Mạn Châu Sa Hoa

Chương 2 : Dạ ca

Mẩu nến trong phòng vẫn còn cháy, ánh sáng lờ mờ, chập chờn leo lét. Nam Cung Mạch về đến trước bàn, ngồi xuống đặt bội kiếm bên tay, có vẻ lo lắng không yên, hoang mang phân tích tình huống kỳ quái --- Rất hiển nhiên Phù Phong trại dưới chân núi này đã tao ngộ một cuộc tàn sát đáng sợ, không ngờ không có ai may mắn sống sót. Vậy... Thí Kiếm sơn trang trên núi ra sao? Có phải cũng đã gặp bất trắc giống như vầy? Diệp Thiên Chinh tên tiểu tử đó hẹn lần hẹn lựa, không chịu hoàn thành hôn ước, lẽ nào là vì Thiên Lại đã... Suy đoán bất tường khiến cho gã toát mồ hôi lạnh. Giây phút đó gã phiền muộn thở dài một tiếng, cuối cùng tự thừa nhận mình vẫn còn nhung nhớ nha đầu ngang ngược hung hãn kia rất nhiều --- Hôn sự này bị kéo dài hoài, bề ngoại mình tỏ ra không khẩn trương bồn chồn chút nào, thực ra trong lòng từ lâu đã tức hận không kéo được Diệp Thiên Chinh ra đánh một trận, bức hắn trả lời tại sao chần chừ không chịu gả muội muội. Dù đã thành danh, nhưng cũng vẫn đang tuổi thiếu niên, tính khí gã càng lúc càng cao ngạo, nào dễ chịu cúi đầu, nào có thể chịu mất mặt. Phụ thân cũng biết tính khí bất kể làm sao cũng quyết phải giữ mặt mũi của nhi tử, lần này mới ra lệnh ép gã nhất định phải đi Thí Kiếm sơn trang mặt đối mặt với Diệp Thiên Chinh hỏi cho rõ. Lại không ngờ vừa đến đã gặp tình hình quỷ dị như vầy. Nến sắp tàn, như những giọt lệ màu đỏ tuôn rơi. Nam Cung Mạch lên giường ngủ, vừa cởi áo ngoài, nhìn thấy vết sẹo trên cổ tay, liền thẫn thờ một hồi. Xoa xoa cổ tay vừa trải qua một phen khổ chiến còn hơi tê cứng, thần thái hoảng hốt, trước mắt thoáng hiện năm tháng thời niên thiếu trên La Phù sơn. --- Nam Cung gia và La Phù Diệp gia có giao tình nhiều đời, gã từ nhỏ thường theo trưởng bối lên La Phù sơn bái phỏng lão Trang chủ, dần dần cũng quen thân với hai huynh muội của Diệp gia. Diệp phu nhân đã qua đời không lâu sau khi sinh hạ nữ nhi, mà Diệp trang chủ lại dồn hết tinh lực vào sự vụ võ lâm, Diệp nhị tiểu thư Thiên Lại sau khi chào đời trừ ca ca ra cũng không còn ai quản giáo nàng nữa. Nha đầu đó tinh lực dồi dào, rất ngang ngược bá đạo, thường mượn danh nghĩa “học võ công” động quyền động cước với Thiên Chinh và mình. Diệp Thiên Chinh lớn hơn muội muội sáu tuổi, tính cách ôn hòa trịnh trọng, mẫu thân trước khi chết từng dặn kẻ làm ca ca mới chập chững hiểu đời chiếu cố cho tiểu muội, hắn từ tiểu huynh đổi sang làm mẹ, chiếu cố Diệp Thiên Lại hết mình, tập võ đương nhiên cũng nhẫn nhịn, cho dù gặp ngang ngược vô lý cũng nhường nhịn chìu lòng, bị đánh vẫn khen thưởng “Thiên Lại tiến bộ nhanh ghê”; còn Nam Cung Mạch lúc đó thiếu niên hung hăng, chẳng chịu nhường ai, mắng nàng ta “họ Diệp thúi, họ Diệp hôi”, lần nào Thiên Lại đánh gã gã cũng quật lại, hai người đánh nhầu, thường ầm ĩ tới mức không thể ngăn tách. Sau này phụ thân Nam Cung Ngôn gánh vác Đỉnh Kiếm các, trở thành Minh chủ của võ lâm Trung Nguyên, liền ước