Mặc Trạc

Chương 169 : Thuốc chữa bệnh

Mặc Diễm đứng ở bên cạnh cũng cười ra tiếng, giống như đang khẳng định nụ cười của cô làm dọa Bạch xà. Duy Nhược Hề sờ sờ cái mũi có chút ngượng ngùng, cô không biết vì sao mà lại dọa con rắn làm cho nó sợ như vậy. Thật là kỳ quái. Không lẽ rắn cũng sợ người sao? Nếu không vừa rồi nó run cái gì nha. Còn con rắn kia lúc này nhìn thấy Duy Nhược Hề không còn cười nữa mới uốn éo thân hình tiến về phía trước một chút. Nhược Hề nhìn nó một cái rồi mở miệng nói:” Tiểu Bạch xà, có thể giúp ta một việc hay không? Có thể bảo các bạn của ngươi tránh ra một chút để chúng ta đi vào hái thảo dược rồi ra ngay có được không?” Duy Nhược Hề vừa nói vừa chỉ cái tổ rắn ở bên kia. Bạch xà bất đắc dĩ trợn mắt một cái. Cái nữ nhân này, con mắt nào nhìn thấy nó nhỏ nha. Nó rõ ràng rất cường trán có được không. Duy Nhược Hề dường như cũng thấy con rắn trợn trắng mắt, nó...nó biểu cảm này là thế nào chứ. Duy Nhược Hề giống như đang bị dọa, đứng tại chỗ không dám nhúc nhích. Này là rốt cuộc là rắn hay là người nha. Làm sao nó có thể biểu cảm nhân tính hóa đến vậy chứ? Bạch xà lại liếc Duy Nhược Hề một cái xong trườn trườn đến chỗ đồng bạn của nó đang bao quanh những gốc Hóa Huyết Thảo kia lè lè cái lưỡi ra. Sau đó trước sự kinh ngạc của Duy Nhược Hề cùng Mặc Diễm toàn bộ những con rắn đều lui sang một bên, không một hồi đám rắn kia không còn một con nào ở chỗ đó cả. Duy Nhược Hề vô cùng vui mừng nhìn Bạch xà, thật không ngờ con rắn này thế nhưng nghe hiểu tiếng người, lại còn đồng ý giúp cô nữa chứ. Lúc cô nhờ vả nó chỉ là mong muốn thử xem thật không ngờ lại thành công. “Cám ơn nha Tiểu Bạch Xà.” Duy Nhược Hề lại hướng tới con rắn cười một cái, nhưng lần này Bạch Xà cũng không có phản ứng mạnh như lần trước, giống như thành thói quen rồi vậy. Bạch xà lại làm một động tác giống như ngất mặt xem thường. Duy Nhược Hề lại cùng Mặc Diễm tiến lên hái một ít lá Hóa Huyết Thảo, Hóa Huyết Thảo ở chỗ này cũng thật nhiều. Duy Nhược Hề cảm thấy lần này thật may mắn, thật không ngờ trong không gian có Hóa Huyết Thảo lại vừa vặn đang trong giai đoạn trưởng thành nữa chứ. Hái xong một đống thảo Dược Duy Nhược Hề cùng Mặc Diễm và Bảo Bảo lại trở ra bên ngoài. “Tiểu Hề, thật sự tìm được Hóa Huyết Thảo sao?” Cả nhà cùng Cẩn Du thấy Nhược Hề đi ra trên tay mang theo thảo dược hồng hồng thì liền hỏi. Duy Nhược Hề cười gật đầu, lúc này mọi người mới lộ ra nụ cười thỏa mãn. Chào hỏi mọi người xong Duy Nhược Hề liền liên lạc với Thường Trác. Thường Trác nghe xong thì vẻ mặt không dám tin tưởng đây là sự thật. “Tiểu Hề, thực...thực tìm được sao?” Thường Trác cảm thấy đang trong trạng thái vô cùng kích động. Thật không ngờ có thể tìm được. Duy Nhược Hề cười giơ lên hai tay đang cầm một đám thảo dược màu đỏ trước hình ảnh của Thường Trác. Thường Trác nhìn thấy thế mới dám tin tưởng đây hoàn toàn là sự thật. “Cái này....thật sự tốt quá. Tiểu Hề, chú cảm ơn con nhiều lắm.” Tâm tình lo lắng mấy ngày nay của Thường Trác rốt cuộc cũng tiêu tan. “Vậy Tiểu Hề, chú lập tức tới chỗ cháu ngay đây!” Thường Trác cười mị mị ngắt kết nối rồi nhanh chóng đi đến tiểu khu của Duy Nhược Hề. Không quá hồi lâu Thường