Mạch – Thanh

Chương 92 : Hối hận

“Trẫm…..đến tột cùng đã làm cái gì?!” —oOo— Edit: Miu Miu. Beta: Bạch Hồ. —oOo— “A…..Hô….Hô….” “Ân ô…..A! Ô…..” Sung sướng thở dốc, thống khổ rên rỉ, đan vào cùng một chỗ vang khắp Diệu Hoa điện, từ đêm khuya đến bình minh, chưa từng ngừng nghỉ. Thân hình nam nhân cường tráng nằm phủ trên thân thể thiếu niên nhỏ xinh, dục vọng cực đại ở bên trong mật huyệt thiếu niên không ngừng tiến xuất, tình cảm mãnh liệt tràn ra, mồ hôi chảy xuống cùng mồ hôi thiếu niên giao hòa, thấm ướt sàng đan dưới thân. “Tiểu tử kia! Tiểu tử kia!” Ly Nhật Diệu động tình gọi, thân cùng tâm trước nay chưa được thỏa mãn như vậy, âu yếm người trong ngực, phóng túng dục vọng chính mình, giống như ngay cả linh hồn hòa tan cùng tình cảm mãnh liệt. “Ân a ——— ngô ô…..A ——–“ Rên rỉ từ đôi môi đỏ mọng thoát ra, Ly Nhật Diệu cuồng bạo luật động, làm cho Tiếu Mạch giống như đặt mình trên chiếc lá, vô lực phản kháng, chỉ có thể ‘nước chảy bèo trôi’, tùy theo lắc lư. “Ngô…..A ——-“ Vì cái gì, vì cái gì ta còn thanh tỉnh như thế? Bị nước mắt làm cho mơ hồ, lam mâu đã không còn thanh khiết như trước, Tiếu Mạch tuyệt vọng nhìn người đã từng cho y hy vọng, nhưng cũng chính nam nhân phá hủy hy vọng đó. Vì cái gì không cho ta quên quá khứ? Vì cái gì muốn cho ta tỉnh để nhận hết thảy? Vì cái gì thân thể đau như vậy, mệt như vậy, trái tim trong ngực vẫn hoàn hảo, nó không phải thực yếu ớt sao? Vì cái gì giờ phút này lại kiên cường như vậy? Vì cái gì? “A…..Ngô…..” Nước mắt trong đôi mắt trạch lam không ngừng chảy xuống, ánh mắt mơ hồ không nhìn rõ hình dạng nam nhân. “Phụ…..hoàng…..Cứu ta…..Phụ hoàng…..Cứu…..Phụ…..” Tiếu Mạch vô ý thức hò hét cầu cứu, giống như người nọ ở trên người y tàn sát bừa bãi không phải Ly Nhật Diệu. “A a ————— ô…..” Khóc thảm thiết, không biết là bởi vì thống khổ hay là bi thương. “Tiểu tử kia, tiểu tử kia…..” Ly Nhật Diệu gầm lên, dục vọng chôn trong cơ thể Tiếu Mạch luật động nhanh hơn, dục vọng sưng to càng trở nên cực đại, tràn ngập trong mật huyệt Tiếu Mạch không một chút kẽ hở, phía trước phun trào chất nhầy chảy xuống bộ vị đang mập hợp, *** mĩ chói mắt. “A…..Không ——-“ Hai tay vô lực chống đẩy trên người, trải qua một đêm triền miên, Tiếu Mạch rất rõ ràng phản ứng này của nam nhân đại biểu cho cái gì, biết rõ vô lực phản kháng, lại theo bản năng kháng cự. “Tiểu tử kia, tiểu tử kia, tiểu tử kia!” Ly Nhật Diệu đem phản kháng của Tiếu Mạch ôm chặt trong lòng, làm cho y vô lực tựa trên người hắn, dục vọng thuận thế hướng về phía trước đang mãnh liệt kháng cự. “Ân a…..” Sung sướng rên rỉ từ cổ họng phát ra, một cỗ nhiệt lưu rót vào bên trong cơ thể Tiếu Mạch. Thừa nhận không được Ly Nhật Diệu đòi hỏi quá độ, Tiếu Mạch rốt cuộc như nguyện mất đi ý thức, mê man trong ôm ấp của Ly Nhật Diệu. Thật tốt quá, rốt cuộc