Edit: Mina Sau khi Hạ Mộc ra khỏi tòa nhà hội chẩn liền đi dạo một vòng cửa hàng tiện lợi, mua một túi bánh mì, lúc đang tính tiền nhận được điện thoại của Hứa Mạn. Vừa bắt máy Hứa Mạn liền nói: “Oa, không ngờ gọi được đó.” Hạ Mộc cười: “Nói như thể tớ không ở nơi không có sóng vậy.” Không biết bắt đầu từ khi nào, ngăn cách giữa cô và Hứa Mạn biến mất sau một đêm, hai người chưa từng thân quen lại không chút gượng gạo. Hứa Mạn cũng cười: “Tưởng cậu đi làm kiểm tra, đợi mãi vẫn không thấy bóng dáng cậu đâu liền gọi cho cậu thử xem sao.” Hạ Mộc dừng lại: “Cậu đang ở phòng bệnh?” Cô đưa tiền cho nhân viên thu ngân. “Ừm, hai ngày trước đi công tác, hôm nay vừa về, xuống máy bay liền đến chỗ cậu luôn.” “Chờ chút, vài phút nữa tớ sẽ về tới đó.” Cúp điện thoại, nhân viên thu ngân trả lại tiền thừa, Hạ Mộc nhận tiền, cầm túi bánh mì rời đi. Hạ Mộc không nghĩ tới sẽ gặp Nhậm Sơ ở dưới lầu bệnh viện, cậu đang khoanh tay trước ngực, cúi đầu, ngẩn người đá đá viên đá nhỏ dưới chân. “Nhậm Sơ.” Cô đến gần gọi cậu một tiếng. Nhậm Sơ đột nhiên ngẩng đầu, lộ rõ vẻ căng thẳng, cậu mỉm cười: “Sao cậu lại ở đây? Đến thăm bạn à?” Âm cuối hơi rung. Cậu không giỏi nói dối, nhất là ở trước mặt Hạ Mộc. Nhưng cậu lại không muốn nói thật, không muốn để cô biết cậu đã thấy dáng vẻ chật vật nhất của cô trong đoạn video kia. Cậu muốn giữ gìn thứ cô để ý nhất. Hạ Mộc không vạch trần cậu, chắc là cậu tới cùng Hứa Mạn. Cô cười cười: “Ừ, đồng nghiệp nằm viện nên qua đây thăm một lát.” Nhậm Sơ gãi gãi đầu, bao lời muốn nói cuối cùng chỉ nói đúng một câu: “Gần đây thời tiết nắng nóng, cậu nhớ chú ý sức khỏe, uống nhiều nước ấm nhé.” “Cậu cũng vậy.” Hạ Mộc chỉ chỉ bệnh viện: “Tớ vào đây.” “Ừ, có rảnh nhớ liên lạc.” Nhậm Sơ nhìn theo bóng lưng cô mãi đến khi biến mất sau cánh cửa thang máy, cậu thu hồi tầm mắt, hít thở một cái thật sâu, ngửa đầu nhìn mặt trời. Ánh mặt trời nóng rát đâm vào đôi mắt đau xót. Thực ra cậu rất muốn hỏi thăm cô một chút, dạ dày còn đau không, cơ thể thế nào rồi. Cậu còn muốn hỏi cô, cô có thể nằm viện tại phòng bệnh kia chắc chắn bạn trai cô có thực lực không tầm thường, vậy tại sao cô phải liều mạng uống rượu như vậy, hay là anh ta đối xử với cô không tốt? Có rất nhiều câu hỏi mắc trong cổ họng, đến tư cách hỏi cũng không có. Cô đi xa, cậu đã không còn khẩn trương nữa. Nhậm Sơ bỗng nhớ ra, Hứa Mạn ở trên phòng bệnh, thế thì chẳng phải lát Hạ Mộc đi lên sẽ biết cậu biết hết mọi chuyện rồi sao? Mắng bản thân một