Mại Nhục
Chương 47
Tiệm thịt Lý gia ở Khúc Nam trấn bắt đầu mở cửa trở lại.
Lý Duy cân thịt, Bảo Cầm nhanh nhẹn cầm thịt bỏ vào giỏ của thím Lưu, cười niềm nở: “Thím Lưu, tất cả tám đồng.” Thím Lưu vừa móc tiền ra vừa hỏi: “Không phải mọi người nói ngươi vào thành chơi sao? Sao giờ về lại gầy như vậy?” Bảo Cầm cười hì hì, liếc Lý Duy một cái, thản nhiên đáp, “Tại ta mải chơi, mà cơm bên ngoài cũng không được ngon như cơm nhà nữa!”
Sáng ra, bà con cô bác tới mua thịt đều ân cần hỏi thăm Bảo Cầm và Lý Duy trước khi ra về. Hai người họ đã nghe đến bảy, tám tin đồn khác nhau rồi. Khúc Nam là một trấn nhỏ, hầu như ai ai cũng quen nhau, đến cả tổ tông tám đời nhà nhau cũng rõ. Mới đầu hàng thịt Lý gia đóng cửa nghỉ bán, sau lại có người lạ ra ra vào vào, cuối cùng đến cổng nhà cũng đóng chặt luôn, khiến láng giềng xung quanh rất tò mò, thi nhau bàn tán không dứt. Thím Lưu vừa về thì Lý tỷ đến, kêu Lý Duy cho nàng hai cái móng heo, rồi quay sang hỏi Bảo Cầm: “Họ hàng của Lý Duy đi rồi hả? Lai lịch thế nào? Ở lâu như vậy mà ta còn chưa bao giờ thấy mặt hắn.” Bảo Cầm cười hì hì nhưng không nói lời nào, Lý Duy cẩn thận buộc móng heo lại đưa cho Lý tỷ, cười bảo: “Là họ hàng xa của ta thôi, bọn họ xuất thân phú quý, từ giờ về sau cũng sẽ không dính dáng đến chúng ta nữa.”
Hàng thịt buôn bán rất tốt, mãi đến khi mặt trời dần dần lên cao, khách mua thịt mới vơi bớt đi. Bảo Cầm thắt lại tạp dề, chiếc bàn khá cao, từ trên thắt lưng trở xuống đều bị che khuất, nên hắn tựa luôn nửa người dưới vào Lý Duy, “Lâu rồi chưa đứng lâu như vậy, mỏi chân ghê.” Lý Duy duỗi hai ngón tay định béo má hắn, Bảo Cầm né trái né phải, cười mắng: “Bẩn muốn chết, đừng đụng vào ta!” Lý Duy nhìn chung quanh, thừa dịp trên phố vắng hoe, ôm cổ Bảo Cầm, cúi xuống hôn liền mấy cái.
Dọn hàng xong, cả hai cùng đi đun nước tắm, sau đó ăn cơm trưa. Khuôn mặt Bảo Cầm bị nước nóng hun đến đỏ bừng, ngọn tóc còn đọng nước nhỏ xuống, hắn ngẩng đầu thấy Lý Duy đang nhìn mình không chớp mắt, nửa ngượng ngùng nửa buồn bực la: “Nhìn cái gì mà nhìn!” Lý Duy cười ha hả, “Ta đang tính hôm nào phải đi sắm một cái thùng tắm thiệt to mới được.” Mặt Bảo Cầm càng đỏ hơn, nhưng đột nhiên hắn vui vẻ nói: “Chờ tới lúc trời ấm hơn, là chúng ta có thể vào núi tắm sông rồi.” Lý Duy chậc chậc: “Không nghĩ nương tử nhà ta lại có sở thích đánh dã chiến nha.” Câu từ mờ ám lại hạ lưu, Bảo Cầm chớp mắt ngơ ngác mất một lúc, rồi đặt bát cơm xuống rượt theo đuổi đánh Lý Duy.
