Edit: Mina Kỷ Tiện Bắc tới dưới tòa nhà chung cư nhưng không vội đi lên, xuống xe châm điếu thuốc. Mặt trời thiêu nướng người, anh tìm một bóng râm trú mát. Tiểu khu thỉnh thoảng có ô tô ra vào, anh thất thần nhìn dòng xe lui tới. Vừa rồi lúc đi bệnh viện lấy thuốc nhìn thấy tinh thần của mẹ không được tốt, hỏi mới biết, tối hôm qua mẹ không ngủ đủ giấc, thím khóc lóc kể lể với mẹ đến tận đêm khuya. Chú anh không chỉ ngoại tình, mà tình nhân còn sinh con, con gái riêng hơn hai mươi tuổi, con trai riêng sáu tuổi. Thím sau khi biết chuyện đau lòng muốn chết, cãi cọ muốn ly hôn với chú, chú không đồng ý, ly hôn phải tiến hành phân chia tài sản và cổ phần của công ty, chú không đành lòng. Việc này kéo dài hơn nửa năm, mãi vẫn chưa có kết quả. Nào biết mấy ngày gần đây chú muốn sắp xếp để cô con gái riêng kia đến Công ty con làm việc, cũng không biết ai tiết lộ cho thím biết, thím tức giận làm ầm lên, hôm qua tới nhà anh tìm mẹ anh khóc lóc lên án. Chuông di động vang, nhìn người gọi đến, Kỷ Tiện Bắc nhíu mày, ban nãy ở bệnh viện đã gọi cho anh một lần, lúc ấy anh đang nói chuyện với mẹ, không nhận. Do dự một lát anh mới nghe máy: “Alo, chú Hai.” “Tiện Bắc, có đang bận gì không?” “Chú nói đi.” Kỷ Tiện Bắc dùng sức di di tàn thuốc vào gạt tàn thuốc của thùng rác, dập tắt, ném vào thùng rác, ngồi lên xe. “Việc này nói ra thì dài dòng lắm.” “Vậy chú nói ngắn gọn chút.” “… … Thằng nhóc này! Sao lại ăn nói như thế!” Kỷ Tiện Bắc nói thẳng: “Chú Hai, nếu bảo cháu thay người khác sắp xếp chuyện công việc, vậy chú không cần mở lời đâu, chắc chắn sẽ làm chú thất vọng.” Chú Hai nghẹn họng, không phải ông ta không có cách nào khác sắp xếp công việc cho con gái, nhưng vẫn không yên tâm bằng làm việc trong Công ty gia đình. Còn có một nguyên nhân quan trọng khác, ông ta sợ sau này vợ ông ta bất chấp tất cả, sẽ tới Công ty của con gái gây ầm ĩ, khiến con gái không còn mặt mũi nào làm người, nếu đến làm ở Công ty của Kỷ Tiện Bắc thì sẽ an toàn hơn chút ít. Công ty nhà mẹ đẻ của vợ và Công ty của Kỷ Tiện Bắc có bàn chuyện làm ăn qua lại, Kỷ Tiện Bắc vẫn luôn chiếu cố các vụ làm ăn cho bọn họ, thế nên vợ ông ta cũng phải kiêng kỵ đôi chút, sẽ không đến Công ty của Kỷ Tiện Bắc tranh cãi. Chỉ là không nghĩ tới Kỷ Tiện Bắc sẽ biết việc này nhanh đến vậy, chắc hẳn vợ ông ta lại đến chỗ Kỷ Tiện Bắc khóc lóc kể lể, sau một hồi lâu, ông ta hỏi Kỷ Tiện Bắc: “Cháu biết hết rồi?” “Chú cảm thấy loại chuyện này có thể giấu được?” “Tiện Bắc, đây là lúc chú còn trẻ làm bừa, chú thiếu nợ con bé quá nhiều, chưa làm tròn nghĩa vụ làm cha dù chỉ một phút, bây giờ chú muốn…” Kỷ Tiện Bắc không muốn nghe, cái gì thiếu nợ con bé quá