Man Cô Nhi
Chương 27 : 27
Khi đến kinh thành, đã là hoàng hôn.
Kinh hoa mây khói hóa ra là như thế này… Một tầng bụi đất hơi mỏng phủ lên thành phố Bắc Kinh, ánh hoàng hôn chiếu lên, như thể một đám mây màu vàng.
Tôi lập tức ngắm đến ngây người. Đột nhiên tôi nhớ tới lần duy nhất tôi đi tháp Đài Bắc 101, là em gái tôi đưa tôi đi. Xe lăn còn bị mắc ở cửa thang máy rất xấu hổ, vất vả lắm mới lên được đài ngắm cảnh. Em gái tôi còn hối lỗi bảo, đi buổi tối thì đẹp hơn, nhưng mẹ tôi không cho tôi ra ngoài vào buổi tối.
(Tháp Đài Bắc 101: Toà nhà có tính dấu mốc ở Đài Loan, từng được chứng nhận là cao nhất thế giới.)
Thật ra tôi cực kỳ biết ơn, ban ngày rất tốt, thật sự đấy. Lần đầu tiên tôi được nhìn thấy Đài Bắc nơi tôi sinh sống cả đời, hóa ra lại có một tầng sương mù mờ nhạt quẩn quanh như thế.
Đài Bắc dưới ánh mặt trời, thành phố Bắc Kinh dưới ánh mặt trời, đột nhiên hoà vào làm một trong đôi mắt đẫm lệ mơ hồ của tôi.
Lần đầu tôi mềm yếu, lần đầu tôi nhớ nhà. Tôi nghĩ là bởi vì tôi đã yên lòng. Chỉ có những người đã từng yêu từng đau, mới có dũng khí mềm yếu.
“Sao vậy?” Tiên Tâm ôm vai tôi, dịu dàng hỏi.
“Em nhớ đến quê nhà…” Tôi hơi nghẹn ngào, “Nơi ấy tên là Đài Bắc.”
Chàng an ủi ôm sát tôi thêm một chút, “Sau này, ta chính là quê nhà của nàng.”
Sến súa thì sến súa, nhưng đây là sự bảo đảm của chàng với tôi. Lúc nào tôi cũng có thể sà vào vòng tay chàng, không cần nhớ nhà nữa.
Chúng tôi dàn xếp ở nhà của em trai Chu đại nhân, không tới nhà vị ân sư kia của chàng. Ân sư của chàng còn cáu một trận to, Tiên Tâm tự mình tới nhà bái phỏng, tốn bao nhiêu công phân trần ngài ấy mới nguôi.
Đương nhiên, chàng đi đâu cũng mang tôi theo đó. = =
Tôi không phải không thể thông cảm, cũng không phải không thể thấu hiểu. Chàng vẫn là một thanh thiếu niên thôi, mối tình đầu luôn là đẹp nhất. Chúng tôi lại mới chính thức yêu đương chưa được mấy quý, hận không thể thời thời khắc khắc ở bên nhau. Huống chi chàng vẫn luôn có một quan niệm sai lầm, cảm thấy nếu không nhờ tôi đến bên chàng thì chàng đã chết từ lâu, làm sao có ngày hôm nay.
Nếu chàng là một thanh thiếu niên ở thế kỷ 21, chỉ sợ sẽ cầm cái loa đi gào khắp phố phường Đài Bắc, “Đây là vợ của tôi! Tôi yêu cô ấy!” Thật ra mỗi một người đang yêu cuồng nhiệt ngu ngốc đều muốn làm như thế, chỉ là da mặt có đủ dày để làm không thôi.
Nhưng đây không phải là thế kỷ 21 nhiệt tình phóng khoáng, mà là triều Đại Minh cực kỳ bảo thủ.
Kết quả hành động của chàng ở Giang Tô lập tức bị phản hồi ở kinh thành, lúc chàng ra ngoài bái kiến bạn làm văn hoặc bạn làm văn tới chơi, tôi đành phải ngồi ở bên cạnh chàng giúp chàng chia thức ăn hỏi han ân cần, đảm đương chức vụ bà tử sát sườn cho chàng.