câu, Nhậm Sơ, mày đúng là đồ SB(*). (*) SB: Ngu xuẩn, ngớ ngẩn. Hạ Mộc trở lại phòng bệnh, Hứa Mạn đang gọt vỏ táo, cô ấy nghe thấy tiếng động ngẩng đầu, lắc lắc quả táo trong tay: “Tự mình ra tay cơm no áo ấm nha.” Nói, cắn một miếng. “Ừm, ăn ngon.” Hứa Mạn buông dao gọt hoa quả, hỏi bừa một câu: “Mua ở đâu thế?” Hạ Mộc ngồi đối diện cô ấy, “Bạn trai mua.” Cô cũng muốn ăn một quả, nhưng nghĩ đến lời dặn dò của Kỷ Tiện Bắc, cô lại thụt tay về. “Tớ gọt giúp cậu một quả?” “Buổi sáng ăn một quả rồi.” “Ăn nhiều táo không sao đâu.” “Anh ấy không cho.” Kỷ Tiện Bắc nói, dạ dày của cô chưa điều trị khỏi hẳn, mỗi ngày chỉ có thể ăn một quả. Hứa Mạn cười: “Từ khi nào cậu bắt đầu nghe lời vậy?” Hạ Mộc uể oải dựa vào ghế sofa, nhìn về phía Hứa Mạn: “Cậu nói như hiểu tớ lắm ấy.” Hứa Mạn thở dài, dường như đang hồi tưởng thời gian học Đại học: “Đại học năm nhất còn chẳng để cậu vào mắt, có khuôn mặt xinh đẹp nhưng nhìn rất quê mùa, không trang điểm cũng không ăn diện, ngay cả trang phục cũng đã lỗi thời, nào biết đến năm hai cậu bắt đầu có chút biến hóa, tới năm bốn quả thực như được thay da đổi thịt, hóa thành phượng hoàng.” Cô ấy cười giải thích: “Phượng hoàng không phải có ý châm chọc cậu mà là đẹp đến mức mọi nữ sinh xinh đẹp khác không thể theo kịp, ở Bắc Kinh không thiếu người đẹp, nhưng thanh thuần, đẹp đến nỗi bọn con gái chúng tớ cũng phải rung động giống như cậu thì không có mấy người.” Hạ Mộc cười: “Cậu cũng rung động với tớ đúng không?” “Đúng, thế nên không phải tớ đến để thổ lộ hay sao.” Hai người đều bật cười. Sau khi cười đùa, Hứa Mạn nói liên hoàn: “Cậu xinh đẹp lại học giỏi, tính cách lạnh lùng lại ngoan cố muốn chết, phương diện nào cũng giỏi, cậu nói sao tớ có thể không chú ý tới cậu được chứ?” Hạ Mộc nói giỡn: “Nếu cậu muốn sùng bái tớ, tớ cho phép đó.” “Cậu biến đi.” Hứa Mạn cầm quả táo giả bộ muốn ném cô, vừa gặm táo, vừa tung một quả táo chơi. “Az, sao cậu lại nghĩ ra ý tưởng đó?” Hạ Mộc hỏi: “Ý tưởng gì?” Hứa Mạn nói: “Liều mạng uống rượu ấy, uống rượu ai cũng biết, nhưng cách làm của cậu chính là muốn uống đến chết, không muốn sống nữa.” Hạ Mộc cười cười, “Hình như người chịu được khổ không dễ chết đâu.” Hứa Mạn: “… Sao cậu còn bi quan hơn cả tớ vậy?” Cô ấy thở dài, lại cắn một miếng táo to, ăn mà không biết mùi vị. Hạ Mộc bỏ qua đề tài không vui này, hỏi công việc của cô ấy thế nào rồi? Hứa Mạn gật đầu: “Tạm ổn, đi theo Nhậm Sơ, ngoài việc vất vả chút, thật ra cũng không có người nào gây khó dễ cho