có thể giải thoát rồi! Thời khắc nhắm mắt đó, Tiếu Mạch nhưng lại vì thế mà cảm thấy vui sướng. “Tiểu tử kia!” Hưởng thụ cao trào sau dư vị, Ly Nhật Diệu cúi đầu khẽ hôn lên đôi môi sưng đỏ của Tiếu Mạch. “Tiểu…..” Thâm tình nỉ non biến mất ở bên môi, trong ngực là hai mắt nhắm nghiền phảng phất mất đi tức giận của thiên hạ, làm cho Ly Nhật Diệu từ đáy lòng dâng lên sợ hãi. “Tiểu tử kia!” Ly Nhật Diệu kinh hô, đem dục vọng chôn sâu trong cơ thể Tiếu Mạch có dấu hiện ‘sống lại’ rút ra, bạch dịch thuận thế chảy ra, đồng thời còn chảy ra chất lỏng đỏ tươi chói mắt. “Tiểu…..tử…..” Hoảng sợ khiếp đảm, không dám tin, hết thảy thu vào mắt làm cho Ly Nhật Diệu kinh hãi. Hai mắt nhắm chặt, tóc tán loạn, môi sưng đỏ, hôn ngân cùng dấu răng trên thân thể, hai chân khẽ nhếch, chất lỏng màu hồng cũng tràn từ mật huyệt bị xé rách chảy ra. Lúc này Tiếu Mạch giống như là một con búp bê rách nát, thê thảm đáng thương. “Này….là trẫm…..làm sao?” Ly Nhật Diệu mặt tái nhợt, hai tay ôm thân thể Tiếu Mạch run rẩy, đồ đằng yêu dị trên mặt đã biến mất, đồng tử cũng khôi phục nhật thực hắc ám. “Trẫm…..đến tột cùng đã làm cái gì?!” Bi thống cùng tự trách dày đặc vây quanh Ly Nhật Diệu. “Tiểu tử kia, mở mắt ra nhìn trẫm a, tiểu tử kia! Tiểu tử kia, ngươi không cần dọa trẫm, nhanh mở mắt ra! Tiểu tử kia, tiểu tử kia!” Hoảng loạn kêu lên, thiên hạ trong ngực vẫn như trước nhắm chặt hai mắt. “Tiểu tử kia ——-“ Thống khổ cùng bi thương, chỉ vì dục vọng xấu xí mà làm cho người hắn yêu bị thương tổn, tự trách cùng hối hận làm cho Ly Nhật Diệu vốn đã thanh tỉnh, lần thứ hai lâm vào điên cuồng khôn cùng. “Tiểu tử kia! A! A ————– a a a…..” Bi thương gào thét vang vọng cả Diệu Hoa điện, đế vương cao ngạo như hắn cũng dễ dàng nước mắt chảy xuôi. “A ———-“ “Chủ nhân!” Diệu Hoa điện truyền ra tiếng giống như dã thú bị thương cùng thống khổ, tê tâm liệt phế gào thét làm cho Chấp Ảnh kinh hãi, chỉ e trong điện phát sinh trạng huống, Chấp Ảnh theo phản xạ nhằm phía Diệu Hoa điện đi đến. Bị kết giới ngăn trở mới nhớ tới, hắn đã đem ngọc bội cấp Tiếu Mạch. “Chủ nhân!” Bị ngăn ở ngoài kết giới, Chấp Ảnh vì chính mình vô năng ảo não tự trách không thôi. “Chấp Ảnh!” Bên tai truyền đến tiếng nói Âm Vũ, nhìn Âm Vũ đưa tay để trên vai chính mình, giây tiếp theo đã ở trong kết giới. Kinh ngạc nhìn Âm Vũ nhưng chỉ một cái chớp mắt, Chấp Ảnh đã chạy vội đến cửa Diệu Hoa điện. Hết C92. Kết thúc chương H cùng với sự thanh tỉnh của anh Diệu, Tiếu Mạch sau khi tỉnh lại sẽ đối đãi với anh Diệu như thế nào chắc mọi người ai cũng đoán được a. Thời đại ngược công tới đây! P/s: H không hot như ta tưởng tượng a. Hảo thất vọng. Miu Miu. Trước khi đệ tử con ăn mừng thì cả nhà cùng nhau hậu tạ đáp lễ thần bí nam tử vì đã cho chúng ta một bữa ăn thịnh soạn a… đuôi ngoe nguẩy… hành lễ nào Bạch Hồ.