May mắn lần này tới đây chúng tôi chỉ dẫn theo hai gã sai vặt và hai phu đánh ngựa, tổng cộng hai chiếc xe ngựa mà thôi. Không có ai bà tám bên tai tôi, tôi cũng vui vẻ đóng vai đà điểu.
Nhưng bị tôi lèm bèm một lần, Tiên Tâm một mình ra ngoài thăm khách hai ngày, rồi mắc cảm. Tôi im lặng thở dài. Tiên Tâm được bà tử nha đầu cha mẹ anh trai chăm bẵm che chở lớn lên như thế, sức nhẫn nại của chàng rất mạnh, nếu không đến mức khó chịu quá thì chàng sẽ không hé răng. Gã sai vặt dầu gì cũng cũng sơ ý hơn nhiều, làm sao hiểu chàng nóng lạnh ra sao, muốn ăn thế nào.
Lúc thi cử nhân là mùa thu, vừa hay ông trời tác hợp, không khiến chàng chật vật nhiều lắm, vậy mà về chàng vẫn cảm một trận. Mùa xuân trời độc, lúc giao mùa giữa xuân và hạ lại càng phải cẩn thận hơn… Cậu ấm chỉ biết viết vẽ thi văn, làm ăn buôn bán như chàng, làm sao săn sóc được chính mình.
Thế là về sau tôi bèn chấp nhận số phận đi làm bảo mẫu. Dù sao thanh danh đã truyền khắp từ lâu, riết cũng lì rồi. Kể cả người khác có ồn ào tôi cũng có thể mặt không đổi sắc dẫu Thái Sơn sụp, cứ bóc tôm của tôi đút cho Tiên Tâm ăn.
Dù sao họ đố kỵ ấy mà. Chúng tôi không so đo nhiều với đám người xưa đố kỵ.
Trận này Tiên Tâm rất là thư thái sung sướng, chàng mà vui lên thì người ta mời chàng hát, chỉ cần tôi ngồi đấy, chàng sẽ không cự tuyệt. Chàng hát cho những văn nhân tài tử kia chấn động trợn mắt há hốc mồm. Còn có người viết thơ tán thưởng, nịnh nọt lưu loát, thật đáng tiếc tiếng ca này chỉ có thể bị Lâm thị độc chiếm.
… Đừng tưởng tôi xem không hiểu nhé, đồ khốn kiếp!
“Cách người kia xa ra một chút!” Tôi nhỏ giọng oán hận nói, “Càng đừng cười với hắn ta! Cái ánh mắt thiếu đứng đắn gì thế, nhìn chàng như vậy…”
Chàng im lặng cười, dáng vẻ quả thật đáng yêu tới cực điểm, “Lâm Lang, ta yêu dáng vẻ ghen tuông của nàng.”
Tôi nhét hoành thánh phồng cả mồm chàng lên, lườm chàng một cái, “Như vậy cũng đừng lấy thân nuôi hổ! Về nhà em biểu diễn cho chàng xem, chàng có thể chỉ định ghen ít hay ghen nhiều. Xem chàng muốn ghen sóng sánh tí ti, hay ghen như thủy triều sóng dữ…”
Chàng bị hoành thánh làm cho nghẹn, sặc ho sù sụ một lát.
“Sao chàng chẳng tiến bộ chút nào vậy,” tôi nhỏ giọng oán trách, vừa vỗ lưng giúp chàng, “Huấn luyện đặc biệt của em đều uổng phí…” Chàng liên tục xua tay, cuối cùng dứt khoát nằm trong lòng tôi vừa cười vừa ho không thôi.
Lần này tôi không thẹn thùng, thoải mái hào phóng vỗ lưng cho chàng, lườm cái gã gọi là tài tử mang ý xấu kia một cái. Dám so sánh Tiên Tâm là hoàng loan, bắt nạt tôi không hiểu đúng không?
