Man Cô Nhi
Chương 24 : 24
Nhưng tôi lại không thể nào ngăn cản tác dụng phụ trước đấy của sự đen tối của chàng.
Tôi nghĩ chắc nhiều lắm chỉ đi hát Karaoke bên Chu đại nhân thôi, tôi cảm thấy còn rất thú vị. Ai dè tất cả những người có vườn đều mời chúng tôi đi hát Karaoke. Cho nên mới nói, có một đức ông chồng tài hoa rất là vất vả.
Trải qua sự tuyên truyền của Chu đại nhân… Tôi dám nói là nếu có cái loa, nhất định ông ta sẽ gào lên cho bõ, khỏi phải nói đi nói lại. Tóm lại là ông ta tâng bốc chúng tôi lên tận trời xanh, nói chúng tôi là chim liền cánh cây liền cành gì gì đó, khoa trương sến súa đến độ tôi muốn đâm đầu chết.
(Bạch Quyên trở nên bà tám như vậy từ bao giờ nhỉ… Đều tại người chồng mà cô ấy gả cho không tốt đấy, dạy hư cô ấy rồi!)
Nhưng những chuyện này đều không phải chỗ quan trọng, quan trọng nhất chính là, muốn nghe được tiếng trời của Vương Tiên Tâm, thì phải mời cả phu nhân của chàng nữa. Bởi vì Vương tài tử thâm tình chân thành dốc sức chỉ hát cho phu nhân chàng nghe thôi.
Trong một khoảng thời gian ngắn, châu thành oanh động vì chuyện này. Thiệp mời lại bay tới như măng mọc sau mưa xuân… ý tôi là như hoa tuyết. Vấn đề là, Giang Tô cũng bắt đầu có tuyết rơi rồi…
Thời tiết thế này dạo vườn cái quái gì?!
Nhưng người Trung Quốc chính là người Trung Quốc, cái gì cũng nghĩ ra tên được. Tuyết rơi thì gọi là gì, thưởng tuyết này, lều ấm này, đủ loại hoạt động xa hoa kiểu cách lập tức được đưa ra khỏi lồng hấp.
Từ sau khi thổ lộ tình cảm thì Vương tiên sinh làm nũng rất tự tại, chàng đang nửa nằm trong lòng tôi, rất sung sướng chờ tôi bẻ bánh khảo đút cho chàng ăn, vừa ăn còn vừa ngâm thơ, cái gì mà “Say gối đùi mỹ nhân, Tỉnh nắm quyền thiên hạ”.
Tôi rất buồn bực. Sao tôi nói nhiều như vậy, cái chàng nghe hiểu lại là “Ta có thể yên tâm làm nũng cũng không bị mất mặt rồi vạn tuế”. Cái kiểu lí giải có chọn lọc này của đám đàn ông phải dùng cách gì mới chấn chỉnh được đây?
“Trước khi nắm quyền thiên hạ thì đi xử lý thiệp mời đi.” Tôi nhẹ nhàng bẻ một miếng, chàng khẽ há mồm ăn.
“Đi đây.” Chàng lười biếng nói, “Nhưng ngày mai thì xin miễn, ta phải sàng lọc phấn thoa.”
Tôi lườm chàng, đáy lòng lại càng bất lực hơn
Đang là một anh ngụy Shota êm đẹp, học theo cái kẻ không tiền đồ như Giả Bảo Ngọc kia sàng lọc phấn thoa làm gì…
(Giả Bảo Ngọc là nam chính của Hồng Lâu Mộng, tối ngày lại kề cận đám phấn son.)
Từ sau khi chàng bắt đầu giúp tôi kẻ mày vẽ mắt, thì bắt đầu có hứng thú với việc điểm trang cho tôi. Mi đại (bút kẻ mày) ở thời đại này vẫn không tốt lắm, chàng cực kỳ ghét bỏ. Trời đổ tuyết lớn cũng không ra ngoài được mấy, chàng bèn ru rú ở nhà tìm cách nâng cấp công thức.
Nhưng đồ trang điểm thì tôi chẳng hiểu biết chút nào (bạn thử ốm đau hai mươi năm xem, để xem bạn có sờ đến được không), chỉ nói bậy bạ cho chàng một ít kiến thức hóa học cơ bản. Tôi nói với chàng bột chì có độc, chàng liền dùng nó cực kì thận trọng. Tôi làm chàng choáng váng bằng Hồng Lâu Mộng, còn nói thuốc Trung cũng có thể làm được đồ trang điểm, hù chàng cả chuyện “Lên núi hái thuốc”, nói nhiều lắm tôi cũng quên rồi.