Trác liền xuất hiện. Duy Nhược Hề cùng Mặc Diễm đang đứng ở cổng tiểu khu và cầm Hóa Huyết Thảo chờ đợi. Thường Trác vừa đến liền hối thúc nhân viên mở cổng sau đó chạy nhanh tới chỗ Nhược Hề đang đứng. “Tiểu Hề, lần này vô cùng cảm ơn con.” Thường Trác nụ cười đầy mặt cứ liên tục nói lời cảm ơn. Mấy ngày nay ông đều bị dịch bệnh tra tấn muốn điên rồi. Duy Nhược Hề cùng Mặc Diễm giao hết toàn bộ Hóa Huyết Thảo đi ra. “Chú Thường, bao nhiêu đây thảo dược đủ chứ?” Duy Nhược Hề hái thật nhiều Hóa Huyết Thảo nhưng không biết Thường Trác cần số lượng có đủ hay không. Thường Trác thấy được thảo Dược liền mở miệng nói:” Đủ, đương nhiên là đủ, loại thảo dược này chủ yếu làm thuốc dẫn cho nên số lượng cần không nhiều lắm, nhiêu đây là nhiều rồi.” “Nếu như vậy có lẽ rất nhanh bọn con có thể đi ra ngoài phải không?” Duy Nhược Hề quả thật không nghĩ tiếp tục ở lại trong tiểu khu, mặc dù cô thích nơi này nhưng mà hiện tại nơi đây không có một chút sức sống nào, cứ ở lại trong này mà không thể đi đâu được làm cho cô cảm thấy thật ngột ngạt. Thường Trác ha ha nở nụ cười:” Mau thôi, cũng sắp rồi, có được thảo dược chỉ cần một ngày là chế ra thuốc thôi. Cho nên một ngày sau con hẳn là có thể đi ra ngoài được.” “Vậy thì đành chờ tiếp một ngày vậy.” Duy Nhược Hề cười cười cũng không để ý đến việc chờ thêm một hay hai ngày nữa. Thường Trác nhìn Hóa Huyết Thảo trên tay há miệng muốn nói gì đó nhưng là rốt cuộc lại không có hỏi ra. Duy Nhược Hề nhìn thấy Thường Trác như thế đương nhiên biết ông muốn hỏi cái gì. Hẳn là ông đang tò mò nguồn gốc xuất xứ của những thảo dược này đi. Nhưng mà thủy chung lại không có hỏi ra. Duy Nhược Hề chỉ là cười cười cũng không có ý định nói cho Thường Trác. Hiện tại Duy Nhược Hề không muốn để cho người biết không gian của cô tồn tại. Sau đó Thường Trác lại chào cô ra về còn Mặc Diễm thì cùng cô trở lại Duy gia. Về đến nhà Nhược Hề cảm thấy không còn gánh nặng nào cả, chắc khoản một hai ngày sau thì bọn họ có thể tự do đi ra ngoài. Cho nên bây giờ cô cảm giác vô cùng thoải mái. Một ngày kế tiếp Nhược Hề nếu cùng mọi người nói chuyện thì sẽ đi ngủ xong lại tiến vào không gian nơi nơi khám phá một chút. Một ngày này Nhược Hề cảm thấy là ngày vô cùng thoải mái và vui vẻ từ trước đến giờ. Không biết có phải vì người nhà cùng Cẩn Du làm bạn hay là vào trong không gian lại có Mặc Diễm làm bạn. Sáng ngày hôm sau Duy Nhược Hề xem TV nghe được tin tức thuốc kháng sinh đã được nghiên cứu ra. Hơn nữa ở tại các bệnh viện đều là phát thuốc miễn phí cho nên mọi người bị nhiễm có thể đến bệnh viện gần nhất để lãnh thuốc. Ngoài ra cổng tiểu khu đã được mở ra, mọi người có thể tự do đi lại. Ngoài việc phát thuốc ở bệnh viện, chính phủ còn cho người đến từng nhà phát thuốc cùng kiểm tra xem người bệnh đã dùng thuốc kháng sinh chưa. Lúc này Cẩn Du mới chào hỏi mọi người chuẩn bị rời đi còn Duy Hạo cũng hết phép rất nhanh sẽ trở về bộ đội cho nên cậu cũng không ngăn trở Cẩn Du làm gì. Cho nên sáng hôm đó Cẩn Du liền rời đi. Duy Nhược Hề không biết có phải là ảo giác của cô hay không mà lúc Cẩn Du rời đi thì cô cảm giác rằng ánh mắt của anh rất lạ. Giống như Cẩn Du đang dùng một ánh mắt nóng rực nhìn