Ăn cơm xong, Lý Duy kêu Bảo Cầm mang hết chăn mền ra giặt giũ phơi nắng. Bảo Cầm xoa xoa thắt lưng, giả bộ đáng thương yếu ớt nói, “Đứng tới tận trưa, mệt rũ người. Bác Trương, bà Ngô, thím Lưu, Lý tỷ đều nói ta gầy, bảo ngươi phải chăm sóc ta tử tế đó.” Lý Duy cầm cái vợt trúc đập mền phát mấy cái vào mông Bảo Cầm, “Hôm nay trời nắng ráo, không được lười biếng, phơi xong thì đêm nay mới có cái ngủ. Hơn nữa, đống chăn mền này đều bị người khác đắp qua rồi, ngươi bằng lòng dùng tiếp sao?” Bảo Cầm vừa nghe, nghĩ tới thái tử và Triệu phò mã từng quấn cái mền kia, quả nhiên không chịu được, ngoan ngoãn bị Lý Duy gạt cùng nhau lao động.
Ruột bông được trải ra phơi nắng ngay ngắn trên giá, vỏ chăn và đệm trải giường mới giặt bay phấp phới theo gió. Lý Duy ngồi ở dưới hiên nhà, Bảo Cầm tựa vào lưng y, khúc khích, “Nếu như trong nhà có tiểu hài tử, nhất định người ngoài sẽ nghĩ là nó đái dầm.” Lý Duy ôm lấy Bảo Cầm để hắn ngồi trên đùi mình, ngón tay quấn lấy tóc hắn đùa nghịch, cười bảo: “Trong nhà không có hài tử, chỉ sợ mọi người hiểu lầm là chúng ta miệt mài cả đêm nên mới dơ hết từng đấy chăn đệm thôi.” Bảo Cầm tức tới dựng ngược tóc, “Lúc nào cũng ăn nói không đứng đắn!” Lý Duy cười bắt lấy tay hắn, đưa lên môi hôn, “Ai bảo, ta sợ nói năng đứng đắn lại khiến ngươi thẹn thùng. Bảo Cầm, ngươi là của ta.” Lý Duy ghé sát vào hôn khẽ Bảo Cầm, mỉm cười dịu dàng, “Ta cũng là của ngươi.”
Gương mặt Bảo Cầm quả nhiên đỏ bừng. Hắn nhăn nhó nửa ngày, thầm nghĩ người này nói đứng đắn cũng khiến người ta ngại ngùng a. Nghĩ đi nghĩ lại, người chịu thiệt vẫn là hắn! Bảo Cầm giãy ra khỏi cái ôm của Lý Duy, đứng lên ra vẻ nghiêm túc chỉnh lại áo quần, “Không phải Hứa tiên sinh kêu chúng ta xế chiều tới học quán một chuyến ư? Mau mau đi thôi.”
Cả hai nắm tay cùng đến học quán. Vừa mới vào sân, còn chưa thấy Hứa tiên sinh, Lý Duy và Bảo Cầm đã sửng sốt, “Giang thiếu gia…”
Giang thiếu gia đang xắn tay áo phơi thuốc, quay lại trông thấy hai người, mỉm cười lên tiếng: “Lý huynh, Bảo Cầm công tử, đã lâu không gặp, có khỏe không?” Bảo Cầm không kiên nhẫn vọt ngay tới trước mặt hắn, “Ta nghe nói Ngọc Trúc còn đang ở y quán? Y ra sao rồi?” Giang thiếu gia cười đáp: “Đa tạ Bảo Cầm công tử quan tâm. Ngọc Trúc hồi phục rất chậm, nhưng so với tình trạng ban đầu đã khá hơn nhiều. Học quán ngay gần y quán, ta ở lại đây cũng tiện trông nom Ngọc Trúc.” Giang lão gia quen biết Lý tú tài, ngày trước từng gửi nhi tử tới học quán trong trấn, nhờ Lý tú tài và Hứa tiên sinh dạy dỗ một thời gian.
Hứa tiên sinh đi từ trong nhà ra, mỉm cười điềm đạm: “Các con tới rồi?” Bảo Cầm đã lâu chưa gặp Hứa tiên sinh, bước đến bám lấy tay ông, bắt đầu làm nũng, “Tiên sinh, con rất nhớ người!” Hứa tiên sinh sửng sốt, trong mắt đám học trò ông luôn là người đáng kính, nhưng chưa từng có đứa nào tỏ ra thân thiết với ông như vậy. Bảo Cầm rất kính trọng những người học cao hiểu rộng, vốn ngày trước cũng không dám đối với Hứa tiên sinh quá phận thế này, nhưng trải qua bao nhiêu sóng gió, giờ mới được trông thấy ông, tâm tính trẻ con ngây ngô thuần khiết lại bất chợt bộc phát.