nhiều, cũng chỉ là tình nhân kia sinh con trai cho ông ta, ông ta sợ tình nhân không cho con trai nhận ông ta, liền lấy lòng từ cô con gái kia. Anh ngắt lời ông ta: “Chú Hai, theo ý chú, chú đã làm tròn trách nhiệm với thím Hai cháu và em họ (*) rồi phải không? Chú biết nửa năm nay thím Hai cháu và em họ sống thế nào không?” (*) Đường muội = Em gái họ. Đầu bên kia im lặng. “Chú Hai, đừng trách cháu không có tình người, ở Kỷ gia, cháu chỉ thừa nhận thím Hai cháu và em họ, những người khác không có chút quan hệ nào với cháu cả.” “Tiện Bắc, con bé Mạn Mạn rất thông minh hiểu chuyện, được rất nhiều người yêu mến…” “Chú Hai, cháu còn có việc.” Kỷ Tiện Bắc trực tiếp cúp điện thoại, tắt nguồn, cầm thuốc Đông y đi lên tầng. Hạ Mộc đã về, đang ở phòng khách sắp xếp đồ đạc linh tinh của mình, nghe tiếng mở cửa, ngước mắt, “Về rồi à.” “Ừ.” Kỷ Tiện Bắc đổi giày tiến vào, thấy cô chân trần ngồi xếp bằng trên sàn nhà, không hài lòng nói: “Có thể đi dép vào rồi làm gì thì làm được không hả?” Anh đặt thuốc Đông y xuống, ngồi xổm bên cạnh cô, sờ sờ chân cô, rất lạnh, xỏ dép lê vào chân giúp cô: “Hạ Mộc, anh nói em coi gió thoảng bên tai phải không?” Hạ Mộc đã phân loại đồ trang sức xong, không ngẩng đầu: “Không phải anh cũng thế sao?” Mỗi ngày đều nói cai thuốc, cai sắp ba năm rồi, mà vẫn không hút ít đi dù chỉ một điếu. Kỷ Tiện Bắc tay dài gõ gõ đầu cô: “Chỉ giỏi cãi lại.” Gõ xong lại xoa xoa giúp cô, “Trưa nay muốn ăn món gì?” “Salad trộn với tiêu xanh và ớt đỏ, không phải đã nói cả tuần này ăn món đó rồi sao?” “… …” Kỷ Tiện Bắc ghé vào bên môi cô cắn nhẹ, “Vừa sang ngày mới liền quên hết phải không.” Hạ Mộc liếc mắt xem thường. Kỷ Tiện Bắc ngậm lấy môi cô hôn môi trong chốc lát, đứng dậy đi thay quần áo. “Buổi chiều anh không cần ra ngoài?” Hạ Mộc hỏi. “Buổi sáng đã sắp xếp công việc ổn thỏa, cuối tuần đi công tác.” Cuối tuần cô về nhà, anh đã đẩy mọi công việc xuống cuối tuần. “Đi đâu thế?” “New York.” Kỷ Tiện Bắc từ phòng thay đồ thay bộ quần áo thoải mái đi ra, hỏi cô: “Có thứ gì phải mang theo không? Đồ trang điểm thì sao?” Hạ Mộc nghĩ nghĩ: “Mặt nạ, em thường dùng mặt nạ dưỡng ẩm thôi.” Cô đóng chốt hộp lại, đột nhiên nhớ tới: “Ah, đúng rồi, vừa rồi có người gọi tới nhà, em không biết số đó nên em không nhận máy.” Cô lại gọi vào di động của anh muốn nói cho anh biết có người tìm, kết quả anh tắt nguồn. Hạ Mộc nhìn anh: “Số đuôi là năm số chín, muốn gọi lại không?” “Không cần, sau này có gọi đến thì em cứ trực tiếp ngắt máy.” Anh tắt nguồn, chú Hai không tìm thấy người, chắc chắn sẽ gọi vào điện thoại văn phòng trước tiên, sau đó mới trực tiếp gọi đến điện thoại trong nhà. Lúc cúp điện thoại chú Hai