tám tuổi, vẫn ở lại đây, cũng không thấy có ý định rời đi, ngày thường chủ yếu là chiếu cố tiểu thiếu gia, cũng không làm việc nặng gì, trà đến tay, cơm đến miệng, cứ vài ngày lão gia lại phân phó đôn dược thiện cho hắn bổ thân, hắn ăn so với lão gia còn sướng hơn, nếu ta là cữu thiếu gia, chết cũng không muốn rời khỏi Triệu gia.” “Đúng vậy, nếu là ta, được sống an nhàn như thế, ta cũng muốn sống cả đời, nếu để cho Vương tiểu thư đó tiến vào, có thể sự tình sẽ không như cũ, cũng không lạ nếu cữu thiếu gia muốn đùa giỡn tâm cơ.” A Hai ở Triệu gia lâu hơn, gã liền bàn lùi: “Đừng nói hưu nói vượn, cữu thiếu gia thành thành thật thật, cho tới bây giờ cũng chưa từng cùng lão gia đòi qua đồ vật này nọ…” Người bên ngoài cười mỉa nói: “Hắn cần gì phải đòi đồ vật này nọ, mỗi năm sinh nhật, lão gia đều chuẩn bị đại lễ, ngươi xem ngọc bội năm nay không phải rất trân quý, ta thực không hiểu lão gia, ngài đã cho ăn, cho ở, cho mặc, cho dùng, vậy mà hàng năm sinh nhật vẫn đưa lên lễ vật trân quý như vậy, rõ ràng người thua thiệt là lão gia, các ngươi nói không phải kỳ quái sao?” “Kỳ quái thì sao? Đó là mệnh của người ta, bằng không ngươi cũng có người tỷ tỷ bị chết đi, xem có thể giống với cữu thiếu gia đổi được loại mệnh tốt này hay không ?” Tôi tớ trong nhà nói năng ác độc, đem việc này trở thành đề tài vui đùa, A Hai nhíu mày, không muốn tái lên tiếng. Những người này tán gẫu một hồi lại bắt đầu tán gẫu sang chuyện khác. Tôn Duẫn Thần đứng ở gần đó, nghe được nhất thanh nhị sở, hắn lẳng lặng rời đi, vừa đến trong phòng, nhịn không được thương tâm mà khóc lên. Hắn biết Triệu Thiên Luân đối với chuyện bế tắc của hắn luôn cảm thấy áy náy, cho nên mới đối với hắn càng thêm tốt, hàng năm sinh nhật cũng cho hắn lễ vật tốt nhất, nhưng quan hệ của bọn họ cũng không thể dài lâu được. Hắn khóc một hồi, tâm tình cũng dịu lại, đi tới phòng của Triệu Lí để bồi nó chơi, hắn hôm nay đặc biệt bồi lâu hơn, mãi cho đến khi Triệu Thiên Luân trở về. Trước khi y muốn nghỉ ngơi, hắn mới nhỏ giọng hỏi: “Tỷ phu, đệ có việc muốn nói với huynh, chút nữa huynh có rảnh không?” “Huynh hiện tại không có thời gian rảnh, có việc gì sao? Duẫn Thần?” Tôn Duẫn Thần vẫn tuân thủ nghiêm ngặt di ngôn của tỷ tỷ lưu lại, hắn ở Triệu gia rất an phận, không dám có một chút yêu cầu quá phận, Triệu gia cho cái gì, hắn sẽ nhận cái đó, hôm nay là lần đầu tiên hắn thỉnh cầu. “Tỷ phu, đệ nghĩ tuổi đệ đã lớn, đệ lại không phải họ Triệu, vẫn cứ ở lại nơi này, quá quái dị, đệ nghĩ muốn chuyển đi ra ngoài ở.” Thỉnh cầu như vậy, cùng với yêu cầu của Vương tiểu thư giống nhau, Triệu Thiên Luân hẳn là sảng khoái đáp ứng, nhưng sắc mặt Triệu Thiên Luân trầm xuống, “Không phải đệ nghe được lời ra tiếng vào gì đó chứ?” “Không có, trong lòng đệ thật sự nghĩ muốn như vậy.” Tôn Duẫn Thần liền nói dối. Nghe hắn nói như thế, sắc mặt Triệu Thiên Luân hoà hoãn đi chút ít, “Duẫn Thần, đệ ở nhà cùng Lí Nhi, huynh ra ngoài làm việc mới yên tâm, đệ ở lại Triệu gia, kỳ thật là giúp đỡ huynh, đệ hiểu không?” Tôn Duẫn Thần im lặng không nói, Triệu Thiên Luân ngồi ở bên cạnh hắn, cầm tay hắn nói ra lời trong