định mối duyên này. Năm đó gã mười sáu tuổi, Diệp gia nhị tiểu thư Thiên Lại mười hai, còn Diệp gia đại công tử đã mười tám. Ngày ước định hôn sự đáng tức cười. Gã còn đang uất bực chuyện đó không thôi, lại thấy tiểu nha đầu kia xông tới, không nói tiếng nào động thủ đánh người. Vì trong lòng cũng đã tức tối, gã không khách khí chút nào, hoàn thủ liền, dễ dàng nắm bẻ tay Thiên Lại, giận dữ thốt: “Ngươi la cái gì chứ? Ta mới phải la ngươi! --- Ngươi nghĩ ta muốn cưới một bà vợ để về đánh nhau ngày ngày sao?”. Nữ hài tử mười hai tuổi bàng hoàng, tuy còn chưa minh bạch ý nghĩa của cưới vợ, lại vẩu vẩu miệng khóc rống: “Ta mới không muốn gả cho ngươi! Ta muốn gả cho ca ca --- Cha xấu quá, muốn đuổi ta khỏi nhà! Ta muốn gả cho ca ca thôi!”. “Hắc!”. Thiếu niên mười sáu tuổi đè cô bé ngã xuống, vốn bụng cũng đang đầy cục tức, nghe nói vậy nhịn không được cười khì lên, ngước đầu nhìn thấy Thiếu trang chủ vừa đuổi tới đang chuẩn bị kéo muội muội hung tợn ra, gương mặt không khỏi nóng bừng lên. Nghe nói vậy, Diệp Thiên Chinh cũng ngẩn ngơ đứng một bên cười khổ. Tiểu a đầu Ngọc Tiêu cũng vừa rượt đến, đứng sau lưng Thiếu trang chủ, nhịn không được che miệng cười. A đầu này Diệp gia vừa mới mua về, chỉ bất quá hơn Thiên Lại có một tuổi, nhưng vì xuất thân bần hàn, đã trải qua một phen khốn khổ, ít nhiều gì cũng rành đời hơn Thiên Lại chưa hiểu biết gì. Diệp trang chủ tội nghiệp ả cô khổ, lại thấy ả ăn nói lanh lợi, hành sự tới nơi tới chốn, cho nên kêu ả theo Thiếu trang chủ chăm lo sự vụ thường ngày của sơn trang. Nhưng giờ nghe thấy lời nói của nhị tiểu thư, Ngọc Tiêu vẫn chỉ là đứa con nít mười ba tuổi, lại cũng nhịn không được chọc phá, vừa đi qua vừa nháy nháy mắt: “Tiểu thư, đừng quậy nữa, sau này mẹ chồng mà nhìn thấy thì không xong”. Lời nói đó không nói còn đỡ, mới nói ra, Diệp Thiên Lại vừa gặp ca ca bình tịnh được phần nào lại liền nhảy dựng lên, lại mắng lại cào, Nam Cung Mạch gắng sức lắm mới không để nàng ta đá trúng mình. “Thiên Lại tính khí không hay, ngươi sau này còn phải lo liệu thêm một chút đó”. Tuy là hảo hữu bằng vai phải lứa, giờ phút nào chớp mắt đã thành thân nhân, Diệp Thiên Chinh vẫn là lần đầu tiên trịnh trọng nhắn nhủ thiếu niên mười sáu tuổi còn tự do bay bổng chưa bị ràng buộc. Nam Cung Mạch mặt đỏ bừng, nhìn Diệp Thiên Lại đang trườn lách như một con lươn dưới tay mình, phát hiện cô bé vùng vẫy đến ửng hồng mặt mũi, không ngờ rất xinh xắn. Vừa phân tâm, Diệp Thiên Lại đã vùng thoát khỏi tay gã, chợt hung hăng bật dậy cắn gã một cái. “Ui da!”. Gã đau đến mức ôm cổ tay rú lên, giận dữ cực độ, thuận tay muốn nắm tóc Diệp Thiên Lại. Nhưng gió động bên tai, lại là Diệp Thiên Chinh lập tức xuất thủ ngăn giữ tay gã, gã ngẩn người quay đầu, định thần nhìn kỹ. Thiếu trang chủ Thí Kiếm sơn trang vẫn ôn nhã, nhãn thần lại nghiêm nghị: “Thiên Lại là một hảo hài tử, sau này ngươi không được ăn hiếp nó”. “Cái gì? Ngươi có lộn không? Hiện giờ ai đang ăn hiếp ai chứ?”