(Hoàng loan: hoàng là chim phượng hoàng cái, loan là chim loan. Hoàng loan ý mẹ đàng vợ. Loan phiêu phượng đậu: ý chỉ vợ chồng ly tán.)
Anh mới là mẹ! Cả nhà các anh đều là mẹ!
Lúc nghỉ ngơi trên xe ngựa tôi còn chưa hết ghét, nói với Tiên Tâm cảm tưởng sâu sắc của tôi. Chàng bèn lăn lộn trong xe ngựa, tay run rẩy, cười ná cả thở, “Cái gì mà cả nhà họ… mẹ…” Đến cả nói cũng không nên lời nữa.
“Chàng thế này là không được,” tôi thở dài, “Mới trêu bừa đã cười rồi, không rụt rè gì cả…”
Người đang cười đến mức không thở nổi sợ nhất là nghe được chữ “Cười” này. Khi Tiên Tâm cuối cùng cũng không lăn nữa, rưng rưng nước mắt, dựa vào vai tôi, chàng mới thoi thóp nói, “Nương tử, nàng không mưu tài sao lại muốn hại mệnh ta?…”
Ít nhất cũng nuôi dưỡng được khiếu hài hước rồi đấy. Tôi nở nụ cười vui mừng.
Lúc vào trường thi tôi không thể vào theo. Đêm trước đó tôi không sao ngủ được, lo lắng sốt ruột.
“Thư đồng có thể theo vào nhỉ…” Thấy hai mắt tôi sáng lên, chàng cắt mầm hi vọng của tôi rất nhanh, “Nàng nghĩ cũng đừng nghĩ. Tiểu Bát sẽ theo ta vào.”
“Tiểu Bát mới được mấy tuổi, nào hiểu cách săn sóc chàng chứ…” Tôi lẩm bẩm.
Chàng dịu dàng liếc tôi một cái, “Phu quân của nàng cũng là người từng chịu khổ mà.” Chàng ôm ôm bả vai tôi, “Chờ nhé. Ta chắc chắn sẽ thi đậu tam nguyên, báo thù cũ cho nàng.”
“Không được cũng chẳng sao, dù gì học tài thi phận mà.” Tôi nghi hoặc, “Thù cũ gì cơ?”
Chàng nói một cái tên xa lạ, tôi không hiểu chút nào. Vừa nói đến cái gã đã làm thơ so sánh chàng với hoàng loan kia, tôi tin tưởng nếu ánh mắt có thể giết người, thì tên kia chết chắc.
“Gã ta là người có nhiều hi vọng đoạt được Trạng Nguyên nhất.” Tiên Tâm phóng khoáng phủi phủi chiếc áo bào trắng không nhiễm một hạt bụi, “Ta sẽ để gã biết, đắc tội nương tử của ta là chuyện nghiêm trọng cỡ nào.”
… Không, không cần như vậy chứ?
Nhưng Tiên Tâm là một người xưa theo kiểu lời nói phải được tin, hành động phải có kết quả. Một người xuất thân từ thương nhân như chàng, một công tử ốm yếu đến từ phía nam, có thanh danh “Chiều vợ” kinh thế hãi tục, lại thi một lần đứng đầu ngay.
Chàng còn rất hối lỗi, nói không thể tranh thủ đưa tôi đi dạo phố được. Tôi nói, “Không sao, chàng biết linh hồn nhỏ bé của em luôn đi theo chàng mà.”
Bảng Nhãn và Thám Hoa đi vào với chàng bèn lao ra ngoài chung với nhau. Tôi đoán là muốn tìm chỗ nào đấy xả hết cái đống đồ ăn hết hạn lúc trưa đúng không?
Chuyện vệ sinh của tiệm cơm này thật sự rất quan trọng, sao có thể làm cho Bảng Nhãn và Thám Hoa cùng ngộ độc thực phẩm cơ chứ? Đương nhiên, chẳng liên quan gì đến chúng tôi sất, tôi dám khẳng định.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
25 chương
284 chương
63 chương
165 chương
54 chương
11 chương