lòng, y đối với Tôn Duẫn Thần là thật tâm thành ý muốn hắn lưu lại. “Duẫn Thần, đệ hãy cẩn thận nghe rõ lời huynh nói, địa vị của đệ tại nhà này sẽ không thay đổi, cho dù huynh cưới Vương tiểu thư, cũng không hề ảnh hưởng đến đệ, đệ vẫn như cũ có thể đem nơi này trở thành nhà của mình mà tiếp tục ở, ta đối với đệ như đối với thân đệ đệ, tuyệt đối sẽ không bạc đãi đệ, tỷ tỷ đệ đã bỏ huynh mà đi, chẳng lẽ nào đệ cũng muốn rời đi huynh sao?” Triệu Thiên Luân nói chí tình chí nghĩa, tràn ngập tình cảm, nói đến Như Mộng đã mất, trong mắt y một mảnh ướt át, trong mắt Tôn Duẫn Thần cũng hàm đầy nước mắt, hắn gật đầu, không nói tiếp về sự kiện này nữa. Nhưng không phải không bàn về sự kiện này là có nghĩa địa vị của hắn ở Triệu gia cũng giống như trước, Vương gia so với trước thường lui tới Triệu gia nhiều hơn, Triệu gia nguyên bản chính là hào phú gia, bọn họ mỗi lần đến đều được mời những vật phẩm tốt nhất, hơn nữa Triệu Thiên Luân cũng sẽ đưa lên lễ vật tốt nhất cho bọn họ mang về. Bọn họ thường thường tay không mà đến, thắng lợi trở về, dụng tâm của Triệu Thiên Luân đều nhìn thấy rõ ràng, huống chi sự giàu có của Triệu gia cũng vượt xa tưởng tượng của Vương gia, nguyên bản không nghĩ muốn cho nữ nhi mình làm kế thất, dần dần Vương gia cũng bắt đầu đồng ý. Nhưng bọn họ mỗi lần đến Triệu gia, Triệu Lí đều bởi vì sợ người lạ, không chịu tiếp cận bọn họ, cho dù Vương tiểu thư có muốn biểu hiện chính mình có bao nhiêu gần gũi với tiểu hài tử, nhưng Triệu Lí vừa thấy nàng liền khóc, làm cho sắc mặt của nàng cũng xấu đi. Ngày hôm đó Triệu Lí vừa khóc, nó nắm chặt vạt áo của Tôn Duẫn Thần không chịu buông, nguyên bản Vương tiểu thư sống ngay tại nhà an nhàn sung sướng, trong lòng cũng không thích chiếu cố tiểu hài tử. Huống chi đứa nhỏ này mỗi lần nhìn thấy nàng đều khóc thút thít, càng nhìn càng thêm chán ghét. Lúc này đây nó vừa khóc, Vương tiểu thư liền nhéo nó một cái. “Khóc, lại khóc a, ta gọi cha ngươi đem ngươi đuổi đi bây giờ.” Triệu Lí sợ hãi càng khóc to hơn, Tôn Duẫn Thần khẩn cấp bế nó đi ra ngoài, Triệu Lí cùng hắn gần gũi cả ngày nay, không bao giờ … chịu đồng ý buông hắn ra, cứ bắt hắn bế mãi trên tay. Vương tiểu thư thấy càng thêm chướng mắt, ngay cả Tôn Duẫn Thần cũng mắng mỏ: “Là nam nhân cũng phải có chút thể diện chứ, ở trong nhà người khác ăn uống không trả tiền, còn muốn đâm thọc đứa nhỏ đến gây khó dễ cho ta, thật không biết xấu hổ.” Nàng mắng đến thập phần khó nghe, thừa dịp bốn bề vắng lặng, cố ý nói cho hắn nghe, Tôn Duẫn Thần đã quá quen với nhàn thoại, lại biết đúng mực, hắn vừa nghe đã biết chính mình không thể tiếp tục ở trong nhà này nữa, chỉ cần một khi Vương tiểu thư tiến vào, hắn tại trong nhà này tất yếu không có chỗ sống yên. Tôn Duẫn Thần ở trong phòng suy nghĩ: [vì tốt cho Triệu Thiên Luân, mình không nên gây trở ngại cho việc hôn nhân của huynh ấy.] [vì tốt cho Triệu Lí, Triệu lí càng phải nhanh lấy được lòng của Vương tiểu thư, bằng không sau này Vương tiểu thư chính là mẹ kế của nó, nếu làm cho nàng không vui, Triệu Lí sẽ phải chịu rất nhiều khổ sở. Nhưng chính mình ở nơi này, Triệu Lí nhất định sẽ dán