nói đến người tên Mạn Mạn, có lẽ đó là con gái riêng của chú Hai, chú Hai còn trông cậy vào anh có thể sống hòa thuận với Mạn Mạn, haiz, vậy thì chú Hai sống uổng phí hơn năm mươi năm rồi. Hạ Mộc như có suy tư nhìn anh hai giây, có thể khiến anh thất thố tắt nguồn, hẳn là người làm anh đau lòng. Có thể làm anh đau lòng chỉ có thể là phụ nữ. Kỷ Tiện Bắc đi tới, bắt lấy hai tay cô vòng qua eo anh, anh đoán được cô nghi ngờ điều gì: “Cuộc điện thoại kia không phải từ phụ nữ gọi đến, là chú Hai anh.” Dừng lại, anh nói: “Chú Hai anh ở bên ngoài có con với người phụ nữ khác, thím Hai anh biết chuyện.” Hạ Mộc ngẩn ra, dùng sức ôm anh. Tránh đi đề tài không thoải mái: “Giúp em ôm mấy thứ này lên tầng nào.” “Được.” Kỷ Tiện Bắc bưng hộp đựng đồ giúp cô: “Đặt trong phòng trang điểm của em?” “Vâng.” Hạ Mộc đi theo sau anh cùng lên tầng, Kỷ Tiện Bắc hỏi cô mấy giờ rồi, cô nhìn đồng hồ: “Gần 12 giờ.” Dì giúp việc chưa tới nấu cơm, Kỷ Tiện Bắc lại hỏi cô có phải hôm nay dì giúp việc xin nghỉ hay không. Hạ Mộc lắc đầu: “Không, trưa hôm nay phải ăn cơm muộn một chút, dì nghe nói khu chợ thành Tây có loại ớt cay nhất thành phố, dì ấy qua bên đó mua ớt.” Kỷ Tiện Bắc: “… …” Anh buồn rầu trong lòng, không biết phải làm sao. “Hạ Mộc, anh thật sự muốn dùng chân đá em xuống tầng dưới.” Hạ Mộc nhìn anh đầy khiêu khích: “Anh dám?” Anh liếc cô: “Hôm nào đó sẽ dùng dây thép treo em lên, anh đá em hai phát cho hả giận.” Vừa dứt lời, đã bị Hạ Mộc đạp cho mấy cước. Kỷ Tiện Bắc: “… …” Đống đồ đạc linh tinh của Hạ Mộc đã sắp xếp đâu vào đấy, phòng khách còn có một thùng to đựng bản ghi chép chuyên ngành, Kỷ Tiện Bắc nhìn thấy cũng phải ngẩn người: “Nhiều như vậy?” “Ừm, đồ vật đáng giá nhất của em đó.” Hạ Mộc tiện tay cầm một quyển lật xem. “Đặt lên giá sách đi.” Hạ Mộc nhìn anh: “Đặt lên giá sách của anh?” Kỷ Tiện Bắc hỏi lại: “Nếu không thì sao? Anh vẫn phải ôm giúp em?” Hạ Mộc: “… Không phải anh không thích người khác tự tiện vào thư phòng của anh sao? Nói không chừng những bản ghi chép này sau này đi làm còn cần dùng tới, mỗi lần em vào thư phòng đều phải gọi điện thoại để nhận được sự đồng ý của anh, quá phiền phức.” Cô nói: “Bỏ đi, cứ đặt trong phòng để đồ, em dùng cho tiện.” Kỷ Tiện Bắc ngẫm nghĩ hồi lâu, vẫn không nhớ ra anh từng nói như vậy. “Em khẳng định em không nhớ lầm?” Hạ Mộc chia bản ghi chép thành hai chồng, không chắc chắn: “Không nhớ lầm cái gì?” Anh nghi ngờ: “Anh nói em không được vào thư phòng của anh khi nào?” “Lúc đó vừa mới quen anh, có hôm anh tăng ca rất muộn, em pha ly café mang vào cho anh, anh không vui, nói không có việc gì thì đừng vào thư phòng.” Từ sau lần đó cô không vào thư phòng của anh