. Cái ngoạm đó ác thật, Nam Cung Mạch cảm thấy cổ tay muốn đứt đoạn ra --- Nếu bị thương gân mạch, sau này cánh tay đó đâu còn có thể luyện kiếm, vậy không phải tàn phế sao? Càng nghĩ càng tức, gã thoát miệng mắng: “Ta mới không muốn ả!”. “Ta mới không muốn ngươi! Ta muốn gả cho ca ca!”. Cắn trúng một cái, cô bé như một con cá quẫy thoát chạy đến bên Ngọc Tiêu, quay đầu trừng mắt nhìn thiếu niên từ nhỏ đã ăn hiếp nàng ta, hung hãn làm mặt quỷ: “Hứ!”. “Tốt!”. Nam Cung Mạch tức quá phì cười, ôm cổ tay giật Diệp Thiên Chinh một chỏ: “Đó, ngươi thấy đó, muội muội của ngươi ta ưa không nổi, ngươi cứ giữ lấy”. “Không sao, gân mạch không bị thương”. Diệp Thiên Chinh không để ý đến lời nói của gã, cười cười cầm tay hảo hữu xem xét, điềm đạm thốt: “Tuy hiện giờ còn sớm, nhưng ngươi cũng phải học cách chế ngự nha đầu đó, nếu không sau này hai đứa ngày nào cũng đánh lộn thì không xong”. “Muội không muốn gả cho hắn!”. Cô bé dựng lông mày, nổi trận lôi đình, sau đó chạy qua kéo tay áo huynh trưởng, nũng nịu: “Muội muốn gả cho ca ca! Ca ca tốt nhất... Như vậy muội có thể ở lại sơn trang với cha và huynh. Cha nói nếu gả muội cho người ta, cha phải tốn rất nhiều tiền --- Muội thấy gả cho ca ca thì tiết kiệm được tiền đó”. Hài tử tính toán ngây thơ, nghe xong hai người trợn mắt há mồm, Nam Cung Mạch ôm cổ tay nhìn nha đầu bé nhỏ, cuối cùng nhịn không được cười lớn lên. “Thiên Lại à”. Diệp Thiên Chinh cười khổ, cúi mình vuốt đầu muội muội: “Nói bậy gì đó, muội cuối cùng cũng phải gả cho người ta. Nam Cung ca ca thực ra là người tốt, hắn nhất định sẽ đối tốt với muội”. “Muội không gả cho ai khác! Không ai đối tốt với muội bằng ca ca!”. Diệp Thiên Lại bướng bỉnh làm tới, bực tức. “Cho dù Thiên Lại không lấy chồng, ca ca cũng phải cưới vợ mà”. Diệp Thiên Chinh tính tình luôn luôn điềm đạm, ôm cô bé mỉm cười: “Muội xem, mấy năm nữa muội đến tuổi cập kê, ca ca cả ẳm muội cũng không tiện nữa --- Muội nếu không tìm được một ông chồng tốt, ca ca làm sao an tâm đây?”. “Ca ca... muốn cưới vợ sao?”. Tiếng nói đằng sau phảng phất không nghe nổi. Cô bé kéo vạt áo huynh trưởng: “Cưới vợ --- nghĩa là muốn ngồi đần ra cùng cô ả, không muốn Thiên Lại phải không? Lẽ nào có nữ hài tử khác còn xinh đẹp hơn Thiên Lại, còn được yêu thích hơn Thiên Lại sao?”. “Xinh đẹp hơn thì chưa chắc, tịnh tâm hơn ngươi thì nhất định rồi”. Nam Cung Mạch ôm cổ tay châm chọc, còn bồi thêm một câu: “Khì, ca ca có tốt đến đâu cũng là của tẩu tẩu --- Ngươi nghĩ Thiên Chinh có thể theo ngươi trọn đời sao?”. Lần này tiểu bá vương kia không nhảy dựng đánh gã như mọi khi nữa, Diệp Thiên Lại cúi thấp đầu, tựa hồ đang bàng hoàng, im im lặng lặng. Diệp Thiên Chinh thở phào, nghĩ nàng ta cuối cùng đã ngoan ngoãn, đang định giao nàng ta cho Ngọc Tiêu coi sóc, vừa cúi xuống lại nhìn thấy lệ nóng ngấn đọng trong mắt cô bé khả ái đang dụi trong lòng mình, hai hàng mi dài long lanh, thình lình khóc òa lên: “Không cho không cho không cho! Không cho ca ca muốn tẩu tẩu! Không cho gả muội!”