Mai Hương Kiếm
Chương 13 : Diệu thủ thần y
Hán Dương nằm ở phía nam Hán Thủy phía Tây bờ sông Trường Giang, Bắc có Đại Biệt sơn, tục gọi là Quy Sơn đối vọng với Xà Sơn gần Vũ Xương qua Trường Giang hùng vĩ.
Tiết xuân đang độ tháng ba, cây cối đâm chồi nảy lộc, trăm hoa khoe sắc, tỏa hương ngào ngạt...
Phía bắc thành Hán Dương mấy dặm, cách Tây Nguyệt Hồ không xa có một ngôi am của nữ ni, gần đây có thêm một vị ni cô mới là Diệu Linh. Hầu như trên đôi mắt đẹp của vị ni cô này lúc nào cũng nhòe lệ, chừng như trong lòng có một nỗi thống khổ vô biên.
Thế nhưng vào những đêm khuya thanh vắng, nếu ai có ngang qua hậu viện của ngôi Thủy Nguyệt am này có thể trông thấy ni cô Diệu Linh đang luyện võ nghệ, có lúc tập luyện khinh công bên ngoài tường am.
Cứ mỗi độ trăng tròn, ni cô Diệu Linh một mình thẫn thờ đứng gần như thâu đêm dưới ánh trăng, thở dài u oán. Hiển nhiên vị nữ ni vẫn chưa quên được nỗi đau nhân thế.
Nữ ni chính là Kim Mai Linh. Sau khi giết nhầm phụ thân, nàng quyết định đầu thân vào cửa Phật để sám hối tội lỗi của mình.
Nàng không thể tìm được bất cứ lý do nào để có thể tha thứ cho hành vi giết cha của mình, mặc dù hành vi đó chỉ là vô ý nhưng lương tâm không cho phép nàng tự khoan thứ. Bởi thế nàng vứt bỏ tất cả, tuổi xuân, hoài niệm với Tân Tiệp... để vào khổ tu nơi am nhỏ này.
Nhưng vào giữa những đêm khuya canh vắng, vị nữ ni có thể quên hết mọi trần niệm được chăng?
* * * * *
Tiểu Long Thần Hạ Tín Hùng và Giang Lý Bạch Long Tôn Chiêu Viễn đã chuẩn bị cho Kim Mai Linh đầy đủ thuyền và thủy thủ, nhưng chờ mãi vẫn không thấy nàng đến, đành phải giương buồm về xuôi. Chính Tôn Chiêu Viễn đang mong ước điều này, vì hắn không muốn cơ nghiệp mình bị ảnh hưởng bởi sự tranh chấp của những nhân vật đáng sợ trong võ lâm.
Tuy thoát khỏi mối liên hệ với vị thiên kim ái nữ của Độc Quân làm hắn thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng hắn vẫn chưa hết băn khoăn :
“Vì sao chỉ một tên chủ hiệu kim hoàn bình thường mà liên quan đến nhiều nhân vật võ lâm đến thế? Lại còn Kim Mai Linh nữa... Hình như nữ kiệt này đối với hắn không phải bình thường...”
Ba tháng sau biến cố đó, toàn bộ mười ba chỗ phân hiệu của Sơn Mai Châu Bảo Hiệu suốt dọc hai bờ Trường Giang đóng cửa một cách bí ẩn.
Cái tên Tân Tiệp cũng bị mọi người nhanh chóng quên lãng, chỉ trừ một vài người hãn hữu vẫn nghĩ đến chàng như một nhân vật hết sức bí ẩn, chẳng mấy ai nhắc đến cái tên đó nữa.
Ngay cả hai vị Tổng tiêu đầu Vũ Uy tiêu cục và Cáp Viễn tiêu cục là Kim Cung Thần Đạn Phạm Trị Thành và Ngân Thương Mạnh Bá cũng bị cuốn hút bởi hàng loạt những chuyện khác đang làm chấn động võ lâm nên không nghĩ tới vị công tử hào phóng kia nữa.
Như vậy là danh từ Tân Tiệp đã vĩnh viễn chìm vào quên lãng rồi sao?
Không ai giải đáp được vấn đề đó.
Không Động tam tuyệt kiếm kéo nhau đến Võ Đương sơn bị Lăng Phong kiếm khách cùng chín tên đệ tử chân truyền của Xích Dương đạo trưởng dùng “Cửu Cung kiếm trận” vây công suốt sáu canh giờ ở Giải Kiếm Trì, Nhân Tuyệt Kiếm Tô Ánh Tuyết có công lực yếu hơn bị trúng một chưởng vào hậu tâm thổ huyết tại trận.