nữa, đêm hôm nọ vào thư phòng tìm anh, là bởi vì chuyện giới thiệu công việc, cô nhất thời không chú ý mới tiến vào thư phòng. Kỷ Tiện Bắc vẫn không nhớ ra, anh chỉ có thể nghĩ đến nguyên nhân nói lời này là: “Có phải lúc đó anh đang hút thuốc trong thư phòng không?” “Hình như vậy.” Vậy thì đúng rồi, anh nói: “Thư phòng toàn là mùi thuốc lá nên mới không cho em vào.” Nhà ở rất rộng, nhưng anh chỉ hút thuốc trong thư phòng. Hạ Mộc nhét một chồng bản ghi chép vào trong lồng ngực anh: “Giúp em ôm chồng giấy này đến phòng để đồ nào.” Nhón chân, một nụ hôn mềm nhẹ rơi trên môi anh: “Đây là phí chuyển phát nhanh.” Kỷ Tiện Bắc ôm chồng ghi chép kia nhanh chóng bê vào thư phòng. Sáng hôm sau. Sau khi ăn xong bữa sáng, Hạ Mộc nhíu chặt đôi lông mày nhìn bát thuốc Đông y trước mặt, vẫn quyết định bóp mũi uống cạn sạch, vừa đặt bát xuống di động liền vang lên tiếng tin nhắn. Cô vừa uống nước lọc vừa click mở thông báo, không nghĩ tới Kỷ Tiện Bắc chuyển tiền cho cô, chuyển hai vạn. Cô ngước mắt nhìn Kỷ Tiện Bắc: “Có ý gì?” Kỷ Tiện Bắc: “Có hai ý.” Anh đeo đồng hồ đeo tay, nhìn đồng hồ: “Thu xếp một chút, đi sân bay.” Anh và Hạ Mộc đều đặt mua vé máy bay vào sáng hôm nay, chuyến bay của anh sớm hơn cô một tiếng. Đặt vé máy bay lúc về cũng không chênh lệch nhiều, anh tới sân bay trước cô, sẽ phải đợi cô tầm hai tiếng. Hạ Mộc nhìn màn hình di động chưa click mở bao lì xì chuyển khoản, nghi hoặc nhìn anh: “Bất thường chắc chắn có điều mờ ám.” “Em đúng là tinh quái mà.” Kỷ Tiện Bắc lại cố ý cường điệu: “Đây là tiền khen thưởng uy tín.” “Tiền khen thưởng uy tín? Khó đọc vậy, có ý gì?” “Có ý là em đã nhận số tiền này rồi, nếu không giữ lời hứa, lương tâm sẽ cắn rứt.” Hạ Mộc cười: “Nhưng em vô tâm mà.” Kỷ Tiện Bắc: “… …” Hạ Mộc mặc kệ có cắn rứt hay không, vẫn nhận tiền trước rồi nói. “Aiz, rốt cuộc có ý gì?” Cô ngẩng đầu nhìn anh. Kỷ Tiện Bắc nói: “Em về nhà anh sẽ không thể nhìn thấy em uống thuốc Đông y, em uống hay không, thừa nhiều hay ít, anh không biết được.” Hạ Mộc như có điều suy nghĩ, “Sau đó thì sao?” “Sau đó anh cho em thêm hai vạn, em cầm tiền, không được giở trò với anh, mỗi ngày phải uống thuốc đúng giờ, không được uống một nửa đổ đi một nửa.” Kỷ Tiện Bắc kéo tai cô: “Nghe rõ chưa?” “Anh phiền muốn chết.” Hạ Mộc gạt tay anh, hỏi tiếp: “Có phải hai vạn này bao gồm cả tiền khen thưởng hai ngàn đồng hằng ngày uống thuốc không?” “Không, khoản kia sẽ gửi cho em từng lần một.” Hạ Mộc cất di động ôm lấy anh, “Sao hôm nay em lại cảm thấy đại tiên bối nhà ta đẹp trai như vậy chứ.” “… …” Kỷ Tiện Bắc vỗ vỗ lưng cô: “Buông ra nào, bây giờ trong mắt em chỉ thấy mỗi tiền, anh sợ em coi mặt anh thành tờ tiền