Mạc Tích Thì
Chương 2
“Tích, đi dạo thôi!” Tiếng nói trầm thấp đột nhiên ở bên tai ta vang lên.
‘’Không đi!” Ta làm gì có thời gian rảnh mà đi với đứng, xem tivi còn không kịp đây này! Phim truyền hình của Pháp thật quá đỗi lãng mạn ~ Lại còn miếng thịt bò dai nhanh nhách đã vào miệng nhưng còn chưa nuốt trôi, cứ kiên cường bám trụ lại ở cổ họng ta, thịt bò dai cơ mà ngon ghê ~ Ực!
“Heo lười, hai ngày nay chỉ biết ăn với xem tivi, mệt mỏi thì lăn ra ngủ. Chẳng nhẽ cuộc đời chỉ có những việc đấy là đáng làm thôi à?”
Ta cứ thế đấy! Làm sao nào? Cũng không phải là do ta muốn đến, là cái đồ ngốc nghếch nhà anh cứng rắn muốn ta đến đấy chứ! Ta dùng khóe mắt lườm nguýt hắn, được rồi, tuy rằng cho ta mười vạn nhân dân tệ, nhưng chả nhẽ vì thế mà ngay cả tự do ta cũng không có? Ngay cả quyền cơ bản của con người cũng bị tước đoạt ư? Cái gì cũng phải nghe theo lời của hắn ư? Ta tham tiền thật nhưng cũng có không ít tự tôn! Đợi chút! Hắn vừa mới nói cái gì, ra ngoài đi dạo? À, à…… Ha ha……
‘’ Anh nói là ra ngoài đi dạo chứ gì? Cũng được, khó có dịp đến Pari, chúng ta cùng đi thôi!” Ta vội vàng đứng lên, phủi phủi đồ ăn vặt dính đầy trên mép, trên người, sợ hắn lại đổi ý ta bèn vội vàng kéo hắn đi về phía cánh cửa. Là lá la, ra ngoài, ra ngoài thôi ~
Nghiêng đầu lại thì thấy hắn đang có biểu tình hết sức kinh ngạc nhìn ta gào rú, ta thản nhiên tặng cho hắn một nụ cười đố- soi -mói-nổi- khuyết- điểm mà ta đã phải khổ luyện trước gương hai mươi mấy năm. Đấy, biết ngay mà, hắn bị choáng váng, biểu tình trên mặt vui sướng hết sức, người đâu mà ngây thơ quá, thế là ta tranh thủ đẩy cửa, đem hắn đi ra ngoài dạo mát.
“Đâyy, cái này đi…… Cả cái này nữa ……” Bàn tay ta hết chỉ lại chỏ, khua khoắng loạn xì ngầu lên. Khà khà, xem đi, xem đi, tất cả những bộ quần áo thời trang cao cấp nổi tiếng đã ở trong tay ta rồi. Thích thật! Ngó sang khuôn mặt không hề để ý bên cạnh mình, tay của ta lại càng được thể như cảnh sát giao thông đang chỉ huy, không ngừng vung vung vẩy vẩy. Đi dạo thêm vài cửa hàng nữa, tay ta cứ chỉ đều đều, không hề ngừng nghỉ, ánh mắt cũng không hề thua kém tay chân, bên này liếc con mắt bên trái, bên kia lé con mắt bên phải,“Đây một loạt, kia một loạt…… Cả chỗ kía nữa, cũng lấy hết……”
Cũng may mấy thứ này đều có dịch vụ giao hàng tận nơi, bằng không sao có thể cầm xuể được. Người Pháp thật biết cách làm dịch vụ! Không hổ là thiên đường mua sắm!
“Tích! Em mua nước hoa làm gì, em vốn không thích nước hoa mà?” Nhìn hắn trưng ra vẻ mặt khó hiểu, hỏi mình.
Ta lại vô cùng tận tâm giải thích nghi hoặc cho hắn:“Ai chẳng biết ở nước Pháp này nước hoa cùng quần áo thời trang là nổi danh nhất, nhập gia tùy tục thôi!” Ta lại đưa mắt ‘’Chẹp, Anh không biết điều này sao?‘’
Hắn từ chối cho ý kiến, miễn cưỡng gật đầu“Em cũng đi dạo được kha khá rồi phải không? Chúng ta về nhà đi.”
“Sao thế? Luyến tiếc ư?” Ta nhíu mày hỏi. Chẳng qua là xài chút ít tiền thôi mà đã đau lòng rồi ư? Đúng là đồ đàn ông hẹp hòi!
“Không phải, anh sợ em mệt mỏi thôi, từ nãy giờ em vẫn chưa nghỉ ngơi mà, anh sợ em mệt!”
Ừ, nhìn bộ dáng hắn rất có thành ý, ta thoáng vừa lòng với đáp án này.“Ừm, thế thì đi cửa hàng cuối cùng rồi về.” Tay chỉ chỉ cửa hàng ở góc đường kia, miệng thì nói còn chân thì phăng phăng dẫn đường bay tới đó. Đi xong cửa hàng này chắc mới mệt, mới phải đi như lết~
“Tiên sinh, ngài muốn mua gì vậy?” Một vị tiểu thư xinh tươi thân thiết tiến lên trước hỏi.