Lăng Phong kiếm khách nhục mạ Không Động tam tuyệt kiếm một trận mới đuổi xuống núi.
Xích Dương đạo trưởng làm như không hay biết gì chuyện đó. Chính lão cũng đang muốn qua mặt phái Không Động với hai mục đích, một là để xác định vị thế của mình trong võ lâm, hai là cảnh cáo Kiếm Thần Lệ Ngạc về việc năm xưa hai người tình cờ đoạt được một vật kỳ bảo mà hiện Lệ Ngạc đang độc chiếm.
Không Động tam tuyệt kiếm lần này bị nhục phải nuốt hận hạ sơn, Nhân Tuyệt Kiếm Tô Ánh Tuyết chỉ còn thoi thóp, tuy được uống nhiều loại thần dược của Không Động phái nhưng vẫn không chuyển biến.
Thiên Tuyệt Kiếm Gia Cát Minh và Địa Tuyệt Kiếm Vu Nhất Phi đều thầm yêu sư muội, thấy cô ta ngày càng suy nhược đều hết sức lo lắng chữa chạy.
Hai người biết rằng với thương thế của tiểu muội như vậy, nếu đưa về Không Động thì khó mà chữa lành.
Thiên Tuyệt Kiếm Gia Cát Minh là người bản tính xanh vỏ đỏ lòng, nên ở mỗi địa phương đều có người quen. Hắn chợt nhớ đến một người, liền nói với Vu Nhất Phi :
- Chúng ta sao không tìm đến Lư Thương xem?
Vu Nhất Phi vỗ trán kêu lên :
- Nếu sư huynh không nhắc thì tiểu đệ quên mất. Sư muội chỉ bị nội thương do chưởng lực, nếu lão chịu giúp cho thì thuốc đến bệnh trừ. Chỉ sợ lão quái nhân đó tính tình cổ quái...
Gia Cát Minh cười nói :
- Người này tính khí tuy cổ quái, nếu đã không thích thì dù đánh chết lão cũng không chịu chữa. Nhưng ta với lão có chút quen biết, nếu đã tới cầu chắc rằng lão ta không đến nỗi từ chối. Chỉ phiền là Kinh Sơn cách đây tới hai ngày đường, lại mang theo tiểu muội không thể đi nhanh được.
Họ bàn nhau tìm mua ngựa rồi lập tức lên đường.
Kinh Sơn nằm ở trung tâm tỉnh Hồ Bắc nhưng chỉ là một tiểu trấn bình thường.
Diệu Thủ Thần Y Lư Thương sống trong tịnh cư ở ngoại thành, tuy vậy không ai biết nơi ở của vị thần y danh mãn thiên hạ đó.
Diệu Thủ Thần Y không những nổi tiếng về y thuật mà cả tính tình kỳ quái nữa. Khi lão đã không thích thì dù bệnh nhân chết ngay trước mặt lão cũng bỏ mặc. Tuy y đạo của lão hết sức cao thâm nhưng võ công chỉ thuộc hạng tầm thường, mặc dù vậy nhiều người bất mãn với phong cách thiếu y đức của Lư Thương nhưng không ai làm gì được lão, vì trên giang hồ những bậc danh kiệt chịu ân huệ của lão ta không ít.
Thiên Tuyệt Kiếm Gia Cát Minh và Địa Tuyệt Kiếm Vu Nhất Phi đưa sư muội đến Kinh Sơn thì trời đã hoàng hôn. Họ không vào thành mà đi về hướng bắc.
Đi chừng hơn dặm, đã thấy thấp thoáng trong khu rừng trúc có bức tường của một ngôi tiểu viện, Gia Cát Minh dừng xe nhảy xuống.
Tuy đang tiết xuân trời không nóng lắm nhưng vì đi đường xa nên ai nấy mình đẫm mồ hôi.
Địa Tuyệt Kiếm Vu Nhất Phi vừa lấy khăn lau trán, vừa chỉ vào tường viện hỏi :
- Có phải chỗ đó không?
Gia Cát Minh gật đầu :
- Chính phải!
Hai người lại tiếp tục lên xe đi thẳng đến tiểu viện.
Xe dừng ngay sát rừng trúc, Gia Cát Minh nói :
- Chúng ta đi bộ vào trước xem tình hình để lão quái đó khỏi nổi giận.
Hai người đỡ Tô Ánh Tuyết ra khỏi xe. Bấy giờ mặt cô ta đã trắng bệch ra không còn chút huyết sắc, hơi thở rất yếu.
Gia Cát Minh đành bế tiểu sư muội đi về phía tiểu viện, Vu Nhất Phi lòng đầy ghen tức nhưng không dám nói gì.