. “Ừ ừ, Thiên Lại đừng khóc, đương nhiên Thiên Lại xinh đẹp nhất, khả ái nhất”. Diệp Thiên Chinh cưng chìu muội muội từ nhỏ, vội dỗ dành: “Ca ca không muốn tẩu tẩu, trọn đời theo muội được chưa?”. “Ừm... nhưng không cho chối đó!”. Diệp Thiên Lại cuối cùng ngưng khóc mỉm cười, giơ hai cánh tay nhỏ nhắn ôm giữ cổ ca ca, quay đầu lại trừng háy Nam Cung Mạch ra vẻ thắng thế, hừ một tiếng: “Ta muốn ca ca, không muốn gả cho ngươi!”. Nước mắt còn giăng mi thắm, trên mặt cô bé lại bừng nở một nụ cười chúm chím như hoa còn trong búp. “Không gả thì không gả, ai mà thèm?”. Gã ngớ người, quyết định trả một câu, xoay mình bước đi. Nhưng đi được vài bước lại nhịn không được quay lại liếc một cái, Ngọc Tiêu đã dẫn Diệp Thiên Lại dung dăng dung dẻ đi về --- Gã đứng trên hành lang, nhìn theo bóng cô bé, đột nhiên có hơi thẫn thờ. Gã biết sau này sợ rằng rất khó nhìn thấy nàng ta nữa... Tuy là người võ lâm, nhưng Nam Cung thế gia và La Phù Diệp gia đều là đại gia tộc có mặt mũi, con gái từ lúc đính hôn đến lúc ra khỏi nhà, không thể ló đầu lộ diện nữa. Nha đầu đó... lớn lên nhất định là một mỹ nhân phải không? Lúc xoay mình, một ý niệm bỗng nảy sinh trong lòng, làm cho gã không cầm được sự mừng vui thầm kín. --- “Nha đầu đó... bây giờ có phải đã thành mỹ nhân? Tính tình chắc cũng tốt hơn một chút?”. Dưới ánh nến cô độc của hoang thôn, Nam Cung Mạch gối đầu lên kiếm chợp mắt, trong não lại tràn dâng chuyện cũ mười năm trước, nghĩ tới ngày mai lên đến La Phù sơn, trăn trở khó say giấc. Đột nhiên, lại một ý niệm thoáng qua trong đầu, khiến cho gã giật mình ngồi bật dậy. “A, cứ hẹn lần hẹn lựa mãi, lẽ nào là vì nha đầu kia vẫn không chịu gả cho ai khác ngoài ca ca mình?”. Gã nửa đêm ngồi thừ ra, nhịn không được bật cười khổ: “Khì... không thể nào. Nha đầu mười năm sau đầu óc phải trưởng thành chứ!”. Tâm thần hoang mang chợt làm cho gã cảm thấy buồn bã, gã tức mình không thể trấn định, đập đập đầu mình, lại ngã mình xuống giường. “Tách”, giữa tĩnh lặng, một nơi nào đó trong phòng bỗng truyền vọng một tiếng động khe khẽ, đêm hôm khuya khoắt lại càng nghe rõ mồn một. Lần này Nam Cung Mạch nhận ra phương vị thanh âm truyền ra, không nghĩ ngợi gì, lập tức rút kiếm đâm vào cái tủ đóng trong vách bên cạnh! “Soạt” một tiếng, Diệt Hồn kiếm đâm phập vào gỗ mục, trong tủ truyền ra một tiếng động trầm đục, có vật gì đó mất thăng bằng, đè cửa tủ ngã bật ra ngoài. Vụn gỗ bay bắn, Nam Cung Mạch lập tức điểm mũi chân lao về cạnh bàn, mượn ánh đèn tàn leo lét nhìn vật bò ra khỏi tủ --- Lại là một cương thi tái mét. Kiếm đó đâm xuyên một lỗ trên người cương thi, máu chảy như dốc đổ từ trong túi da bị bổ vỡ, tràn đầy dưới đất. Giữa vũng máu cương thi co giật, vùng vẫy, bò qua từng tấc từng tấc, nhãn cầu xám đục trợn trắng, chằm chằm ngó gã, trong cổ họng phát ra thanh âm khọt khẹt. Nam Cung Mạch nhìn cương thi quỷ dị