tớ, cuộc sống xem như khá thoải mái.” Nói đến Nhậm Sơ, bầu không khí có chút nặng nề. Hạ Mộc bất giác nghĩ tới hình ảnh ban nãy gặp Nhậm Sơ ở dưới lầu, một cậu thiếu niên đẹp trai rạng rỡ lại khẩn trương áp lực mỗi khi đứng trước mặt cô. Cô không có tình cảm nam nữ với cậu ấy nhưng trong lòng lại hy vọng cậu sẽ sống thật tốt. Chỉ có thể nhờ Hứa Mạn: “Cậu rảnh thì khuyên nhủ Nhậm Sơ nhiều chút, chờ đến khi cậu ấy tiếp xúc với cô gái càng ưu tú trong công việc sẽ không nhớ mãi khôn nguôi tớ đâu.” Hứa Mạn: “Khuyên nhủ cậu ấy có ít đâu, cậu cũng biết mà, cậu ấy rất cứng đầu, đã nhận định là ai thì sẽ không dễ dàng buông tay, có khả năng sẽ để bụng cả đời.” Khóe miệng chua xót không dễ nhận ra. Giống như lần này Hạ Mộc uống rượu, sau khi Nhậm Sơ xem xong đôi mắt ửng đỏ, đêm đó hai người ở Thượng Hải, một mình Nhậm Sơ đi ra ngoài uống rượu, lúc tìm được cậu, màn hình di động hiện lên toàn số điện thoại của Hạ Mộc. Cô nhìn nhật kí cuộc gọi, cả đêm cậu gọi 19 cuộc đều không có ai bắt máy, vừa ấn vào nút gọi đi cậu lại vội tắt ngay. Về Bắc Kinh, trên đường ra khỏi sân bay cậu liền hỏi cô có muốn đi thăm Hạ Mộc hay không. Cô đồng ý tới. Cho rằng cậu cũng đi lên, nào biết cậu nói muốn đứng dưới lầu chờ, không muốn quấy rầy Hạ Mộc. Hạ Mộc rót hai ly nước ngồi xuống chỗ cũ, đưa Hứa Mạn một ly. Uống một ngụm mới nói: “Không ai có thể tâm tâm niệm niệm một người suốt đời, không yêu nhau thật lòng thì chưa đến hai năm liền phai nhạt.” Hứa Mạn không tiếc lời khen ngợi Hạ Mộc: “Phụ nữ xinh đẹp có, gợi cảm cũng không ít, thông minh càng không thiếu, nhưng hội tụ cả ba quá ít ỏi, cậu bảo Nhậm Sơ đi đâu để ngẫu nhiên gặp được người như vậy đây?” Nói, Hứa Mạn cười cười: “Cho dù có, người ta cũng đã sớm tìm được người đàn ông thành thục, chẳng thể đến lượt Nhậm Sơ.” Hạ Mộc nói: “Nhậm Sơ còn nhỏ, chờ thêm mười năm nữa, sẽ có rất nhiều cô gái xinh đẹp lại có năng lực tới theo đuổi cậu ấy, khi đó chúng ta đều đã già.” Hứa Mạn dừng lại, bừng tỉnh, “Cũng đúng, chờ chúng ta già rồi, bọn họ lại đang trong độ tuổi hoàng kim, được biết bao cô gái xinh đẹp trẻ tuổi yêu thích.” Khi đó cô sẽ ra sao? Có ai không chê thân thế của cô, bằng lòng cưới cô không? Hạ Mộc cũng ngẩn ngơ một hồi. Tuổi tác là chuyện mà mỗi người phụ nữ đều không thể lảng tránh cũng như không muốn đối mặt. Dù cho hiện tại các cô còn trẻ cũng sẽ thỉnh thoảng nghĩ ngợi: Ai nha, một năm trôi qua mình lại già thêm một tuổi rồi. Cô cảm thấy mình càng già nhanh hơn, người khác