lấy mình, không chịu gần gũi với Vương tiểu thư, Vương tiểu thư cũng sẽ càng thêm chán ghét Triệu Lí hơn.] Hắn trái lo phải nghĩ, chỉ có thể chuyển đi ra ngoài, hắn hướng Triệu Thiên Luân lần thứ hai nói ra sự kiện này, hắn sợ sự việc càng kéo dài càng phiền phức, sau này sẽ bị Vương tiểu thư mắng trước mặt mọi người rồi đuổi ra khỏi Triệu gia, khi đó chẳng phải càng thêm khó coi, lại càng làm cho Triệu Thiên Luân thêm khó xử, hắn cho tới bây giờ cũng không muốn gây khó khăn cho Triệu Thiên Luân. Tất nhiên, Triệu Thiên Luân làm sao có thể đồng ý cho hắn chuyển ra, hắn nói với Triệu Thiên Luân: “Tỷ phu, chúng ta chỉ là không sống chung nhà, cũng không phải sinh ly tử biệt, đệ vẫn ở tại trong thành thôi.” Triệu Thiên Luân giận dữ, nói lời không suy nghĩ: “Đệ biết cái gì? Ra ngoài sống cần phải có ngân lượng, đệ lấy cái gì để mưu sinh? Đệ có khả năng làm việc nặng sao? Có thể làm được việc gì sao?” Lần đầu tiên Tôn Duẫn Thần nghe thấy Triệu Thiên Luân dùng loại ngữ khí này phê bình hắn, tâm tình hắn khó chịu nói: “Đệ ở trong mắt tỷ phu chính là vô dụng như thế sao?” Triệu Thiên Luân cũng biết mình nói lỡ lời, y hạ giọng trấn an hắn. “Duẫn Thần, sống ở ngoài làm sao có thể so với ở nhà, tỷ phu là lo lắng cho đệ, đệ không biết bên ngoài rất hiểm ác, mọi thứ đều cần ngân lượng, huống chi người một nhà nên ở cùng một chỗ mới dễ dàng chiếu cố cho nhau.” Tôn Duẫn Thần cố ý muốn chuyển đi ra ngoài, khiến cho Triệu Thiên Luân thập phần tức giận, từ trước đến nay tính tình y rất ôn nhu, vì sự kiện này mà giận dữ, nhưng vẫn không dao động được quyết tâm của Tôn Duẫn Thần. Đêm đó, Tôn Duẫn Thần thu thập hành lý đơn giản, buổi sáng ngày hôm sau liền rời khỏi Triệu gia, thuê bốn hợp viện (*) trong một khu nhà lụi bại. ( (*)bốn hợp viện: chỗ ở chỉ có 4 vách mỏng hợp lại.) Triệu Thiên Luân tức giận đến mười ngày cũng không nguyện gặp hắn, Tôn Duẫn Thần tìm được việc làm vặt vãnh, Triệu Thiên Luân ngày ấy ở trong thành thấy hắn liền đau lòng, nước mắt thiếu chút nữa chảy xuống, y vừa tức vừa giận, y xem hắn như thân đệ đệ, nhưng hắn lại muốn chuyển đi ra ngoài, làm việc vặt vãnh đầy vất vả. Y ngăn cản Tôn Duẫn Thần, lôi kéo hắn đến một góc liền giáo huấn một chút. “Đệ là đệ thê của huynh, ở trong thành làm việc vặt vãnh, người không biết còn tưởng rằng huynh hà khắc với đệ, nói Triệu gia chúng ta giàu có như thế, lại để cho đệ vất vả như thế.” Nguyên bản Tôn Duẫn Thần không quen làm việc nặng, nhưng dựa vào sự chịu đựng, cùng với thân mình được điều dưỡng vài năm, hắn dần dần có thể thích ứng, hắn nhẹ giọng nói: “Triệu gia giàu có là việc của tỷ phu, không liên quan gì đến đệ, người ta sẽ không nói gì đâu.” Triệu Thiên Luân tức giận đến dậm chân, “Đệ lại đây cho huynh!” Y ngạnh lôi kéo Tôn Duẫn Thần đến một khu nhà mặt tiền cửa hàng trống không, nói muốn đem cửa hàng này cho hắn trông giữ, tính tình của Tôn Duẫn Thần quả là ‘thân lừa ưa nặng’, mặc y khuyên can mãi, hắn vẫn không chịu nhận tâm ý của y. Triệu Thiên Luân tức giận đến thiếu chút nữa nôn ra máu, y chưa bao giờ biết tính tình của Tôn Duẫn Thần lại ương ngạnh như thế, cùng tỷ tỷ hắn kém