Mãi yêu

Chương 8

Minh Hoàng bế Nhật Linh vào phòng cô, đặt cô lên chiếc giường màu nâu, kéo chăn cho cô rồi từ từ đứng dậy, lúc này anh mới có thể quan sát kĩ căn phòng của cô. Cô chuyển về đây được 1 thời gian dài rồi nhưng anh chưa từng đặt chân vào căn phòng này vì cánh cửa luôn được đóng kín dù chủ nhân có đi vắng hay ở trong phòng. Căn phòng được lấy màu nâu cafe làm màu chủ đạo, có lẽ cô rất thích màu này. Đôi mắt đen láy di chuyển xung quanh căn phòng và dừng lại ở sợi dây chuyền có mặt đá ruby màu tím lấp lánh được treo lủng lẳng trên chiếc bàn học đặt cách giường ngủ 3 bước chân. Anh tiến lại gần, ngồi xuống ghế, tay nâng chiếc vòng lên nhìn chăm chú. Rất giống! À ko chính xác là chiếc vòng đó... Tua lại 4 năm trước Ngày đó anh 14 tuổi, anh thích Hoàng Mỹ, rất thích, Khi đó Hoàng Mỹ chỉ là 1 cô bé mồ côi sống trong cô nhi viện, nhưng cô có khuôn mặt xinh xắn nổi trội, tính tình hiền lành, hoà đồng, luôn giúp đỡ mọi người, cô học giỏi, là lớp trưởng của lớp, cô có nụ cười tỏa nắng ấm áp, nhờ những điều trên mà cô trở thành 1 hotgirl được nhiều người yêu quý trong trường cấp 2. Anh và cô học cùng lớp, ngồi cùng bàn. Anh thích cô, thích từ năm đầu tiên học cùng lớp với cô nhưng anh ko thể hiện ra bên ngoài mà chỉ âm thầm đi theo cô mỗi khi tan học, lén đặt hộp sữa vào bàn cô vào mỗi buổi sáng vì anh biết bữa sáng của cô thật sự rất thiếu thốn. Và anh đã đặt làm sợi dây chuyền này để tặng cô và nói ra tình cảm của mình nhưng lại ko đủ can đảm, vậy nên anh đã giữ chiếc vòng gần 1 năm, cho đến khi bố mẹ ruột cô tìm được cô, cô trở thành 1 tiểu thư gia đình giàu có thì trở nên kiêu ngạo và khinh thường người khác, mọi hình ảnh mộc mạc trước đây bỗng chốc đổ vỡ, mọi người bắt đầu có ác vảm với cô. Cô đã thay đổi...hoàn toàn. Rồi 1 ngày cô đứng trước lớp và tuyên bố thẳng thừng: "tôi thích Đặng Minh Hoàng! Vì vậy cậu "phải" làm bạn trai tôi". Nếu là Hoàng Mỹ trước đây chắc chắn ko bao giờ giám nói ra tình cảm của mình 1 cách trắng trợn và mang tính bắt buộc như vậy. Anh ko nói gì, chỉ đứng dậy sách cặp bước ra khỏi lớp trước con mắt chờ đợi của các học sinh trong lớp và sự tức giận của Hoàng Mỹ. Mấy ngày sau đó anh ko đi học mà về quê, nơi ông bà nội và Nhật Linh đang sống. Anh ko quan tâm đến sự có mặt của Nhật Linh, phớt lờ cô mặc cho cô suốt ngày chạy theo í ới 2 từ "anh trai" và tự hào khoe với bạn bè :" đây là anh trai Linh đấy! Thế nào? Đẹp trai lắm đúng ko? Lại còn lạnh lùng nữa chứ! Eo ôi! Cứ như zai hàn". Có lần, anh ngồi bên bờ hồ ngắm sợi dây chuyền mà anh định tặng Hoàng Mỹ, anh thất vọng về Hoàng mỹ, cô ko còn là Hoàng Mỹ anh thích nữa rồi. Anh nắm chặt chiếc vòng vào lòng bàn tay, giơ tay lên toan định ném nó đi thì có 1 bàn tay nhỏ nhắn giữ lại: - ý! Chiếc vòng đẹp vậy sao lại ném đi? Tiếc lắm! Cho em đi_ Nhật Linh cười tít mắt - mày là ăn xin à? _ anh hất cô ra làm cô té xuống nền cỏ, lồm cồm bò dậy, cô vẫn cười: - em ko phải ăn xin vì em có ông bà, có anh trai sẽ ko để em phải ăn xin_ cô ko nhắc tới bố mẹ vì từ khi biết nhận thức cô chưa từng gặp họ. - Nhạt nhẽo _ anh ném chiếc vòng sang phía cô rồi đứng dậy lững thững bước đi, ko quên ném lại 1 câu:-đừng theo tao nữa. Cô nhặt chiếc vòng lên rồi nhảy cẫng xung sướng: - cảm ơn anh! Em sẽ xem nó là quà sinh nhật từ anh trai _ còn 1 tháng nữa là đến sinh nhật cô Cô ko thiếu thứ gì, chỉ cần cô muốn cô cũng sẽ có chiếc vòng giá trị hơn thế nữa, nhưng thứ cô cần là "quà sinh nhật từ anh trai". Trở về trường học, anh và Hoàng Mỹ trở thành 1 cặp nhưng tình cảm của họ nhạt hơn nước ốc cho đến tận bây giờ. Quay lại nhìn cô gái đang nằm ngủ trên giường kia, ánh mắt anh có chút mâu thuẫn. Anh ko nghĩ cô sẽ coi trọng mà giữ gìn chiếc vòng cho đến tận bây giờ. Nửa đêm, Nhật Linh tỉnh dậy, định đi uống nước thì giật mình khi thấy Minh Hoàng đang úp mặt trên bàn và ngay trong phòng của cô, trên tay còn nắm chặt sợi dây chuyền mà ngày trước anh đã "tặng" cô. - Minh Hoàng! _ cô lay người anh Khẽ cựa quậy, đôi mắt mơ màng nhìn Nhật Linh đang đứng trước mặt, giọng uể oải: - Có chuyện gì? - anh...đang ngủ trong phòng tôi _ Nhật Linh nói chậm rãi Anh bật dậy nhìn quanh phòng, đây đúng là ko phải phòng của anh, nhìn chiếc vòng trên tay, anh nhớ ra, thì ra mải suy nghĩ mà anh đã ngủ quên lúc nào ko hay. Thoáng chút bối rối nhưng rồi lại trở lại dáng vẻ bất cần. Dưới ánh sáng đèn điện yếu ớt, tất nhiên cô ko thể thấy được điều đó. Anh đứng dậy, thả sợi dây chuyền xuống bàn, 2 tay đút túi quần rồi bước ra khỏi phòng cô. Cô nhìn theo anh khó hiểu rồi nhìn lại chiếc vòng, ánh mắt thoáng buồn.