Từ rừng trúc có một con đường lát đá chạy thẳng vào tịnh thất của Diệu Thủ Thần Y.
Trong rừng rất u tịch, ngoài tiếng chim ríu rít, không còn thanh âm nào khác.
Nói là tường viện nhưng đó chỉ là những thanh trúc ghép thành, bên ngoài đắp thêm một lớp đất bùn, trên tường đất đầy các loại côn trùng bò lổn ngổn xem đến ghê mắt.
Hai người dừng trước cổng gõ mấy tiếng nhưng bên trong vẫn im ắng không có tiếng trả lời. Gõ thêm mấy tiếng vẫn không nghe phản ứng. Vu Nhất Phi nói :
- Chẳng lẽ Lư lão tiền bối đi vắng?
Gia Cát Minh lắc đầu :
- Không đâu. Gần mười năm nay chưa nghe nói ông ấy ra khỏi tịnh cư.
Lại đưa mắt nhìn vào nhà nói tiếp :
- Ngươi xem, cửa nhà không khóa, cho dù ông ta đi vắng tất vẫn có người trông nom.
Lại gõ thêm mấy tiếng nữa.
Chợt nghe cách một tiếng, cánh cổng tự mở ra, nguyên là cửa không chốt bên trong.
Gia Cát Minh nói :
- Lão nhị, chúng ta vào trong xem sao!
Đến giữa sân vẫn không nghe tiếng người nào.
Gia Cát Minh cao giọng gọi vào nhà :
- Lư lão tiên sinh có nhà không?
Không có tiếng trả lời. Gia Cát Minh lòng đầy nghi hoặc, quay lại nói :
- Ngươi đỡ lấy tiểu muội để ta vào xem sao...
Hắn chưa dứt câu chợt bên trong có giọng nói lạnh lùng phát ra :
- Cút ngay!
Gia Cát Minh nghe giọng người này hoàn toàn không giống khẩu âm vùng Hồ Bắc của Lư Thương, liền nói :
- Các hạ là ai? Tại hạ là Không Động tam tuyệt kiếm, tới đây bái phỏng Lư lão tiên sinh.
Hắn cho rằng mấy tiếng Không Động tam tuyệt kiếm đủ làm đối phương phải nể sợ. Nào ngờ người kia vẫn lạnh giọng :
- Ta bảo cút ngay, các ngươi có nghe không?
Tiếp đó nghe bịch một tiếng, cánh cửa sổ phòng bên tả mở toang ra, một đầu người hiện giữa khung cửa, da trắng bạch không hơn gì sắc mặt của Tô Ánh Tuyết.
Thấy bộ mặt đó cả Gia Cát Minh lẫn Vu Nhất Phi bất giác cùng phát run, đồng thanh hỏi :
- Ngươi là ai?
Người kia không đáp, chỉ nhếch mép cười nhạt đưa ánh mắt lạnh như băng lướt qua hai người rồi dừng lại trên mặt Tô Ánh Tuyết nói :
- Trông đẹp đấy!
Cả Gia Cát Minh lẫn Vu Nhất Phi đều nổi giận vì đối phương chẳng đếm xỉa gì đến mình mà lại nói về tiểu muội bằng giọng khả ố như vậy, nhưng chưa kịp phản ứng thì người kia đã tiếp, mắt vẫn không rời mặt Tô Ánh Tuyết :
- Các ngươi đừng lần khần nữa. Lư lão đầu bây giờ không còn hơi sức đâu mà chữa trị cho các ngươi đâu. Cút đi!
Hắn lần thứ ba vẫn dùng từ “cút”.
Vu Nhất Phi nổi giận hỏi :
- Các hạ từ đâu tới? Hãy ra đây nói chuyện phải quấy!
Người kia không chút để ý đến sắc thái đe dọa trong lời của Vu Nhất Phi, lạnh giọng :
- Ta sẽ đếm từ một đến mười. Nếu các ngươi không chịu cút thì đừng trách ta không khách khí.
Rồi không cần chú ý đến thái độ của đối phương, đếm ngay :
- Một... hai...
Vu Nhất Phi lo lắng cúi nhìn sắc mặt tái nhợt của tiểu muội, nhỏ giọng nói :
- Sư huynh, chúng ta nên lùi lại trước đã!
Gia Cát Minh cũng lo lắng cho sự an toàn của Tô Ánh Tuyết nên liền gật đầu.
Hai người lùi ra ngoài tường viện thì người kia cũng vừa đếm tới mười. Đếm xong, hắn bỗng cười lên một tràng đắc chí.
