Mặc Trạc

Chương 127 : Thế ngoại đào nguyên

"Nhược Hề. Cẩn thận!" lúc Cẩn Du thoát khỏi toa xe ra bên ngoài thì cũng là lúc anh gắt gao nắm chặt tay cô. Cẩn Du căn bản không biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ biết ở bên trong chiếc xe đột nhiên xuất hiện một con chim vô cùng lớn sau đó toàn thân anh cảm giác được một cỗ nóng rực. Tiếp theo con chim kêu một tiếng thật to toa xe hoàn toàn tan biến, Cẩn Du cùng Duy Nhược Hề liền rớt ra khỏi xe. Duy Bảo Bảo cũng biết được tình cảnh của Duy Nhược Hề lập tức xoay cánh lao xuống bên dưới tiếp được Cẩn Du cùng Duy Nhược Hề. Hình thể ba thước của Duy Bảo Bảo có thể thừa nhận được sức nặng của hai người. Khi tiếp nhận hai người trên lưng thì hỏa diễm toàn thân của Duy Bảo Bảo cũng biến mất. Sao…. Sao lại thế này? Cẩn Du ngẩn người, còn không có hiểu được trước mắt là tình huống gì. Anh gắt gao nắm chặt tay Duy Nhược Hề ở bên cạnh, “ Nhược Hề, không sao chứ?” Này rốt cuộc là thế nào? Trong bóng đêm Cẩn Du không biết con chim thật to này là sinh vật từ đâu đến, vì sao lại cứu bọn họ. "Tôi không sao, Cẩn Du, anh không sao chứ?" Duy Nhược Hề nằm ở trên lưng Duy Bảo Bảo, một bàn tay ôm chặt lấy cổ Duy Bảo Bảo còn tay kia thì bị Cẩn Du gắt gao nắm lấy. "Tôi không sao, Nhược Hề, nắm chặt, cẩn thận kẻo ngã xuống." Cẩn Du cúi đầu để tránh né gió quật vào mặt. "Cẩn Du, đừng lo lắng, con chim này là sủng vật của tôi.” Duy Nhược Hề biết Cẩn Du đang nghi hoặc nên vội vã giải thích. Sủng vật? Nằm ở trên lưng Duy Bảo Bảo, Cẩn Du kinh ngạc không thôi. Con sủng vật này là thế nào? Tại sao lại có thể lớn như vậy? Hơn nữa khi nãy lúc còn trên xe anh phát hiện trên người nó lại có hỏa diễm. Cuối cùng Cẩn Du cũng không có mở miệng hỏi thêm cái gì, chính là giống như Duy Nhược Hề bám chặt vào thân thể Duy Bảo Bảo đợi chờ thoát khỏi vùng sương đen dày đặc này. Tốc độ của Duy Bảo Bảo so với toa xe còn muốn nhanh hơn vài phần, bay khoản hơn một giờ mới thoát khỏi được màn sương đen. Trước mắt đột nhiên sáng ngời làm cho Duy Nhược Hề cùng Cẩn Du nhịn không được nhắm hai mắt lại. Sau một lúc lâu, Duy Nhược Hề cùng Cẩn Du mới mở to mắt. Như trước vẫn là một mảnh sương trắng lượn lờ, vẫn chưa đến đáy Thiên Nhai. Cẩn Du mở to mắt ngốc lăng nhìn thứ mà anh đang ôm. Con sủng vật này rốt cuộc là cái gì? Toàn thân phủ một lớp lông vũ màu đỏ, phía trên lông còn phát ra từng đợt ánh sáng ngũ sắc. Đây là máy móc hay là sinh vật sống? Trong lòng Cẩn Du rung động không thôi. “ Nhược Hề, đây là máy móc trí năng?” Cẩn Du có chút không xác định nhìn Duy Nhược. "Không phải máy móc, đây là do tôi ngẫu nhiên tìm được một quả trứng sau đó nó nở ra.” Duy Nhược Hề cuối đầu