Mặc Trạc

Chương 114 : Gặp người quen

Hiện tại Viêm Bân cảm thấy thật bất lực, hắn chưa từng nghĩ đến đính hôn cùng Bạch Linh Nhi. Nhưng mà hắn lại bị cha hắn cưỡng chế, ông đưa tin tức đính hôn của hắn cùng Bạch Linh Nhi tuyên bố ra ngoài sau đó gửi thiếp mời đi. Viêm Bân hừ lạnh một tiếng,đính hôn thì thế nào? Cũng không có kết hôn. Bạch Linh Nhi dám dùng thủ đoạn làm cho hắn đính hôn với cô ta, đừng có mơ mộng hảo huyền. Chờ hắn chứng minh được chuyện Duy Nhược Hề mất tích cùng cô ta có quan hệ, hắn tuyệt đối không để yên cho Bạch Linh Nhi. Viêm Bân đã sớm đoán được Duy Nhược Hề mất tích có liên quan đến Bạch Linh Nhi nhưng mà hắn vẫn chưa tìm ra manh mối. Hắn lại không nghĩ trực tiếp đi hỏi Duy Nhược Hề. Nhược Hề, anh nhất định sẽ làm cho người khi dễ em hoàn toàn không có kết cục tốt. Viêm Bân ngẩn đầu lên nhìn Duy Nhược Hề đang đi ở phía trước âm thầm thề trong lòng. Sau đó hắn lại nhìn thoáng qua Mặc Diễm đi cạnh Duy Nhược Hề tay gắt gao nắm lại thành quyền. Duy Nhược Hề cùng Mặc Diễm đi vào nơi tổ chức yến hội phát hiện bên trong phi thường xa hoa, đại sảnh rộng đến 2000 mét vuông, toàn bộ đại sảnh được trải thảm đỏ, trên trần nhà cứ cách một khoản là có một bộ đèn treo bằng thủy tinh lung linh như những đóa hoa xinh đẹp. Duy Nhược Hề ngẩng đầu nhìn dàn đèn thủy tinh trên trần nhà sau đó đã bị những ánh đèn này làm chói mắt đến mức cô phải nhắm mắt lại mà không mở mắt ra được. Duy Nhược Hề nhìn quanh bốn phía phát hiện trên cơ bản đều là những người có thể xuất hiện trên TV mới có mặt ở đây. Chỉ có vài người là ít xuất hiện một chút. Duy Nhược Hề biết lần yến hội này bát đại gia tộc đều phái người đến. “Tiểu Hề, em nghỉ ngơi một chút đi, anh đi ra trước tiếp đãi khách.” Viêm Bân dẫn Duy Nhược Hề đến một bộ sô pha để cho cô được nghỉ ngơi thoải mái. Duy Nhược Hề gật đầu sau đó yên lặng ngồi trên sô pha. Vốn dĩ cô không thích những trường hợp như thế này, đến đây chỉ có thể ngồi một chỗ. Cũng may bên cạnh còn có ba người nhà Mặc gia cùng một ít người quen của Mặc gia chào hỏi. Duy Nhược Hề ngồi trò chuyện với Mặc mẹ một chút đề tài không có dinh dưỡng. “Nhược Hề, đến khi nào?” Nghe được thanh âm Duy Nhược Hề lập tức nhìn qua phát hiện hóa ra là Lam Á Nam. Hôm nay Lam Á Nam mặc một thân lễ phục đen, trên chân cũng là đôi giày cao gót đồng màu. Trên đầu là mái tóc giả cũng màu đen nốt. Toàn thân so với bình thường thiếu đi một phần soái khí lại thêm một phần quyến rũ. “Nhược Hề, hôm nay cô thật xinh đẹp.” Lam Á Nam thiệt tình khen ngợi Duy Nhược Hề, làn da của Duy Nhược Hề vốn dĩ rất tốt, hiện tại bộ lễ phục cô đang mặc lại làm tăng thêm vẻ đẹp của làn da, làm cho làn da nhìn càng thêm trong suốt sáng bóng. Bộ đồ trang sức hết sức trang nhã lại làm cho Duy Nhược Hề tao nhã hơn bình thường một phần. “Cô cũng rất được, tóc dài khá thích hợp với cô.” Mái tóc dài làm cho cả người Lam Á Nam biến đổi rất nhiều. Lam Á Nam cười cười với Duy Nhược Hề sau đó đến bên cạnh Mặc mẹ chào hỏi. “Tôi đoán Bạch Linh Nhi chắc chắn sẽ mời cô nên tôi mới đến.” Lam Á Nam tươi cười với Duy Nhược Hề, Vốn dĩ Lam Á Nam cũng không muốn đến bất quá Bạch Linh Nhi sẽ tìm cách mời Nhược Hề cho nên Lam Á Nam mới quyết định lại đây nhìn một chút. Quả nhiên là nhìn thấy Duy Nhược Hề. “Đúng rồi, cô nói thử xem tại sao Viêm Bân lại đồng ý đính hôn với Bạch Linh Nhi? Thật sự là kỳ quái!” Lam Á Nam rất rõ cá tính của Viêm Bân, Viêm gia nhất định không thể bức bách được cậu ta, chỉ khi anh ta đồng ý mới có thể có cuộc đính hôn lần này. Hơn nữa Lam Á Nam khẳng định Viêm Bân siêu cấp ghét Bạch Linh Nhi. Căn bản không có khả năng muốn cùng một chỗ với cô ta. “Tôi cũng không quá rõ ràng, đại khái là nghĩ thông suốt đi!” Đối với vấn đề này Duy Nhược Hề cũng không muốn quan tâm. Cái cô quan tâm chính là bên kia có một cô gái mặc lễ phục màu đỏ đang dựa vào người Mặc Diễm. Kết quả Duy Nhược Hề lại thấy Mặc Diễm lập tức đem cô ta đẩy ra. “Nhược Hề, chúng ta qua bên kia đi, tôi thấy người quen a!” Ánh mắt Lam Á Nam đột nhiên sáng bừng lên, “ đi thôi, nhanh lên nào Nhược Hề!” Nói xong Lam Á Nam cũng không để ý Duy Nhược Hề có đồng ý không liền trực tiếp lôi kéo cô đi qua. Duy Nhược Hề không có biện pháp, mới nói cho Mặc mẹ một tiếng rồi qua bên kia với Lam Á Nam. Duy Bảo Bảo cũng bay theo Duy Nhược Hề. Đi theo Lam Á Nam qua bên kia Duy Nhược Hề mới phát hiện người quen của Lam Á Nam cô cũng biết. Là một nam một nữ, người nam Duy Nhược Hề gặp qua một lần, ấn tượng khá sâu sắc. Còn người nữ thì ấn tượng càng thêm sâu sắc, dĩ nhiên là cô gái mà hai ngày trước cô gặp ở lâm phố muốn mua Duy Bảo Bảo. Người nam chính là nhị thiếu gia Phàm Dật Trì của Phàm Nghĩa Đường. Phàm Dật Trì vẫn chỉnh chu như trước toàn thân là bộ lễ phục đen quý báo. Bên cạnh chính là cô gái toàn thân váy tím thướt tha, tóc xõa mềm mại so với hai ngày trước thì thêm phần diễm lệ. “Thật khó thấy được nha, Phàm Vũ Đình, một nhân vật lớn như cô mà cũng xuất hiện trước mặt công chúng thật là khó nha, chậc chậc. Còn dẫn theo cậu em trai đơn thuần của cô theo nữa chứ.” Lam Á Nam thấy được hai chị em nhà này liền trêu ghẹo. Duy Nhược Hề nghe được Lam Á Nam nói như thế mới biết được cô gái mà cô gặp 2 ngày trước chính là người của bát đại gia tộc, đại tiểu thư Phàm gia, Phàm Vũ Đình. Bởi vì Duy Nhược Hề không có để ý đến bát đại gia tộc cho nên sẽ không biết người kia chính là đại tiểu thư của Phàm gia. Hơn nữa Duy Nhược Hề còn phát hiện dường như Lam Á Nam rất giống cô chán ghét người của bát đại gia tộc. Lam Á Nam đối với Bạch Linh Nhi cùng Viêm Bân cũng là một bộ châm chọc khiêu khích thế này. Còn Phàm Dật Trì kia nghe Lam Á Nam nói như vậy thế nhưng mặt lại đỏ bừng lên. Phàm Vũ Đình lạnh lùng mở miệng, “liên quan gì đến cô.” Sau đó cô ta lại nhìn qua Duy Nhược Hề đang đứng cạnh Lam Á Nam. Đương nhiên cô ta phát hiện ra Duy Nhược Hề chính là chủ nhân con chim bằng máy mà hai ngày trước cô ta muốn mua. Phàm Vũ Đình lại nhìn Duy Bảo Bảo ở phía sau lưng Duy Nhược Hề, mặc dù thắc mắc không biết con chim kia vào được đây bằng cách nào nhưng mà cô ta cũng không có nói gì chỉ gật đầu với Duy Nhược Hề một cái. “Duy Nhược Hề, hóa ra là cô, cô cũng tới sao?” Phàm Dật Trì thấy bên cạnh Lam Á Nam chính là Duy Nhược Hề liền hưng phấn chào hỏi. Duy Nhược Hề cũng gật đầu phới Phàm Dật Trì. “Duy Nhược Hề?” Phàm Vũ Đình ngây ngẩn cả người, chính là Duy Nhược Hề mà Viêm Bân luôn tìm kiếm sao? Phàm Vũ Đình kinh ngạc nhìn Duy Nhược Hề trước mắt, người này cùng với người trong hình ảnh hoàn toàn không giống nhau. “Cô chính là cái người đã mất tích hơn một năm kia?” Phàm Vũ Đình lại tiếp tục hỏi. Duy Nhược Hề xấu hổ nhìn Phàm Dật Trì sau đó ngẩn đầu thừa nhận. Lần trước ở Phàm Nghĩa Đường cô từng nói cho Phàm Dật Trì là cô không phải cô gái kia, kết quả lại trước mặt Phàm Dật Trì thừa nhận mình chính là người mà Viêm Bân tìm. Duy Nhược Hề cười cười xin lỗi Phàm Dật Trì, “ Thật xin lỗi nhé, lần trước sở dĩ không dám thừa nhận bởi tôi không muốn để cho người khác biết mình đã trở về!” Người khác trong miệng của Duy Nhược Hề chính là Bạch Linh Nhi cùng Viêm Bân. “Không sao hết.” Phàm Dật Trì chính là người mà người khác nói cái gì hắn sẽ tin cái đó. Loại người này nếu nói trắng chính là ngốc! Đợi hai chị em Phàm gia rời đi Lam Á Nam lập tức lôi kéo Duy Nhược Hề về chỗ cũ tìm chỗ ngồi nói chuyện. Mặc mẹ cũng không còn ở đó, không biết đã đi đến chỗ nào. “Nhược Hề, cô làm sao mà biết bọn họ?” Lam Á Nam không ngờ Duy Nhược Hề thế nhưng biết hai chị em Phàm gia. Hơn nữa Phàm Vũ Đình chính là một cô gái rất khó để ở chung. Lam Á Nam thật không ngờ Phàm Vũ Đình thế mà chủ động chào hỏi Duy Nhược Hề, thật sự là không phù hợp với tính cách của cô ta. Duy Nhược Hề đơn giản đem quá trình gặp được hai chị em Phàm gia nói ra một chút lập tức làm Lam Á Nam có một trận cười to, “ Phàm Dật Trì chính là một tên ngốc như thế, nói dễ nghe một chút chính là đơn thuần, còn nếu nói thẳng ra chính là ngu xuẩn.” Dường như Lam Á Nam rất thích đả kích người của Bát đại gia tộc. Ít nhất trước mặt của Duy Nhược Hề thì Lam Á Nam chưa bao giờ dùng từ ngữ bình thường nói về người của bát đại gia tộc. “Chậc chậc, không nghĩ đến tính tình tự cao tự đại của Phàm Vũ Đình vẫn không bỏ được. Qủa thực tôi thấy Viêm Bân quá sai lầm, hắn ta kết hợp với Bạch Linh Nhi thật không tốt chút nào. Theo như tôi thấy Viêm Bân phải kết hôn với Phàm Vũ Đình mới thích hợp, hai kẻ kia chính là hai kẻ tự đại cuồng!” Lam Á Nam thật không ngờ Duy Nhược Hề lại nhận thức được Phàm Vũ Đình theo cách ấy. Lam Á Nam nói xong lại nhìn thoáng qua con chim máy phía sau Duy Nhược Hề. Cô cũng biết con chim kia rất là lợi hại, lần trước Lam Á Nam đã tận mắt chứng kiến con chim kia mổ mắt của Bạch Linh Nhi. Chính là Lam Á Nam không rõ vì sao một con chim nhỏ nhắn như thế lại có khả năng tấn công vô cùng lớn. Lại càng thắc mắt một máy móc nguy hiểm như vậy làm sao bảo an của Viêm gia lại cho nó vào. Chắc hẳn là có quan hệ với Viêm Bân đi! “Duy Nhược Hề! cô thật cũng dám đến, xem ra cô thật không có thương tâm!” Hai người đang nói chuyện vui vẻ thì bỗng nhiên một cái giọng nữ vang lại đây. Duy Nhược Hề cùng Lam Á Nam xoay lại phát hiện người kia hóa ra là Bạch Linh Nhi. Duy Nhược Hề liếc Bạch Linh Nhi một cái nhìn ánh mắt của cô ta dường như không có vấn đề gì ngay cả một chút vết sẹo cũng không có lưu lại. Xem ra y học hiện đại thật quá tốt. Duy Nhược Hề không thèm để ý đến cô ta nhưng Lam Á Nam cũng không muốn quên như vậy, “ Bạch Linh Nhi, vết sẹo vừa lành lại quên đau sao? Cô có cái gì đáng giá thì cứ cố gắng mà khoe ra, không chừng vài ngày Viêm Bân lại quăng cô đi!” Trong bát đại gia tộc Lam Á Nam ghét người này nhất. “Bạch Linh Nhi, cô đừng quên cô từng đối xử với Duy Nhược Hề như thế nào. Nếu Viêm Bân biết chuyện Duy Nhược Hề mất tích có liên quan đến cô nói không chừng trước mặt mọi người lại cho cô một cái tát.” Lần trước đụng phải xe của Duy Nhược Hề, theo như lời nói giữa Duy Nhược Hề cùng Bạch Linh Nhi thì Lam Á Nam đoán được chuyện Duy Nhược Hề mất tích có liên quan đến Bạch Linh Nhi. Đại khái chắc là vì Viêm Bân đi nên Bạch Linh Nhi mới xuất thủ với Duy Nhược Hề, thật không ngờ Bạch Linh Nhi lại là một kẻ ác độc như thế. Hôm nay Bạch Linh Nhi mặc một bộ lễ phục dài tha thướt toàn thân trắng cùng phục trang lấp lánh làm cho ánh mắt của Lam Á Nam cùng Duy Nhược Hề không được thư thái chút nào.