Thiên, Địa Tuyệt Kiếm làm sao chịu nổi bị người khác xúc phạm đến thế?
Vu Nhất Phi trao Tô Ánh Tuyết cho đại ca nói :
- Để tiểu đệ vào xem hắn là người nào.
Hắn biết rằng người ngồi trong cửa sổ là cường địch nên rút kiếm cầm tay.
Vốn đã mười mấy năm luyện kiếm, với “Thiếu Dương Cửu Nhất Thức” tuyệt chiêu của Khôn Động lừng lẫy giang hồ vì thế tay cầm chắc kiếm, Vu Nhất Phi yên tâm thêm mấy phần, vững bụng đi thẳng vào nhà.
Nhưng vừa tới hành lang thì nghe vút một tiếng, người kia lao ra cửa sổ đứng ngay trước mặt hắn, thân pháp còn cao hơn cả Vu Nhất Phi. Hắn còn bàng hoàng thì người kia đã lạnh giọng nói :
- Ngươi từng nghe nói Thiên Ma Kim Kỳ hạ thủ đã để người nào sống sót chưa?
“Thiên Ma Kim Kỳ!” Bốn tiếng đó làm Vu Nhất Phi chấn động toàn thân, nghĩ thầm :
- “Thì ra người này là Thiên Ma Kim Kỳ, một tên đại ma đầu khét tiếng.”
Thiên Ma Kim Kỳ lại nói :
- Nể mặt Lệ Ngạc, ngươi là kẻ đầu tiên hôm nay ta tha cho mạng sống. Cút ngay!
Địa Tuyệt Kiếm tuy tâm cao khí ngạo nhưng bây giờ đối diện với nhân vật đáng sợ này bỗng mất hết nhuệ khí, ngẫm nghĩ giây lát rồi không dám nói gì thêm lủi thủi quay ra.
Thiên Ma Kim Kỳ lén đưa tay lau mồ hôi, mặt hiện vẻ đau đớn, nhảy vào cửa sổ không còn linh hoạt như trước, tiếc rằng Vu Nhất Phi không nhận thấy.
Trong nhà có một chiếc giường, ở góc giường có một lão nhân tóc đã hoa râm ngồi thu lu, dường như không biết chút gì về những biến cố đang xảy ra ngoài cửa.
Thiên Ma Kim Kỳ nhảy vào cửa sổ, đến bên lão nhân nói :
- Tên họ Lư kia! Ngươi nên biết điều một chút. Ngươi quá biết rõ Bách Hội huyệt là huyệt như thế nào rồi. Hơn nữa thủ pháp điểm huyệt của ta, trong thiên hạ đừng mong còn ai giải được. Nếu ngươi không nghe lời, Kim Kỳ ta vẫn chưa chết được, trái lại họ Lư ngươi không sống quá một canh giờ đâu!
Nguyên là Thiên Ma Kim Kỳ lợi dụng lúc thiếu nữ Trương Thanh bày ra trò chơi bịt mắt trốn tìm mà thừa cơ chạy trốn. Thôi Lệnh Phù Đường Bân cùng hai tên sư điệt là Đường Linh và Đường Yến đuổi theo nhưng khinh công ba người không bằng Kim Kỳ nên để hắn thoát.
Kim Kỳ chạy thêm một hồi, chợt thấy ngực đau như thắt, sau đó chân khí không đề lên nổi. Hắn biết rằng trước đó bị trúng một chưởng của Tân Tiệp bây giờ bắt đầu phát tác, nhưng điều nguy hiểm là trong lúc thụ thương mà phải đề khí vận hết chân lực thi triển khinh công chạy quá lâu nên thương thế trở nên nghiêm trọng.
Hắn quay đầu nhìn, khi đã yên trí rằng người của Đường Gia không đuổi theo nữa mới tìm chỗ kín đáo định nghỉ ngơi một lúc, sau đó thử vận khí xem, thấy cơ thịt như nhuyễn hết đi, kinh hãi nghĩ thầm :
- “Tên tiểu tử họ Tân đó chưởng lực của hắn quả là lợi hại.”
Hắn thừa hiểu khi đã thụ thương bởi chưởng lực của nội gia cao thủ nếu không nhanh chóng chữa trị, để lâu thì rất dễ bị phế võ công, thậm chí trở thành tàn phế.
Trong lúc hoảng sợ, hắn chợt nhớ tới Diệu Thủ Thần Y liền tìm tới đây, nào ngờ sau khi biết hắn là Thiên Ma Kim Kỳ, dù hắn nói thế nào lão ta cũng không chịu chữa.