giải thích không dám ngẩn đầu lên bởi vì gió mạnh cứ quất vào mặt cô đến đau nhức. Cẩn Du nghe Duy Nhược Hề cũng ngây người, thế giới này vẫn còn có trứng chim sao? Dưới lớp lông vũ màu đỏ rực chính là một sinh vật sống sao, bởi vì không thể nhìn trực diện cho nên Cẩn Du vẫn chưa xác định con chim này rốt cuộc là chim gì. Chính là nhìn qua lông vũ có cảm giác giống như con thần thú trong cuốn sách anh mua mấy ngày hôm trước. Nhưng mà thế giới này tồn tại thần thú sao? Hai người lại tiếp tục ở trên lưng Duy Bảo Bảo một giờ mới có thể xuyên qua làn sương trắng. Nhưng cảnh tượng trước mắt lại làm cho hai người càng thêm thất thần. Là nhìn lầm rồi sao? Duy Nhược Hề cùng Cẩn Du đồng thời xoa xoa hai mắt của chính mình, dường như hai người không thể tin được chuyện trước mắt là thật sự. Nơi này là thế ngoại đào nguyên sao? Duy Nhược Hề cùng Cẩn Du đều nhịn không được ngừng lại hô hấp, thật sự sợ hãi quấy rầy cảnh sắc hài hòa tốt đẹp nơi này. Duy Bảo Bảo ở bên dưới lại bắt đầu kêu to lên, sau đó giảm tốc rồi đáp lại trên mặt đất. Duy Nhược Hề cùng Cẩn Du có chút ngơ ngác trèo xuống từ trên lưng Duy Bảo Bảo. Chờ hai người leo xuống xong thì Duy Bảo Bảo lại tiếp tục kêu to một tiếng sau đó thẳng lên trên không bay tới bay lui rồi biến mất. Duy Nhược Hề cùng Cẩn Du lại chỉ lo nhìn cảnh sắc trước mắt này, hoàn toàn không để ý đến Duy Bảo Bảo. Trước mắt Duy Nhược Hề cùng Cẩn Du chính là một mảnh lục sắc mênh mông. Trên đất toàn bộ là một mảnh cỏ xanh mướt ngoài ra còn có một ít hoa dại mà hai người không biết tên đang nở rộ nổi bật trên cỏ. Cách đó không xa có một cây đại thụ cao ngất. Ngẫu nhiên sẽ thấy một vài con thỏ hoặc động vật nhỏ từ trong bụi cỏ hoặc trong rừng cây chạy đi ra. Duy Nhược Hề cùng Cẩn Du nhìn nhau, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Như thế nào giống như đến một cái thế giới khác. Bầu trời cùng mặt đất cách biệt thật là xa. Duy Bảo Bảo cũng không biết đã bay tới nơi nào, Duy Nhược Hề cũng không lo lắng cho nó chẳng qua là cùng với Cẩn Du đang cố gắng hồi thần lại. “Nhược Hề, có phải tôi nhìn lầm rồi hay không? Vì sao tôi lại nhìn thấy mặt cỏ cùng gốc cổ thụ? Tại sao tôi có thể nhìn thấy được động vật?” Cẩn Du vẫn không thể tin vào hai mắt của mình. Mấy trăm năm qua chưa từng phát hiện ra đất đai trên địa cầu có thể trồng trọt được. Nhưng mà nơi này là thế nào? Giống như thế giới của một ngàn năm trước, bảo làm sao mà Cẩn Du có thể tin tưởng được đây chính là sự thật. "Tôi cũng hoài nghi bản thân mình nhìn lầm rồi nhưng mà chúng ta đã phát hiện ra thế ngoại đào nguyên.” Duy Nhược Hề vẻ mặt tươi cười, một nơi như thế này thật sự là lâu lắm rồi cô không có gặp qua. Ngàn