màu hồng (1) mất.” (1) Hình như tờ tiền này có mệnh giá lớn nhất. Như tờ 500.000 VNĐ ý. <img alt=6007-fysnevn0905187 src="https://roselinee.files.wordpress.com/2018/10/6007-fysnevn0905187.jpg" data-pagespeed-url-hash=1795631087 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/> “Ha ha.” Hạ Mộc bật cười, “Anh có thể đừng làm tổn thương em như vậy không? Tuy rằng đây là sự thật không thể chối cãi.” Kỷ Tiện Bắc đi đến phòng để đồ, một lát sau đi ra, trong tay cầm một chiếc túi xinh đẹp. “Đây là gì thế?” “Búp bê Barbie.” Anh mở chốt vali của cô ra, treo chiếc túi vào: “Cho cháu gái em.” Lặng im trong nháy mắt, Hạ Mộc mỉm cười: “Cảm ơn.” Lúc này đây, cô nhẹ nhàng ôm lấy anh. Trên đường đến sân bay, Hạ Mộc mệt rã rời, dựa vào lồng ngực Kỷ Tiện Bắc ngủ một giấc. Tối hôm qua hai người điên cuồng đến hơn nửa đêm, buổi sáng lại dậy sớm, giấc ngủ này Hạ Mộc ngủ rất sâu, lúc đến sân bay cô vẫn chưa tỉnh lại, cuối cùng vẫn là Kỷ Tiện Bắc đánh thức cô. Kỷ Tiện Bắc lên máy bay trước cô, Hạ Mộc đưa Kỷ Tiện Bắc đến sảnh bay sang nước ngoài, bây giờ anh phải qua cửa kiểm tra an ninh, lại dặn dò cô: “Lúc ngồi tàu hỏa nhớ để ý di động và ví tiền của mình.” Hạ Mộc gật đầu, cô sẽ ngồi máy bay đến tỉnh thành, từ tỉnh thành đến quê cô không có đường sắt cao tốc, phải ngồi tàu hỏa mười mấy tiếng, xuống tàu hỏa còn phải ngồi xe buýt hơn hai tiếng. Thư ký và trợ lý đứng chờ ở cách đó không xa, Kỷ Tiện Bắc nói với cô: “Anh vào đây.” Hạ Mộc làm động tác nghe điện thoại. Kỷ Tiện Bắc duỗi tay ôm cô một cái. Hai người tách ra. Trở về sảnh bay trong nước, hơn nửa tiếng nữa mới vào cửa kiểm tra an ninh, Hạ Mộc có thẻ bạch kim của Kỷ Tiện Bắc, trực tiếp đến phòng VIP chờ. Di động rung lên vài cái, WeChat thông báo có bao lì xì, Kỷ Tiện Bắc chuyển cho cô, nhắn: ( Tiểu tham tiền, ra nhận tiền!) Hạ Mộc cười. Dường như anh luôn chuyển khoản cho cô, đây vẫn là lần đầu tiên gửi bao lì xì qua Wechat. Cô click mở bao thứ nhất. Số tiền: ¥66.66 Đây là chúc cô thuận buồm xuôi gió? Tiếp tục click mở bao thứ hai. Số tiền: ¥5.20 Hạ Mộc vừa đi vừa nhận bao lì xì, đến ngã rẽ, cô chỉ lo cúi đầu nhìn di động, va phải người đối diện, cô vội vàng ngẩng đầu xin lỗi: “Rất xin lỗi.” Bốn mắt nhìn nhau, hai người đều sửng sốt. Hạ Mộc nhận ra người bị đâm là Nhậm Ngạn Đông, trước kia cô đi theo giáo sư Âu Dương tham dự một cuộc hội nghị về ngành Tài chính, nhìn anh đứng trên đài, bình tĩnh, trầm ổn, cơ trí, thực lực ngang bằng Kỷ Tiện Bắc. Ngoài Kỷ Tiện Bắc, người cô muốn phỏng vấn nhất chính là người đàn ông trước mắt này. Nhậm Ngạn Đông không nghĩ tới sẽ gặp bạn gái của Kỷ Tiện Bắc ở đây, anh lạnh nhạt mở miệng: “Không có gì.” Nâng bước rời đi.