Kim Kỳ liền nổi giận động thủ với Diệu Thủ Thần Y. Tuy hắn đã thụ thương nhưng Diệu Thủ Thần Y vẫn chưa phải là đối thủ của hắn, chỉ sau mấy chiêu đã bị hắn điểm trúng Bách Hội huyệt.
Kim Kỳ ném đối phương lên giường, nhưng dù bị uy hiếp thế nào, Diệu Thủ Thần Y vẫn cứ trơ ra, không nói không động.
Sau đó Không Động tam tuyệt kiếm tới cầu y, Kim Kỳ lo sợ vì biết rằng trong lúc này hắn không phải là đối thủ của bất kỳ người nào trong bọn họ. Không ngờ chỉ dùng một mẹo nhỏ, hắn đã dọa cho Tam tuyệt kiếm sợ hãi mà bỏ đi, lòng không khỏi đắc ý.
Hiện tại, vấn đề khẩn thiết là Diệu Thủ Thần Y vẫn không chịu trị thương cho hắn. Nếu trúng chưởng lực phổ thông thì hắn có thể tự lo liệu được, đằng này lại trúng chưởng của cao thủ nội gia cỡ Tân Tiệp mà võ công còn cao cường hơn hắn nên thầy thuốc bình thường cũng bất lực đành chịu bó tay.
Lúc đó ở bên ngoài tường viện, Vu Nhất Phi nói với Gia Cát Minh :
- Tên đó chính là Thiên Ma Kim Kỳ, một tên đại ma đầu khét tiếng võ lâm.
Sư huynh thấy nên làm thế nào?
Thiên Tuyệt Kiếm Gia Cát Minh trầm ngâm một lúc rồi nói :
- Thiên Ma Kim Kỳ tới đây tìm Diệu Thủ Thần Y, có lẽ chỉ có một mình hắn, như vậy rất có khả năng hắn đã bị thương.
Dừng lại một lúc lại nói :
- Lão nhị, chúng ta hãy đem tiểu muội giấu trong rừng trúc rồi cùng nhau vào đó xem. Ta không tin rằng với sức của huynh đệ chúng ta mà không đối phó nổi với tên đó.
Vu Nhất Phi tán thành, lập tức cả hai người động thủ, đưa Tô Ánh Tuyết giấu vào rừng trúc, sau đó thận trọng tiếp cận vào nhà.
Gia Cát Minh nhẹ nhàng áp sát cửa sổ nhìn vào, thấy Thiên Ma Kim Kỳ ngồi trên chiếc ghế nhỏ trầm ngâm nghĩ ngợi. Thiên Tuyệt Kiếm cúi xuống nhặt một viên đá nhỏ nhằm Thiên Ma phóng tới.
Không Động là một trong ngũ đại tông phái nên Thần Kiếm Lệ Ngạc không thích dùng ám khí, bởi thế người của phái Không Động cũng hầu như không dùng ám khí, có chăng cũng chỉ dùng sỏi đá làm ám khí mà thôi. Đặc điểm đó là do những nhân vật đứng đầu trong Ngũ đại môn phái không muốn làm mất thân phận của mình.
Ném viên đá nhỏ chẳng qua là cách dùng ám khí thông thường nhất, đâu có thể trúng được vào một nhân vật lão luyện như Thiên Ma Kim Kỳ. Hắn chỉ vung tay nhẹ, viên đá đã bay tít đi.
Nhưng sau đó hắn vẫn ngồi bất động trên ghế, bởi vì lúc này hắn thấy ngực nhức nhối không sao chịu được, thậm chí hơi thở cũng trở nên khó khăn.
Thiên Tuyệt Kiếm Gia Cát Minh ném viên đá vào cũng không phải với hy vọng đánh trúng đối phương nên việc Kim Kỳ tránh được không làm hắn ngạc nhiên. Bởi dụng ý của Gia Cát Minh chỉ muốn làm hắn kinh động để nhảy ra ngoài cửa sổ đối phó với hai người như trước.
Nhưng Kim Kỳ vẫn không di động khiến Gia Cát Minh lấy làm kỳ quái.
Vu Nhất Phi chợt động tâm linh, khẽ nói với sư huynh.
- Tên Ma đầu này đến tìm Diệu Thủ Thần Y tất đã bị trọng thương. Bây giờ cứ xem thần sắc tái nhợt thế kia, thậm chí động cũng không động. Nếu chúng ta muốn tiêu diệt tên ma đầu này thì đây là cơ hội tốt nhất. Ý sư huynh thế nào?
Gia Cát Minh trầm ngâm hồi lâu rồi nói :
- Xem ra hôm nay chúng ta thế nào cũng động thủ với hắn, dù tên ma đầu đó có bị thương hay không. Nhưng...