xa vạn dặm. Ý kiến của y, Như Mộng tuyệt đối không dám cãi lời, nhưng Tôn Duẫn Thần lại dám cãi lời mệnh lệnh của y, nói sao cũng không chịu nghe, quả thực sắp làm cho y tức chết. “Vậy đệ chuyển ra khỏi bốn hợp viện tạp nham kia cho huynh, huynh có một phòng ở riêng biệt ở ngoại ô, đệ tới đó mà ở, thanh tịnh lại sạch sẽ, huynh sẽ cho hai phó tỳ qua hầu hạ.” “Không cần, tỷ phu, đệ phải trở về làm việc, đốc công đang nhìn.” “Phòng ở kia thật sự rách nát, không phải phòng ở tốt gì, cho thuê cũng không ai thuê, huynh chỉ gọi đệ tới trông giữ mà thôi, như vậy đệ không nợ ta ân tình, vừa lòng chưa.” Triệu Thiên Luân tức giận đến xanh mặt, Tôn Duẫn Thần thấy y xanh cả mặt, tức giận đến thập phần lợi hại, do dự một chút, tới chiều chạng vạng, A Hai dẫn Tôn Duẫn Thần đến phòng ở chỗ ngoại ô, quả nhiên giống như Triệu Thiên Luân nói, thật sự thực lụi bại, hắn lúc này mới yên tâm ở lại. Triệu Thiên Luân phái phó tỳ tới, đều bị Tôn Duẫn Thần phái trở về, hắn ở nơi này bắt đầu cuộc sống một người. Triệu Thiên Luân biết được hắn cho lui phó tỳ, nhưng với tính cách ươn ngạnh của hắn, đành phải tuỳ ý hắn. Cứ như vậy, Tôn Duẫn Thần ở trong thành làm việc nặng, nhưng nhờ hắn thông minh, lại biết chữ, không bao lâu đã được đề bạt thẳng lên làm người tính toán sổ sách. Hắn lại cẩn thân, cố gắng, đốc công đối với hắn càng thêm vừa ý, dần dần ngay cả chưởng quầy đều khen ngợi hắn. Tuy rằng Tôn Duẫn Thần không có cách nào giống Triệu Thiên Luân kiếm một ngày hai đấu kim, nhưng bản tính hắn an phận thủ thường, lại thành thực cố gắng, bởi vậy lo chuyện ấm no đã là dễ như trở bàn tay. Triệu Thiên Luân chỉ có thể gián tiếp biết được tin tức về Tôn Duẫn Thần, Tôn Duẫn Thần đến Triệu gia thăm Triệu Lí đều chuyên chọn thời điểm Triệu Thiên Luân không có ở nhà. Triệu Thiên Luân bởi vì Vương gia đồng ý việc hôn nhân, chính là sính lễ quá mức quý hiếm. Y vì sính lễ bôn ba, dần dần liên lạc cùng Tôn Duẫn Thần cũng thưa thớt đi. Trời trong nắng ấm, Tôn Duẫn Thần ở trong dược phường gọi là “Thiện Ức” tính toán sổ sách, tên cửa hiệu Thiện Ức này ở các thành khác đều có mặt, lão bản của Thiên Ức họ Lý, là thương nhân dược liệu rất có danh, ngày thường sẽ không tới ***, đều là do chưởng quầy quản sự. Hôm nay chưởng quầy ra vào một cách thần bí, cứ đứng ngay cửa một hồi lâu, ngay cả khi về nhà ăn cơm trưa, vẫn một lần nữa dặn dò Tôn Duẫn Thần, ‘hôm nay ngàn vạn lần không thể đắc tội với khách nhân’. Việc này đối với Tôn Duẫn Thần không đáng lo, nên chỉ cười mà không đáp, chưởng quầy vừa ra khỏi cửa, liền có người tiến vào, thân thể người nọ rất cao, gã đứng chấn trước mắt Tôn Duẫn Thần. Tôn Duẫn Thần đang viết sổ sách, ngẩn ngơ một lúc mới ngẩn đầu lên, mới biết là một công tử trẻ tuổi, gã ăn mặc rất xa hoa, nhìn qua là biết xuất thân từ nhà giàu có. “Thiếu gia, ngài muốn mua dược liệu sao?” Tôn Duẫn Thần đứng dậy tiếp đón. Người nọ đem ánh mắt từ trên người Tôn Duẫn Thần dứt ra, ho khan vài tiếng, nói: “Tiểu ca, ta muốn mua dược liệu, ngươi ngày thường uống cái gì để dưỡng thân? Làn da trắng nõn, huyết lưu thông, ta sẽ mua dược liệu như vậy về nhà.” Đăng bởi: admin