già đi 1 tuổi, lòng cô lại già đi 5 tuổi. Trước khi tốt nghiệp cô thuê một căn phòng, để lại ở đó tất cả những vật phẩm cá nhân không muốn cho bất cứ ai xem. Căn phòng hơn 10m², chỉ có một chiếc giường, một cái bàn và mấy cái ghế dựa, còn có một cái giá đựng bát đũa giản dị. Không thể so sánh với chung cư của Kỷ Tiện Bắc, là quá ngại để so sánh hai cái với nhau. Thế nhưng căn phòng nhỏ sơ sài kia lại mang đến cho cô cảm giác an toàn hơn nhà lầu xe hơi rất nhiều. Sau khi dọn dẹp đồ đạc qua đó cô ngồi trong phòng gần hết một buổi chiều, cô mới 22 tuổi, tâm lý lại già như 40 tuổi, nhiều lần trải qua thương tâm. Rất nhiều lần cô đi làm công bị ủy khuất mệt muốn chết, cô đã muốn tùy hứng một lần, không quan tâm điều gì cả, cứ đi theo bên người Kỷ Tiện Bắc thôi, dù không thể gả cho anh, làm tình nhân cũng có rất nhiều tiền. Đến khi lý trí quay về, trong người có rất nhiều âm thanh vang lên, Hạ Mộc, đứng dậy, tiếp tục bước về phía trước. Dọc đường cô bị rất nhiều thứ vô hình ép buộc phải tiến về phía trước. Không có đường lui. Mười năm nữa, cô 32 tuổi. Khi đó Kỷ Tiện Bắc hơn 40 tuổi, đã là chồng của người khác, cha của đứa trẻ khác. Cô cũng không biết đến lúc đó chính mình sẽ là cái dạng gì, sẽ gặp được người đàn ông thế nào, sẽ ghét bỏ anh ta không bằng Kỷ Tiện Bắc không? Thậm chí có đôi khi cô còn nghĩ, đến lúc cô và Kỷ Tiện Bắc chia tay, anh sẽ nói gì với cô? Sau khi chia tay anh có yêu, có đối xử tốt với cô gái nào như đối với cô không? Nếu có ngày gặp lại bọn họ sẽ như thế nào? Nhiều vấn đề phiền muộn như vậy, có đôi khi nằm mơ cũng mơ thấy. Nghĩ đến về sau, cảm giác không thể tốt như hiện tại, còn có một đống việc đau đầu đang chờ cô đây. Tối đó uống rượu, cô cho rằng bản thân không chịu nổi, không chống đỡ được đến lúc Kỷ Tiện Bắc tới bệnh viện, nhất là sau khi đến bệnh viện, xuống xe, cô đau đớn tuyệt vọng không thể bước đi nổi. Nếu trước mặt có đồ vật gì đó, cô sẽ không chút do dự đâm thẳng vào. Cái loại tâm tê phế liệt không hơn gì cái chết. Lúc Nhậm Ngạn Đông ôm cô, cô còn không có sức để bám vào anh. Trước khi vào phòng cấp cứu, cô còn định nói di ngôn với Nhậm Ngạn Đông, nhờ Nhậm Ngạn Đông chuyển lời, đỡ phải để lại tiếc nuối. Nháy mắt đó, trong đầu chỉ có mỗi Kỷ Tiện Bắc. Nhưng chưa kịp mở miệng đã bị y tá đẩy vào phòng. Đến khi sống sót, được đưa ra khỏi phòng cấp cứu thì chẳng còn tâm tư đó nữa. “Nghĩ gì thế?” Hứa Mạn cắt ngang mạch suy nghĩ của cô. Hạ Mộc rúc vào ghế sofa, cô cười cười: “Nghĩ đến 10 năm sau.” Bỏ qua đề tài này, hỏi Hứa Mạn: “Buổi chiều không cần đi làm à?” Hứa Mạn lắc đầu: “Theo sau cháu trai của ông chủ, đi làm không đúng giờ cũng không có người nào quản.” Hỏi ngược: “Bạn trai cậu đâu? Không tới chăm sóc cậu à?” “Đi công ty rồi.” “Ồ.” Tưởng anh ta có ở đây, còn định ngó xem trông thế nào. Có vẻ Hạ Mộc không muốn nhắc nhiều đến bạn trai, Hứa Mạn liền không nhiều lời. Lúc hai người trò chuyện, di động của Hạ Mộc vang lên, là điện thoại của Thẩm Lăng: “Thẩm tổng.” “Không làm phiền cô ngủ trưa chứ?” “Tôi tỉnh ngủ rồi.” Cô hỏi: “Thẩm tổng có gì muốn phân phó?” “Không dám phân phó, Kỷ Tiện Bắc không xé tung xác tôi mới lạ.” Thẩm Lăng nói cười vài tiếng, trở lại chuyện chính: “Sáng mai tôi qua đón cô?” “Không cần không cần, tôi đến công ty anh.” “Vậy được, khoảng tầm 8 rưỡi tôi có mặt ở công ty.” Cúp điện thoại, Hạ Mộc hắt xì vài cái liên tục. Hứa Mạn cười: “Bạn trai cậu nhớ cậu đó.” Hạ Mộc rút khăn giấy lau lau: “Có lẽ có người đang mắng tớ đấy.” Hứa Mạn: “Mỹ nhân xinh đẹp nhường này, ai dám mắng chứ?” Hạ Mộc nói: “Phụ nữ dám.” Hứa Mạn: “……” Ngay sau đó phản ứng lại, cười haha. Cô ấy nhìn đồng hồ đeo tay: “Tớ phải về đây, cậu cũng nghỉ ngơi đi.” Hứa Mạn tạm biệt rời đi. Tới cửa thang máy, mấy cái thang máy đều chưa đến, cô ấy gửi tin nhắn cho Nhậm Sơ: [ Người trong lòng cậu đã bình an vô sự, đừng lo lắng nữa. ] Nhậm Sơ: [ Ừ, tớ chờ cậu ở bãi đỗ xe. ] Hứa Mạn: [ Có vẻ không vui? ] Nhậm Sơ: [ Cô ấy nằm viện, chẳng lẽ tớ phải sung sướng nhảy cẫng lên à? ] Hứa Mạn: [ … ] Hứa Mạn ngẩng đầu nhìn thang máy, mấy tầng nữa là thang máy đến, cô hồi âm: [ Tớ chuẩn bị xuống tìm cậu đây. ] Tin nhắn gửi đi, cửa thang máy từ từ mở ra, lúc nhìn thấy người đứng bên trong, Hứa Mạn đơ người, quên mất phải nghiêng người cho người trong thang máy đi ra. Kỷ Tiện Bắc cũng sửng sốt, người trước mặt anh từng nhìn thấy trên ảnh chụp, có đôi nét giống chú Hai thậm chí giống cả anh nữa. Kỷ Tiện Bắc nhanh chóng điều chỉnh biểu cảm ngạc nhiên, lạnh lùng nói: “Làm phiền chút.” Hứa Mạn nhận ra sự thất lễ của mình, nghiêng người nhường đường cho Kỷ Tiện Bắc, mãi đến khi bóng lưng anh mất hút, cô vẫn chưa thu lại tầm mắt. Bất luận là thời điểm gì cô cũng đều không muốn gặp bất cứ kẻ nào có liên quan đến Kỷ gia. Thời khắc bọn họ xuất hiện luôn luôn nhắc nhở thân phận thấp kém của cô. Cô thở hắt, xoay người nhìn thang máy đã đi xuống, cô tiếp tục chờ. Trong đầu hỗn loạn, toàn bộ những ký ức tồi tệ tràn về. • 10/03/2019 •