Thấy sư huynh do dự, Vu Nhất Phi hỏi :
- Nhưng gì nữa?
Gia Cát Minh đáp :
- Nếu chúng ta động thủ trong phòng thì sẽ làm cho Diệu Thủ Thần Y nổi giận, không trị thương cho sư muội, chẳng hóa ra chúng ta tới đây mất công không?
Vu Nhất Phi nghe sư huynh nói có lý, tuy hắn chưa quen biết Diệu Thủ Thần Y, nhưng đã nghe nhiều về tính khí kỳ quặc của vị danh y này. Hắn trầm ngâm nói :
- Vậy chúng ta nên làm gì bây giờ? Sư huynh, tiểu đệ thấy su muội ở một mình ngoài rừng e gặp nguy hiểm.
Thấy sư đệ quan tâm đến sư muội như vậy, Gia Cát Minh có phần ghen tỵ nhưng không thể phản đối, làm ra vẻ bất cần nói :
- Ta thấy không có gì đáng lo. Tuy nhiên ngươi không yên tâm thì cứ ra chăm sóc cho cô ấy.
Vu Nhất Phi hừ một tiếng nghĩ thầm :
- “Ngươi làm ra vẻ bàng quang nhưng không qua mắt ta được đâu.”
Nghĩ thế nhưng miệng lại cười nói :
- Thế cũng được. Sư huynh ở trong này tùy cơ mà hành động, tiểu đệ ra chiếu cố đến sư muội.
Thế rồi bỏ đi ra rừng trúc.
Thiên Tuyệt Kiếm Gia Cát Minh bỗng thấy hối hận :
“Lẽ ra không nên để một mình Vu Nhất Phi bên cạnh sư muội mới phải...”
Hai sư huynh đệ ngấm ngầm tranh giành tình cảm của sư muội Tô ánh Tuyết, nhưng cả hai đều biết rằng cô ta không để ý đến cả hai, thậm chí không giấu sự ác cảm, chán ghét. Chúng không biết rằng sự rung động của trái tim thiếu nữ hết sức tinh tế, hoàn toàn không phụ thuộc vào sự chủ động của đối phương.
Sự đời xưa nay vẫn vậy, theo tình tình tránh, tránh tình tình theo. Nữ nhân đã có cảm tình với anh, dù có tránh thế nào vẫn bị cô ta đeo đuổi, còn ngược lại đã không có cảm tình, có tìm cách quyến rũ thế nào cũng chỉ nhận được sự hững hờ ghẻ lạnh mà thôi.
* * * * *
Thiên Ma Kim Kỳ càng lúc càng thấy đau hơn, chân khí hiện tượng nghịch xung. Hắn nhìn Diệu Thủ Thần Y vẫn ngồi bó ghế trên giường, biết rằng bây giờ không còn hy vọng để lão trị thương cho mình nữa.
Ngoài ra Không Động tam tuyệt kiếm đã tiếp cận tới đây, công khai khiêu chiến. Cho dù Diệu Thủ Thần Y có chịu chữa, hai tên tiểu tử đó cũng chẳng chịu để yên, mắt hổ đăm đăm đang nhìn vào hắn...
Kim Kỳ vốn tâm độc thủ lạt, muốn làm việc gì chỉ cần đạt tới mục đích mà bất chấp thủ đoạn. Thử nghĩ đến cả cha mẹ mình mà hắn cũng giết chỉ để chiếm được tình cảm của Phương Thiếu Khuê thì tính mạng của người khác có giá trị gì?
Lúc này hắn hiện sát cơ, tự nhủ :
- “Tên lang băm này đã không chịu trị thương cho ta thì vĩnh viễn đừng mong trị thương cho một ai khác.”
Trên khóe môi hắn hiện lên nụ cười độc ác, nghĩ tới Không Động tam tuyệt kiếm tới đây nhưng không đạt được mục đích. Không những thế, sau này tất cả những người mang trọng bệnh trên võ lâm không còn ai cứu trị, nghĩ như thế lòng hắn vô cùng khoái trá.
- Ta làm việc này ảnh hưởng đến tính mạng của nhiều người đến thế, còn hơn giết cả trăm người. Thật đã!
Rồi với nụ cười tàn bạo và đắc ý trên môi, hắn cố nén đau, nhanh như chớp lao đến bên giường vung chưởng đánh xuống Thiên linh cái Diệu Thủ Thần Y rồi lao ra cửa sổ phía bên kia, biến mất trong bóng hoàng hôn.