năm trước có thể nơi nơi đều nhìn thấy được. Nhưng mà từ khi xuyên qua ngàn năm sau thì Duy Nhược Hề chưa từng nhìn thấy một phong cảnh đp như thế. Chưa từng nhìn qua những sinh vật vui vẻ chạy khắp nơi như thế. "Chúng ta đi lên phía trước xem một chút đi!" Duy Nhược Hề quay đầu cười nhìn Cẩn Du. Tâm tình thật sự là rất tốt, kinh hách vừa rồi khi ở vùng sương đen đã biến mất hoàn toàn. Duy Nhược Hề bây giờ chỉ cảm thấy tràn đầy vui mừng. Vui mừng thế giới này còn có thể có một địa phương như vậy, chứng tỏ đất đai trên điạ cầu có thể khôi phục về trạng thái giống như ngàn năm trước. Cẩn Du đi theo Duy Nhược Hề tiến về phía trước, phía dưới chân chính là thảm cỏ xanh mềm mại tạo ra một cảm giác thoải mái diễn tả không thành lời. Cảm giác như thế Cẩn Du chưa từng trải nghiệm qua. Đi về phía trước một đoạn đường, vẫn như trước là thảm cỏ cùng những cây đại thụ cao ngất. Duy Nhược Hề vừa đi về phía trước vừa nhìn cảnh sắc chung quanh. “Đúng rồi, con sủng vật của cô đâu rồi Nhược Hề?” Cẩn Du phát hiện từ khi đưa họ đến đáy Thiên Nhai thì con chim kia biến mất không thấy tăm hơi. Khi nãy bởi vì cảnh sắc rung động trước mắt cho nên Cẩn Du mới đem con sủng vật của Duy Nhược Hề quên mất. "Không biết nó bay đi đâu nữa, phỏng chừng lúc này đang vui sướng ở đâu đó.” Duy Nhược Hề một chút cũng không lo lắng cho Duy Bảo Bảo, Bảo Bảo là thần thú, thế giới này không có người nào có thể xúc phạm đến nó. Hai người đang nói về Duy Bảo Bảo thì trong đầu Duy Nhược Hề chợt nghe được một tiếng kêu, “Mẹ ~” “Bảo Bảo ở đâu? Mau đến đây đi!” Duy Nhược Hề dùng tinh thần lực liên hệ với Duy Bảo Bảo sau đó cô đem tinh thần lực phóng thích ra bên ngoài phát hiện Duy Bảo Bảo đang ở một nơi cách chỗ cô không xa. Duy Bảo Bảo nghe được Duy Nhược Hề triệu hồi, lập tức bay về hướng của cô. Cẩn Du đang đi phía trước vài bước liền thấy một con chim màu đỏ to đùng đang bay lại đây, hình thể con chim dài đến ba thước, toàn thân lông vũ màu đỏ, dưới ánh sáng còn toát lên ngũ sắc, đúng là con sủng vật của Duy Nhược Hề. "Nhược Hề, này... Này con sủng vật này..." Cẩn Du há hốc mồm nhìn Duy Bảo Bảo trước mắt. Tại sao nó lại giống như con Hỏa phượng hoàng mà anh được xem trong sách cách đây mấy hôm? “Nhược Hề, con sủng vật…của cô chính …chính là Hỏa Phượng Hoàng?” Cẩn Du nhìn Bảo Bảo mang theo chút hưng phấn cùng kích động. "Đúng vậy, lúc trước khi tôi nhặt được quả trứng cũng không nghĩ đến nó chính là Hỏa Phượng Hoàng.” Duy Nhược Hề tiến lên phía trước vài bước rồi dùng tay sờ đầu Duy Bảo Bảo, Duy Bảo Bảo giống như đang làm nũng cọ cọ vào người Duy Nhược Hề. Trời ạ, thật không ngờ trên đời này thật sự có Hỏa Phượng Hoàng. Cẩn Du