máu me đầm đìa bò sang, cảm thấy toàn thân phát lãnh. Trước khi bàn tay tái nhợt đó nắm giữ mắt cá chân mình, gã tung một cước vào Thái Dương huyệt của cương thi, vì khẩn trương dụng lực quá mãnh liệt, không ngờ đã đá nguyên cái đầu bay lìa thân thể thúi rữa. “Bộp” một tiếng, đầu lâu va vào vách máu bắn tung tóe, lăn long lóc dưới đất. Thi thể co giật mấy lần mới hết động đậy. Nam Cung Mạch thở phào một hơi, không khỏi cảm thấy tởm lợm. Nhìn thi thể không đầu dưới đất, nỗi nghi hoặc trong lòng lại càng đậm nét: đã nhìn thấy hai “cương thi” cùng một dạng, tên nào tên nấy đều tựa hồ cứng đơ vụng về, sức đả thương không lớn mấy. Trước khi bị gã làm kinh động, tựa hồ mấy cương thi đó đều ngờ nghệch im ỉm, không chủ động kiếm người để tàn hại. Nhưng thật ra những cương thi đó sao lại xuất hiện? Sự tình kỳ quái vốn có lắm ở Nam Cương, Đào hoa chướng, vu thuật của Miêu nhân, Ti Hoa nữ sử của Ảo Hoa Cung, Quỷ Giáng của Bái Nguyệt giáo... Những thứ đó gã đã nghe qua khi hành tẩu giang hồ, nhưng lại chưa từng nghe nói đến thi thể biết đi như vừa thấy. Hoặc giả nơi đây đã xuất hiện một thứ bệnh dịch kỳ quái? Gã chăm chăm nhìn vết máu trên tường đến xuất thần, trong đầu lại đã thoáng qua vô số ý niệm. Giây phút nhãn thần ngưng tụ lại, gã bất chợt không cầm được thoát miệng la khẽ --- Ủa! Trên vách tường, chỗ máu từ đầu người bắn lên, không ngờ lại mau mắn nở một đóa hoa màu đỏ tươi! Nảy mầm, bung lá, nở hoa chỉ trong chớp mắt, mau đến mức tưởng như đang nằm mơ. Hoa quá kỳ quái... giống hệt hoa dại đỏ thắm nở khắp hậu viện. Nam Cung Mạch bụng biết có ám muội, không dám đụng vào thực vật kỳ dị kết ra hoa đó, ngẫm nghĩ một hồi, Huyền Nguyệt Diệp im lặng trượt vào lòng bàn tay, khẽ hất tới, lưỡi liềm mỏng lét bay cắt cuống hoa yếu ớt kia. “Keng!”. Trong nháy mắt, hạt hoa đột nhiên nứt toạc, một vật nhỏ xíu bén nhọn bắn ra, đập lên Huyền Nguyệt Diệp. Vật bé xíu đó không ngờ có thể đánh chệch phương hướng ban đầu của phi đao gã tung đến! Huyền Nguyệt Diệp rít gió xoay vòng trong không khí, gã lại rút kiếm, lập tức phong tỏa trước mặt --- Lại một tiếng “keng” vang vọng, cổ tay bị chấn động đến mức tê tái, trong bóng tối, vật nhỏ tí kia bị gã cản chặn, quay đầu biến mất trong bóng tối. Đó không phải là hạt hoa... Vật đó tuyệt đối không phải là hạt hoa. Bên trong máu thịt chỗ cổ cương thi ngoài hậu viện, vật thể nhúc nhích ngọ nguậy cũng cùng dạng: đó là vật thể có sinh mệnh, có thể tự hoạt động, có lực lượng kỳ lạ mạnh mẽ. Thật ra là cái gì?... Thật ra là vật gì ẩn náu trong khu trại trống không tăm tối này? Nam Cung Mạch chằm chằm nhìn đóa hoa khô héo trên tường, lòng vụt nảy một dự cảm bất tường --- phảng phất trong bóng tối có vật gì đó đang im ỉm giáng lâm, mùi hơi tà dị nồng nặc bay xộc vào mặt. “Tách tách tách”, một tràng tiếng gõ đập từ bốn bề truyền lại, rầm rập rền vang, phảng phất từ trong phòng cho tới ngoài phòng có vô số người dùng khớp ngón tay gõ lên vách phòng