Mia nhìn vào ánh mắt bình tĩnh của Redick, môi bặm lại vào nhau run run. “Không, không cho ngài đi!” Nàng ôm chặt lấy Redick hét lớn. “Không cho ngài đi! Không cho ngài đi!” “Ha ha…” Redick buồn cười giơ tay xoa xoa đầu của Mia, trong lòng không cảm thấy phiền chán mà còn rất ấm áp. Người, có lẽ sẽ có lúc cảm thấy bạn gái hay vợ quá phiền phức, nhưng là hắn lớn tuổi rồi, lại cảm thấy Mia thẳng thắn như vậy, bày tỏ tình cảm mãnh liệt lại không hề che dấu, rất dễ thương. “Mia, ta sẽ trở về mà.” Redick nâng cằm của Mia lên, giơ tay xoa xoa hai hàng mi ướt đẫm. “Đi cùng ta còn có rất nhiều cường giả mạnh mẽ. Lần này hoàng đế muốn một đòn trấn áp sạch sẽ lũ quái vật đó ra thật xa, tranh thủ để quân đội nghỉ ngơi vài năm.” “Lần này chiến trường sẽ gian khổ, nhưnh chính là để tương lai càng tốt đẹp hơn.” Mia cắn môi ôm chặt Redick. Đừng hòng dùng mấy lời ngọt ngào kia để dỗ ngọt kia. “Không được đi… Nếu không… phải dẫn em theo cùng ngài!” “…” Redick bị chuyển biến này làm cho dở khóc dở cười. Hắn nâng Mia lên đặt lên đùi, bàn tay nắm lấy cổ chân nhỏ bé của Mia. “Em nói xem… em đi lại không tiện như thế… đem em ra chiến trường khốc liệt, có phải là ném tính mạng em đi không?” “Nhưng…” Mia quật cường nhìn Redick: “Nhưng em có thể cứu người!” Redick miễn cưỡng cười. Tiểu kiều thê khó dỗ mà. “Ta sẽ không để em vào nguy hiểm. Ta rất ích kỷ, ta có thể mặc kệ những người ngoài kia chết vì tử trận, nhưng chắc chắn sẽ không đem tính mạng em ra đánh đổi cho bọn họ.” Redick một câu này, chặt đứt toàn bộ suy tính của Mia. “Ngoan, ở nhà đợi ta trở về. Em phải tin tưởng vào thực lực của ta chứ?” Redick hôn hôn lên gò má hồng hào của Mia. Tất nhiên là ngài Redick không thấy ánh mắt suy tính của tiểu kiều thê phía dưới rồi…