Tôi hoàn toàn quên mất định luật bệnh lâu thành thầy thuốc giỏi, kiếp trước tôi sắp sửa làm được cả đến dược sĩ đến nơi, chớ nói tới Tiên Tâm uống thuốc Trung cả đời. Chàng sử dụng khả năng không thầy dạy cũng hiểu và thiên tư thông minh của chàng theo kiểu giết gà dùng dao mổ trâu, chơi cực kì vui vẻ với bác sĩ phụ trách của chàng.
Hơn phân nửa những thành quả thí nghiệm này đều vẽ lên mặt tôi, đỡ để người khác muốn xem Vương phu nhân tôi đây kinh thế tuyệt diễm thế nào rồi lại bị tôi làm cho thất vọng quá mức.
Chỉ có thể nói, tiền nhiều thì dễ nát. Nhóm những kẻ có tiền này cực kì đàn đúm, vườn nhà bọn họ quả là đẹp kinh hồn đến mức đáng chết.
Thối nát, thối nát, quá thối nát. Mỗi lần dự tiệc tôi đều vừa phải chịu đựng ánh mắt kinh ngạc của người khác (sao Vương phu nhân chỉ cao có từng này thôi?), vừa phải cố gắng ăn thêm cơm, những bữa tiệc rượu xa hoa lãng phí thế này không phải lúc nào cũng ăn được đâu.
Họ cảm thấy không đủ đẹp, lại không biết ấy đã là kết quả hóa lãng phí thành phép thần của Tiên Tâm. Đại thần chính là đại thần, không thể chê được.
Kết quả lúc đầu xuân khi chàng thuyết phục anh cả cho chàng đi Chiết Giang thay ca, chàng còn tiện tay cầm theo một khoản tiền lớn để sửa sang cửa hàng son phấn. Cửa hàng son phấn ở Châu thành đã mở được nửa tháng, bán hết sạch hàng, phải đặt trước mới có.
Tôi lĩnh ngộ được hai sự thật vô cùng quan trọng. Thứ nhất, mặc kệ là thời đại nào, tiền của phụ nữ là dễ lừa nhất. Thứ hai, huyết thống của Tiên Tâm quả là không phải dạng vừa, gien cũng không vừa, chẳng thoát đi đâu tẹo nào. Nhìn xem cái anh Vương cử nhân Tiên Tâm tiên sinh đọc sách thánh hiền cả đời này, còn giỏi chuyện làm ăn, còn gian thương hơn cả hai người anh của chàng!
Bạn phải biết là một hộp phấn chưa to bằng một phần tư bàn tay mà bán hai lượng bạc, thế là bạn biết chàng gian đến mức nào rồi đấy. Còn tốn thời gian đọc sách làm gì nữa, không cần đọc nữa. Nếu chàng ra ngoài kiếm tiền sớm hơn, thì cũng không đến nỗi khiến đám thê thiếp phòng đơn gối chiếc của anh cả anh thứ chàng rộn rã đòi làm cách mạng như vậy.
Tuy nhiên, thiên phú làm gian thương của chàng ngày đó tạm thời không phát huy được, chuyện sóng gió trong hậu viện của các anh chàng đã là lẽ tất nhiên.
Mùa hè này là thọ 50 tuổi của Thái Hậu, khai ân đặc biệt về thi cử. Sếp hoàng đế hạ chỉ, tất cả những cử nhân đạt trung nhị nguyên đều phải lên kinh dự thi lập tức. Kẻ goá bụa cô đơn phế tật đều được bao dưỡng… ý tôi là, chỉ cần còn khẩu khí, thì ngoan ngoãn lên kinh cả đi, cho dù anh là Vương Nhị mặt rỗ hay là kẻ già cả không cầm nổi cây đũa nữa.
“Ân sư” của Tiên Tâm ── vị quan đã có ân tình tạo cơ hội cho chàng đi thi, viết một phong thư rất dài rất dày, dặn dò Tiên Tâm dù có thế nào, cho dù có bị cắt chân thêm phát nữa, thì kể cả bò cũng phải bò đi thi tranh cái sĩ diện cho ông ta.
Cái vinh quang to bằng trời này (?), làm nhà họ Vương vỡ tổ. Tựa như một quả bom nguyên tử của thế kỉ 21 nhảy dù xuống, nổ cho khắp nơi chói lọi rực rỡ…
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
25 chương
284 chương
63 chương
165 chương
54 chương
11 chương