Thiên Tuyệt Kiếm Gia Cát Minh không để ý đến Diệu Thủ Thần Y ngồi cuối giường, thấy Kim Kỳ đột nhiên chạy trốn khỏi phòng thì rất ngạc nhiên. Thực ra hắn thầm mong điều đó vì đã từng nghe danh của tên ma đầu này, biết mình không đối phó nổi.
Chờ hồi lâu, Gia Cát Minh mới thận trọng tiến vào nhà, thấy Diệu Thủ Thần Y vẫn ngồi thu lu ở góc giường, kinh hãi kêu lên :
- Lư lão tiên sinh có sao không?
Diệu Thủ Thần Y nặng nề nhướng đôi mi nặng trĩu, thều thào nói :
- Ngươi hãy đến tủ thuốc, lấy lọ thuốc màu lục ở ngăn thứ ba tới đây, mau lên!
Thì ra mới rồi Thiên Ma Kim Kỳ đánh một chưởng để kết liễu số mạng đối phương, nhưng cũng nhờ thế mà giải huyệt cho Diệu Thủ Thần Y. Bây giờ Lư Thương có thể nói được và tứ chi cũng có thể cử động.
Gia Cát Minh vội vã làm theo lời, tìm trên tủ thuốc cuối phòng ở ngăn thứ ba lấy ra một bình nhỏ màu lục đem tới cho Diệu Thủ Thần Y.
Diệu Thủ Thần Y lại gấp giọng bảo :
- Dốc ra ba viên dược hoàn bỏ vào miệng ta!
Gia Cát Minh răm rắp làm theo, bụng nghĩ :
- “Chắc đây là thuốc chuyên trị nội thương thần diệu nhất của Diệu Thủ Thần Y mà ai cũng biết gọi là “Truy Hồn đan”...”
Gia Cát Minh nghĩ không sai. Diệu Thủ Thần Y có một loại thánh dược chuyên trị chưởng lực nội gia gọi là “Truy Hồn đan” vô cùng hiệu nghiệm mà trên giang hồ ai cũng biết.
Diệu Thủ Thần Y uống xong ba viên dược hoàn, thần sắc hình như có biến chuyển, cố sức ngồi thẳng dậy, mở mắt ra.
Gia Cát Minh lo lắng hỏi :
- Lư tiên sinh có đỡ chút nào không?
Diệu Thủ Thần Y lắc đầu, thở dài đáp :
- Thiên Ma Kim Kỳ quả nhiên danh bất hư truyền... đã bị trọng thương rồi mà chưởng lực vẫn còn lợi hại như thế...
Rồi lão thở hắt ra một hơi, nói tiếp :
- Hắn vừa đánh vào huyệt Mệnh Môn ta một chưởng, dù thần tiên cũng không sao cứu được nữa rồi...
Gia Cát minh chưa hiểu rằng sự việc đến nỗi nghiêm trọng đến thế, thấp giọng nói :
- Lư tiên sinh, sự việc không đến nỗi...
Diệu Thủ Thần Y đột nhiên nổi giận nói :
- Cái gì mà không đến nỗi? Chẳng lẽ ngươi biết hơn ta? Đồ... đồ ngu xuẩn!
Nhưng đột nhiên lão ho khan mọt tiếng, dịu giọng :
- Ta... ta hỏng mất rồi! Chỉ... chỉ tiếc rằng... y thuật của ta... không ai...
Nói tới đó, mắt Diệu Thủ Thần Y trợn ngược lên, đoạn khí.
Ai cũng biết rằng huyệt Thiên Linh Cái là tử huyệt, chỉ cần chạm nhẹ cũng đủ ngất đi, huống chi Thiên Ma Kim Kỳ có võ công thâm hậu? Diệu Thủ Thần Y bị một chưởng mà còn duy trì được sự sống thêm khoảnh khắc, chỉ là do nội lực hắn không được như lúc bình thường, lại được thần dược hỗ trợ thêm nội nguyên mà duy trì cuộc sống trong khoảnh khắc.
Thấy Diệu Thủ Thần Y đã chết, Gia Cát Minh hoảng sợ nghĩ thầm :
- “Thật không ngờ chúng ta hôm nay vượt ngàn dặm tới đây chỉ uổng công... thật là xúi quẩy.”
Nhưng hắn bỗng nghĩ ra rằng :
“Đến giờ hấp hối mà Diệu Thủ Thần Y vẫn nhớ rõ bình dược màu lục, chứng tỏ đó không phải là loại tầm thường. Và thực tế nhờ ba viên dược hoàn mà lão ta kéo dài thêm số phận thêm một thời gian ngắn ngủi, chắc đó là thần dược mà trên giang hồ vẫn truyền danh là “Truy Hồn đan”...”
