Trương Đại Ngưu bây giờ chỉ còn biết sững sờ mà đỡ lấy Bỉ Ngạn, trong đầu trống rỗng xoay quanh những lời nói cùng nàng. Hạ Hi mang thai nên bị đuổi khỏi Hạ gia? Hạ Hi nàng… đã chết rồi? Bởi vì hắn không tìm kiếm hai mẹ con, khiến cho nàng phải khổ cực kiếm sống nuôi con của hai người bọn hắn, phải chết trong khốn cùng bệnh tật? “Ta… ta đã làm gì thế này… Rốt cuộc mấy chục năm qua ta đã làm gì…” Hai hàng lệ nóng hổi rơi đầy mặt Trương Đại Ngưu. Hắn ôm chầm lấy Bỉ Ngạn, tê tâm liệt phế, dùng toàn bộ sức mạnh để vững vàng ôm nàng, đắng ngắt xin lỗi nàng. Mẫu Đơn đứng ở bên ngoài cửa nhìn vào hai cha con đang phát tiết cảm xúc mấy chục năm trong lòng kia, trái tim cũng trĩu nặng. Nàng thật sự nhớ cha mẹ ở thế giới bên kia, bọn họ ở trên thiên đường, có phải cũng đang mỉm cười nắm tay nhau, không phải chịu cảnh chia ly như Trương Đại Ngưu và Hạ Hi chứ? Mặc dù cuộc gặp gỡ có chút… nước tràn bờ đê, Bỉ Ngạn vẫn không chịu tha thứ cho Trương Đại Ngưu, oán hận của con bé suốt mười mấy năm với người phụ thân đã tàn nhẫn vô tâm lãng quên hai mẹ con nàng, không phải dễ dàng mà xóa bỏ như vậy. Oán hận thứ này một khi đã quen, đột nhiên muốn hóa giải sẽ rất khó. “Mẫu Đơn tiểu thư, chuyện ngài cưu mang Bỉ Ngạn lúc nó khó khăn nhất ta thực sự là vô vàn cảm kích, nguyện làm trâu làm ngựa đền đáp ngài… chỉ là…” Trương Đại Ngưu lúc này đã là người của Mẫu Đơn Các, đầu lĩnh trực tiếp điều hành Vạn thính lâu, một mặt nhờ vả nịnh hót đứng bên cạnh nàng châm trà. “Ngài thử nói nói với Bỉ Ngạn một chút, nói tốt với nàng về ta… ngài xem… nó lúc nào nhìn ta cũng đều một khuôn mặt lạnh, ta chỉ là muốn hỏi một chút về mộ của Hạ Hi cũng đều coi ta như không khí…” “Lão Trường à…” Mẫu Đơn mỉm cười, vỗ vỗ bàn tay của hắn một chút. “Người ngoài như ta không thể xen vào chuyện nhà các ngươi được, chuyện này tốt nhất vẫn là để thời gian dần dần xoa dịu đi, ngươi cố gắng trải lòng với Bỉ Ngạn một chút, hiểu lầm nào rồi cũng qua.”