vậy. Nam Cung Mạch không dám ngồi thừ ra bên trong gian phòng này nữa, khoác tay nãi lên, chỉa Diệt Hồn kiếm lung lay tỏa sáng không thôi vọt ra ngoài. Sát na vừa nhảy ra, gã rùng mình phát lãnh: toàn là người! Khu trại ban ngày không một bóng người, nửa đêm không ngờ lại tràn ngập những người là người sắc mặt tái nhợt lờ đờ lảo đảo. Bọn người giống hệt cương thi kia không biết chui ra từ hang hốc nào, mặt mày ngờ nghệch, tròng mắt trắng xám, tay chân cứng đơ, lò dò tứ xứ, chừng như đang mơ hồ tìm kiếm gì đó. Lúc gã nhảy ra, đụng phải một tên đang chập chững dưới cửa sổ. “Người đó” mặt mày đờ đẫn đưa tròng mắt xám đục nhìn gã một cái, Nam Cung Mạch vừa định tung Diệt Hồn kiếm, hắn lại loạng choạng quay đầu, không để ý tới gã, rướn mình muốn leo vào cửa sổ, phảng phất thò tay đi bắt vật gì. Nam Cung Mạch không muốn làm kinh động những cương thi kỳ quái này, hoành kiếm lặng lẽ thoái ra, lần theo góc tường bỏ đi, khóe mắt liếc nhìn đám quái vật tái mét đang vật vờ lẩn quẩn --- Cả đám vật thể quái dị đột nhiên xuất hiện này thật ra là người? Hay là quỷ? Bọn chúng thật ra đang làm gì? Nửa đêm lang thang diễu hành làm gì? Câu hỏi cuối cùng rất mau chóng có đáp án. Gã ngoái đầu lại, nhìn thấy tên khốn hồi nãy mới leo vào phòng đã đi ra, trong tay là đóa hoa đỏ kỳ dị mọc trên tường mới ngắt, cuống hoa đã lọt vào miệng, không ngừng nhai nuốt, có vẻ cực kỳ hưởng thụ. Nam Cung Mạch kinh ngạc nhìn quái vật ăn hoa, đột nhiên nhìn thấy cùng với động tác nhai nuốt của hắn, một vật nhỏ động đậy bên trong cổ hắn, tựa hồ có gì đó đang ngọ nguậy lăn lộn, cơ hồ muốn khoét thủng da thịt. Là vật bé xíu sắc bén kia! Là sinh vật không tên hồi nãy trong bóng tối đã hai lần tập kích mình! Nam Cung Mạch gắng nhịn nỗi kinh tởm và sợ hãi, lần dọc tường rón rén thoái lùi, người người mặt mày trắng nhợt khật khà khật khừ đầy dẫy khắp nơi trong trại, tìm kiếm những đóa hoa màu đỏ mọc thành lùm kia, rút bật cả bùn đất lên, bỏ vào miệng nhai ngon lành. Gã chú ý thấy trên cổ mỗi một người đều có một vết thương giống nhau, cũng có vật quỷ dị cựa quậy bên trong. Thật ra là sao đây?... Vì vật đó mới biến thành như vậy phải không? Gã còn chưa nghĩ ra đáp án, trong gió đêm đột nhiên truyền đến tiếng địch thê lương, âm thanh rất kỳ quái, không có khúc điệu, lại phảng phất có người khóc rên ti tỉ ở nơi nào đó trong trại, giọng điệu như trẻ nhỏ nấc nghẹn --- vừa quỷ dị vừa quen thuộc, khiến cho Nam Cung Mạch sát na đó không ngờ đã quên bẳng mình đang ở đâu, tâm tư vụt tản mác. Giây phút tiếng địch truyền lại, toàn bộ đám cương thi ngưng bặt động tác. Vô số đôi tròng mắt trắng đục hấp háy, cuối cùng đều xoay đầu rọi mục quang lên mình người Trung Nguyên trẻ trung xâm nhập khu trại bỏ hoang, cổ họng phát ra tiếng khọt khẹt kỳ quái, phảng phất ứng hợp với tiếng địch kia --- Sau đó không hẹn mà cùng một lúc, vô số đôi tay tái mét bỗng thò ra, bắt đầu đi về phía người trẻ tuổi đang đứng xuất thần đó.