Mạc tổng sủng vợ
Chương 19
Rất nhanh sau đó trong căn phòng rộng lớn, gần nhữ đã kín người. Từ trên xuống dưới, nào là trưởng khoa, phó khoa, bác sĩ của riêng cô, thậm chí còn có cả phó giám đốc bệnh viện, ngay cả Minh Triết đang trên đường trở về nhà sau ca trực đêm qua cũng nhanh chóng quay trở lại. Tất cả bọn họ đều dùng tốc độ ánh sáng mà chạy đến phòng bệnh của Hạ Như Ân.
Minh Triết là người trực tiếp khám lại cho Hạ Như Ân, sau khi cô tỉnh dậy. Bởi Mạc Nhược Đông vẫn không tin tưởng thêm ai ngoài bạn của mình cả.
Sau khi khám xong, mọi thứ đều bình thường, bác sĩ chỉ dặn thêm cô cần phải được nghỉ ngơi thật tốt, cho sức khỏe hồi phục thật tốt. Vì cơ thể cô bây giờ còn quá yếu vì phải nằm im không cử động trong một thời gian dài.
[...]
Khi tất cả đã rời khỏi phòng, căn phòng trở nên chống rỗng một cách kì lạ. Căn phòng rộng lớn chỉ còn lại cô và anh.
Mạc Nhược Đông không kìm được niềm vui sướng của mình mà tiến nhanh lên phía trước, nắm chặt lấy bàn tay gầy guộc trắng ngần của cô vùi mặt mình vào.
Rồi anh lại ngẩng mặt lên, nhìn vào gương mặt đã gầy đi rất nhiều so với trước đây của cô. Hạ Như Ân nở một nụ cười dịu dàng với anh, nụ cười đẹp và tinh khiết tự như một thiên sứ.
Lúc này đôi môi trắng đến bợt cả của cô mới khẽ mấp máy. Âm thanh phát ra rất nhỏ, rất nhỏ... anh phải cúi sát tai của mình vào mới nghe thấy cô nói rằng cô muốn uống nước.
Mạc Nhược Đông nhanh chóng đứng dậy lấy cho cô một ly nước ấm. Sau khi uống được quá nửa, lúc này trông đôi mắt cô mới có hồn hơn 1 chút.
"Sao rồi, em cảm thấy trong người sao rồi? Có mệt lắm không?" Mạc Nhược Đông nhìn gương mặt gầy rộc đi của cô, không nhịn được mà lên tiếng hỏi với giọng nói đầy sót sa.
Cô khẽ lắc đầu, trả lời với chất giọng khàn khàn: "em không sao, vẫn tốt".
"Em có biết là đột nhiên em bất tỉnh lâu như vậy, khiến anh và mọi người lo lắng cho em nhiều như thế nào không?
"Em xin lỗi". Mỗi câu anh hỏi cô đều nhẹ nhàng trả lời, kèm theo là nụ cười dịu dàng đẹp đến mức anh muốn chìm đắm vào.
"Em có muốn ăn gì không? Anh đi mua cho em, dù sao thì cũng cần phải ăn thì mới mau khoẻ lại được"
"Không cần mất công vậy đâu, cũng trưa rồi, anh đi ăn cơm thì tiện mua cho em chút cháo ở ngoài bệnh viện cũng được".
"Được rồi, để anh đi mua cho em".
[...]
Mạc Nhược Đông ra khỏi phòng bệnh, đi thẳng xuống dưới tìm mua 1 xuất cháo trắng cho cô.
Vốn dĩ anh định gọi về biệt thự kêu người giúp việc nấu cho an toàn rồi sẽ mang đến luôn, nhưng vì cô nói muốn ăn ở ngoài nên anh sẽ đi mua luôn.
[...]
Khi anh ra khỏi phòng, Hạ Như Ân vẫn luôn dõi theo bóng lưng của anh đến khi cánh cửa phòng được đóng lại.
Cô hối hận thật rồi, hối hận vì tại sao trước kia mình luôn cố gắng tìm mọi cách để có thể lý hôn với anh, tìm mọi cách để gây phiền phức cho anh.
Anh tốt như vậy, biết bao nhiêu cô gái muốn có được, biết bao cô gái trẻ đẹp ngoài kia luôn sẵn sàng làm tất cả cho anh. Còn cô thì chẳng làm được gì cả, cô chỉ gây thêm phiền cho anh.
Vậy mà anh vẫn luôn hết mực yêu cô, đây có lẽ gọi là "nhất kiến chung tình".
Trước đây có lẽ cô sẽ không bao giờ tin những điều thơ mộng như trong sách truyện ngôn tình như vậy sảy ra.
Nhưng từ khi cô tỉnh lại, mở mắt ra thấy được anh vẫn luôn ở bên mình, chỉ một điều nhỏ nhặt như vậy thì cô cũng tin rồi. Tin rằng trên đời này thật sự có cái gọi là "nhất kiến chung tình" rồi.
Truyện khác cùng thể loại
61 chương
111 chương
44 chương
11 chương