Lý Duy mỉm cười, đi đến trước mặt hai người, “Tiên sinh gọi bọn con tới là có việc gì quan trọng sao?” Hứa tiên sinh gật đầu, dắt tay Bảo Cầm đi ra ngoài, “Dạo trước ta tới miếu trên núi cầu xin Bồ Tát cho các con bình an, giờ hai đứa cùng theo ta đi lễ tạ.” Bảo Cầm nghe xong ngạc nhiên, “A, trên núi có miếu ư? Sao Lý Duy chưa bao giờ dẫn con đi?” Lý Duy gõ nhẹ đầu hắn, “Lanh chanh lách chách, coi chừng Bồ Tát phạt ngươi cái tội ồn ào!”
Ba người khởi hành lên núi, sau chừng một khắc đi đường, trước mắt dần hiện ra một tòa miếu nhỏ giữa bóng râm thoáng mát. Trong miếu hầu như không có ai, chỉ có một tiểu hòa thượng đang ngủ gà ngủ gật dưới tàng cây. Bảo Cầm quỳ gối trên đệm hương bồ, hai bên là Lý Duy và Hứa tiên sinh. Hắn lén đưa mắt nhìn hai người, bắt chước chắp tay nhắm mắt lại. Nên nói gì với Bồ Tát đây? Từ trước đến nay Bảo Cầm không tin vào mấy thứ này, nhất thời có hơi lúng túng. Ngoài miếu bỗng nổi lên một trận gió nhẹ, không biết đâu đó loáng thoáng vọng tới tiếng chuông, tiểu hòa thượng biếng nhác giật bắn mình kêu trời một tiếng. Bảo Cầm cong cong khóe miệng, thỉnh Bồ Tát phù hộ cho hắn và Lý Duy vĩnh viễn ở bên nhau, cả đời an ổn.
Bước ra khỏi cổng miếu, Bảo Cầm không nhịn được cảm thán: “Miếu gì mà nhỏ ghê.” Hứa tiên sinh cười đáp: “Miếu tuy nhỏ, nhưng rất linh.” Bảo Cầm hiếu kì hỏi: “Vậy sao? Trừ lần này ra, những lần khác tiên sinh cầu Bồ Tát điều gì?” Hứa tiên sinh lắc đầu: “Ta còn cầu gì nữa? Chỉ cần các con được khỏe mạnh hạnh phúc, ta không còn mong ước gì hơn.” Nói xong, ông quay sang nhìn Lý Duy, cười khẽ: “Ta nghe cha con kể lại, ngày mẹ con mới mang thai, cha con hớt hải chạy lên núi cầu nguyện, xin Bồ Tát ban cho một nhi tử mập mạp. Sau đó quả nhiên phu nhân sinh được con, cha con mừng rỡ vô cùng, gặp ai cũng nói rằng Bồ Tát ở miếu này rất thiêng.” Lý Duy bất đắc dĩ nở nụ cười, “Cha con chưa từng hé nửa lời về chuyện này. Tiên sinh, mộ cha con cách đây không xa, tiên sinh muốn tới thăm một chút không?”
Hứa tiên sinh dừng bước, “Thôi, trời không còn sớm, đừng để tới lúc tối mịt còn chưa xuống được núi.” Bảo Cầm giữ chặt tay Hứa tiên sinh không buông, “Tiên sinh, con và Lý Duy là con của tiên sinh, chúng con nhất định sẽ đối với tiên sinh thật tốt!” Lý Duy cười rộ lên, xoa xoa đầu Bảo Cầm. Những lời này y đã nghĩ nhiều lắm, nhưng không biết nên bày tỏ thế nào với Hứa tiên sinh, rốt cuộc lại bị tiểu tử ngốc này tranh nói trước. Hứa tiên sinh cười vui vẻ, “Hài tử ngoan, ta cũng coi hai đứa như con mình từ lâu rồi.”
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
11 chương
11 chương
103 chương
107 chương