Nghĩ đoạn hắn cầm bình dược chạy nhanh ra khỏi phòng.
Gia Cát Minh cất lọ thuốc trong người vừa chạy ra rừng trúc, nơi giấu tiểu sư muội mình, bỗng đứng sững lại. Dưới khóm trúc, ngoài Vu Nhất Phi với sư muội còn có ba người nữa, hai người bận đạo y màu lam đứng sát vai nhau, người thứ ba tay bám vào họ, trang phục kiểu tục gia, giống như đã bị thương.
Chỉ thoáng nhìn, Gia Cát Minh đã nhận ra ngay hai người đứng trước là Lăng Phong kiếm khách và một tên đệ tử của phái Võ Đương, còn người bị thương là Thần Hạc Chiêm Bình.
Nguyên là trong trận giao tranh vừa rồi với Không Động tam tuyệt kiếm, Thần Hạc Chiêm Bình cũng dính một chưởng của Địa Tuyệt Kiếm Vu Nhất Phi, thương thế không nhẹ. Sau khi mấy ngày điều trị và dùng linh dược độc môn của Võ Đương phái nhưng thương thế vẫn không thuyên giảm, Lăng Phong kiếm khách đưa sư đệ đến tìm Diệu Thủ Thần Y cầu chữa trị.
Sau khi hai bên gườm gườm nhìn nhau một lúc, Lăng Phong kiếm khách không nói lời nào, dắt Thần Hạc Chiêm Bình đi thẳng vào gian tịnh thất của Diệu Thủ Thần Y. Tên đệ tử Võ Đương vừa đưa mắt cảnh giới, vừa đi theo vị sư huynh.
Thiên Tuyệt Kiếm Gia Cát Minh chờ đối phương đi khỏi cổng vội nói nhanh :
- Chúng ta đi thôi!
Vu Nhất Phi thấy thái độ của sư huynh khác thường, chẳng biết có sự cố gì phát sinh nhưng không dám hỏi, vội vàng bế sư muội đi ra khỏi rừng. Tuy vậy, đi được mấy bước, Vu Nhất Phi lo lắng nhìn sư muội thiêm thiếp trên tay mình, hỏi :
- Sư muội... thương thế...
Gia Cát Minh ngắt lời :
- Không sao! Ta đã lấy được “Truy Hồn đan” của Diệu Thủ Thần Y đây rồi...
Vu Nhất Phi lòng đầy ngờ vực nghĩ thầm :
- “Sao Diệu Thủ Thần Y đột nhiên hào phóng đưa cho sư huynh loại thần dược tốt nhất của mình thế?”
Tuy vậy, hắn không dám nói gì đành theo sư huynh chạy ra khỏi rừng trúc tới bên xe ngựa.
Gia Cát Minh lấy lọ thuốc dốc ra mấy viên nói :
- Chỉ cần cho sư muội uống vào ba viên “Truy Hồn đan” là không lo gì nữa...
Nhưng Gia Cát Minh vừa dứt câu thì bên rừng bỗng xuất hiện một nhân ảnh lao thẳng tới trước mặt hắn, dừng lại nói :
- Không Động tam tuyệt kiếm thật là tàn độc, dám giết cả Diệu Thủ Thần Y...
Người đó nhìn thấy chiếc bình màu lục trên tay Gia Cát Minh hừ một tiếng, nói tiếp :
- Thì ra ngươi cướp được “Truy Hồn đan” nên mới hạ sát thủ... Hà! Không ngờ Thiên Hạ Đệ Nhất Kiếm lại dạy đồ đệ làm chuyện bất lương như thế!
Gia Cát Minh nhận ra người vừa xuất hiện là Lăng Phong kiếm khách.
Vu Nhất Phi nghe nói Diệu Thủ Thần Y đã chết, lòng đầy kinh dị nhìn sư huynh dò hỏi. Nhưng Gia Cát Minh không để ý đến sư đệ, cười nhạt đáp :
- Bọn đạo sĩ Võ Đương các ngươi chẳng hiểu gì cả, sao dám ngậm máu phun người?
Lăng Phong kiếm khách buông giọng khinh bỉ :
- Phải! Chỉ các ngươi là tốt, ta ngậm máu phun người đó! Thật là trơ tráo hết mức...
Nói xong lao mình vào rừng trúc.
Gia Cát Minh đưa mắt nhìn theo, rồi quay sang Vu Nhất Phi đang đứng ngơ ngác, quát lên :
- Mau lên xe! Đi rồi hẵng nói!
Truyện khác cùng thể loại
74 chương
10 chương
25 chương
2015 chương
26 chương
73 chương
10 chương
20 chương