không thể nói nên lời, anh thật không ngờ mình có thể gặp được Hỏa Phượng Hoàng trong truyền thuyết. Cẩn Du chậm rãi tiến về phía trước vài bước định sờ Duy Bảo Bảo một chút. Nhưng mà thấy trên người nó đầy hỏa diễm cho nên không dám lại thu hồi tay trở về. Duy Nhược Hề bật cười, mở miệng nói: "Yên tâm sờ đi, sẽ không có việc gì, nó không làm anh bị thương đâu.” DuyNhược Hề biết Duy Bảo Bảo có thể khống chế được hỏa diễm cho nên chỉ cần không phải người đáng ghét Duy Bảo Bảo sẽ không làm thương tổn đến họ. Cẩn Du nghe được Duy Nhược Hề nói như vậy liền đưa tay về phía trước thử sơ lên thân Bảo Bảo. Duy Bảo Bảo cũng không có kháng cự anh. Cẩn Du nhìn hỏa diễm thần kỳ trên thân Bảo Bảo phát hiện lửa này không có làm cho anh nóng rực mà chỉ cảm thấy thực ấm áp. "Thế nào, thực thần kỳ đi?" Duy Nhược Hề cười hì hì nhìn Cẩn Du. Mấy ngày tiếp xúc với Cẩn Du, lần đầu tiên cô thấy Cẩn Du có biểu tình như vậy. Cô cảm thấy Cẩn Du có chút ngốc ngốc không giống cái loại vân đạm phong khinh hằng ngày, cảm giác như thế làm Duy Nhược Hề thấy được anh đang tồn tại không giống như lần gặp trong quân đội, người ta thường quên mất sự tồn tại của Cẩn Du. Cẩn Du lại ngẩng đầu cười với Duy Nhược Hề, trong lòng lại kích động không thôi. Thần thú, anh thế mà thấy được thần thú. Cảm giác giống như là đang nằm mơ vậy. Bản thân anh thích thể loại thần thoại từ mấy ngàn năm trước. Thật không nghĩ đến một ngày có một con thần thú đứng trước mặt anh. "Bảo Bảo, phía trước có phát hiện ra tình huống gì không?” Duy Nhược Hề sờ đầu Duy Bảo Bảo lại mở miệng hỏi. Dù sao Cẩn Du cũng biết Duy Bảo Bảo là thần thú, Duy Nhược Hề cũng không sợ Cẩn Du biết được Duy Bảo Bảo cũng mở miệng nói chuyện. Dù sao thần thú đều có thể nói tiếng người, Cẩn Du chắc sẽ không cảm thấy kỳ quái đi. “Mẹ ~” phía trước không có phát sinh tình huống gì, chính là con rất thích nơi này, so với trong không gian kia thì cảm thấy tự do hơn. Hơn nữa nơi này linh khí cũng rất nhiều!” Duy Bảo Bảo không để ý đến bên cạnh có người khác trực tiếp nói chuyện với Duy Nhược Hề. Phốc, Cẩn Du thất thần, con Phượng Hoàng này vậy mà nói chuyện được, thật sự là thần kỳ nha. Nhưng mà hôm nay Cẩn Du gặp được rất nhiều chuyện thần kỳ rồi. Bởi vậy Hỏa Phượng Hoàng có thể nói tiếng người anh cũng không thấy kinh ngạc lắm. Chính là con Hỏa Phượng Hoàng kia lại có tên là Duy Bảo Bảo, còn kêu Duy Nhược Hề là mẹ làm cho Cẩn Du thấy buồn cười. "Nó kêu Bảo Bảo?" "Uh, nó theo họ tôi. Lúc trước tôi thường xuyên ôm quả trứng, khi nở ra nó liền gọi tôi là mẹ, sửa cỡ nào nó cũng không chịu đổi.” mặt của Duy Nhược Hề hơi đỏ lên một chút, cô biết khả năng đặt tên của cô không tốt cho lắm.