cô, giống như muốn đem hình ảnh của cô khắc sâu vào trong tâm trí, lại giống như muốn hòa tan cô. Nhưng Mặc Diễm lại đột ngột xuất hiện, cũng không biết là vô tình hay cố ý và đứng vào ngăn cản tầm mắt của Cẩn Du. Sau khi Cẩn Du rời đi rồi Mặc Diễm cái gì cũng không có nói mà tiếp tục ở tại Duy gia ngốc. Thường Trác cũng không có gọi cho cô, hẳn là công việc rất nhiều đi. “Buổi chiều chúng ta cùng đến dị tổ đi.” Nhược Hề đang nằm trên bãi cỏ trong không gian chợt nghe được thanh âm của Mặc Diễm truyền đến. Duy Nhược Hề quay lại nhìn anh một cái. Muốn đến dị tổ sao? Chẳng lẽ anh thật sự đồng ý lời mời của Thường Trác? Cô tưởng lúc đó anh chỉ nói cho xong thôi chứ. Nằm ở bên cạnh Duy Nhược Hề, Mặc Diễm cũng cảm nhận được ánh mắt của cô rồi quay sang nhìn sau đó lại cười cười. Duy Nhược Hề thấy được nụ cười của anh thì ngốc ra lại theo quán tính gật đầu, “Vậy buổi chiều chúng ta cùng đi.” Mặc Diễm thấy Nhược Hề đồng ý lại cười rồi tiếp tục hô hấp không khí trong trẻo trong không gian. Qua một lúc lâu Duy Nhược Hề mới hồi thần lại, vừa rồi là Mặc Diễm cười với cô sao, anh ta là đang dùng mỹ nam kế? Còn cô vừa rồi làm cái gì? Hình như là đồng ý cùng anh ta đến dị tổ? Duy Nhược Hề hung hăng tự tát mình một cái, đáng chết. Anh liền cười một cái là cô bị trúng mỹ nam kế ngay, một chút kháng cự cũng không có. Dường như mỗi lần Mặc Diễm cười với cô là cô quên hết tất cả mọi thứ. Ai, không phải chỉ là một mỹ nam thôi sao? Cô cũng không phải chưa từng nhìn thấy mỹ nam nha. Duy Hạo cũng tính là mỹ nam nha, Viêm Bân kia cũng là mỹ nam nhưng vì cái gì cô lại đặc biệt bị nụ cười của Mặc Diễm hấp dẫn? Cô không biết bản thân vì sao lại thế chỉ biết rằng khi thấy Mặc Diễm cười là toàn bộ lực khống chế của cô đều tan rã, hoàn toàn chìm đắm trong nụ cười đó. Thật sự là không có cách nào chống cự, nụ cười của Mặc Diễm cùng gương mặt lạnh như băng của anh hoàn toàn trái ngược giống như giữa thiên đàng cùng địa ngục vậy. Ở trong không gian cho đến bữa cơm Nhược Hề mới cùng Mặc Diễm đi ra ngoài. “Hai bác, Tiểu Hạo, ăn cơm xong con sẽ chuẩn bị trở về. Trong khoản thời gian này quả thật là làm phiền gia đình quá.” Mặc Diễm mỉm cười cùng mọi người cáo biệt. “Nhanh như vậy liền đi sao?” Duy mẹ cảm thấy thật thất vọng. Bà đang mong Mặc Diễm sẽ ở trong này vài ngày để cùng Nhược Hề bồi dưỡng cảm tình. “Mấy ngày nay con quấy rầy mọi người nhiều rồi. Buổi chiều Nhược Hề sẽ đưa con trở về.” Mặc Diễm tiếp tục cười nói. Duy Nhược Hề còn lại là cuối đầu ăn cơm. Hình như khi ở trong không gian cô đã đáp ứng dẫn anh đến dị tổ đi. “Thôi vậy cũng được.” Duy mẹ cũng không tiếp tục cưỡng cầu chỉ là quay đầu bảo Duy Nhược Hề, “Tiểu Hề, chút nữa con đưa Mặc Diễm về đi, rồi vừa vặn nhìn xem chú Mặc cùng dì Mặc của con biết không. Ở lại vài ngày cũng không sao, ba mẹ cùng Tiểu Hạo sẽ trở về Hào gia viên trước.” “khụ....khụ.” Nhược Hề đang cúi đầu ăn cơm lại nghe Duy mẹ nói thế cho nên cô liền bị nghẹn. “Tiểu Hề, không có việc gì chứ?” Mặc Diễm ngồi ở bên cạnh ôn nhu mà giúp cô vỗ lưng. “Không..không có việc gì.” Duy Nhược Hề lại tiếp nhận ly nước mà Tiểu Hạo đưa uống vào một ngụm. Ôi, đúng là mẹ cô. Chuyện gì cũng có thể nói được.