“Phiền cô đem hết tất cả những gì đẹp đẽ quý báu nhất trong cửa hàng này mang ra cho tôi xem một chút!” Ta mỉm cười, nói với vị tiểu thư xinh đẹp này.
Công phu chỉ chỏ lại được khai triển, ta nheo mắt ngắm nghía mười ngón tay trắng nõn thon dài lấp la lấp lánh nhẫn kim cương, nhẫn ngọc. Đặc biệt chiếc nhẫn kim cương được chế tác vô cùng khéo léo sang trọng kia, thật sự là chói mắt, chói mắt không thể tả được, ánh sáng cứ nhấp nha nhấp nhánh chiếu vào mắt làm ta không thể mở mắt ra được. Chưa hết, chưa hết đâu, trên cổ ta cũng là vòng cổ bảo thạch ‘’ Hải Dương Tinh ‘’ cực kì xa hoa. Ầy, đừng choáng thế chứ, cổ tay cũng có phần, là một chiếc lắc nam cực kì tương xứng với những món đồ trang sức khác …. Ta cả người thật sự là kim bích huy hoàng sáng lạn tới cực điểm! Ha ha ha! Ta trong lòng cười to ba tiếng. Quá tuyệt vời! Quá tuyệt vời!
“Em ngay cả chân cũng muốn đeo nốt à?” Hắn nhìn thấy ta ngồi xổm xuống đem một cái lắc chân bằng vàng xinh xắn đeo lên mắt cá chân thì có chút bất ngờ, bèn hỏi.
Ta đứng lên, lại không nề này phiền giải thích,“Anh không biết sao? Muốn trói một người đàn ông bên người suốt đời, trước hết là phải khóa chân người ta lại, anh không phải vẫn muốn khóa em lại còn gì?” Ta vươn hai tay, lại chỉa chỉa cổ, mỉm cười quyến rũ,“Anh xem, em hiện tại toàn thân đều bị anh khóa chặt lại, anh sẽ không sợ em chạy thoát nữa rồi.”
“Phải không?” Hắn ý vị thâm trường nhìn ta, sau đó phất phất tay,“Thế thì khóa tất cả lại đi.”
Ý cười nơi khóe miệng của ta đã sâu lại càng sâu thêm. Trong lòng lại thầm tự sướng khen ngợi bản thân mình, ta cũng quá giỏi trong khoản mồm miệng đi!
Màn đêm buông xuống, ta ra sức dùng hết cả vốn liếng, chiêu thức lấy lòng người đàn ông hôm nay đã mất thật nhiều xiền vì ta. Tốt xấu gì ta cũng vẫn có đạo đức nghề nghiệp ~ Cái đạo lý gọi là vô công không thụ lộc này ta còn nhớ rõ.
“Anh hy vọng nhiệt tình của em không phải là vì vài thứ kia.” Hắn sờ sờ mái tóc vẫn còn ẩm ướt của ta, ở bên tai ta miễn cưỡng nói. Giọng nói nam tính mang theo kích tình qua đi trở nên khàn khàn. Cánh tay to khỏe lại càng dùng lực gắt gao ôm ta.
Ta hiểu được ý tứ của hắn,“Hắc hắc!” Nằm ở trong lồng ngực của hắn, ta nhẹ nhàng cười gượng hai tiếng.“Làm sao có thể như thế! Đương nhiên là vì anh rất rất hấp dẫn, làm cho em kìm lòng không được mà thôi!”
Không thấy hắn lên tiếng, nhưng cánh tay ôm ta càng siết chặt hơn.Trong lòng ta có cảm giác không nỡ dâng lên. Quái, hai chúng ta chính là theo nhu cầu của mỗi người mà thôi, không nỡ cái gì chứ. Nhưng đúng là trong lòng vẫn có chút cảm xúc là lạ. Quên đi! Không nghĩ, ngày mai rồi sẽ dần dần hiểu thôi. Mang theo ý cười thỏa mãn, xê dịch thân mình, tìm được vị trí thoải mái nhất, ta chìm vào giấc ngủ ngọt ngào.
Ngày hôm sau, sáng sớm tỉnh lại, quờ quạng xung quanh, ta phát hiện bên người trống không, Dịch lại đi ra ngoài giải quyết công việc rồi. A, đến bây giờ còn không biết hắn làm công việc gì! Nhưng,đấy là việc của hắn, không có quan hệ đến ta. Ta cũng phải lo việc chính của mình thôi! Vội vàng rời giường, ăn xong bữa sáng người giúp việc đưa lên, ta vội vã mở máy tính lên, mười ngón tay lả lướt bay nhanh trên bàn phím.
Ố kê, xong rồi! Ta đã đem hết toàn bộ tư liệu những gì ngày hôm qua mua được đưa lên mạng. Haizzz, thườn thượt thở dài, chả hiểu sao tay chân ê ẩm quá.
Tiếp theo, duỗi duỗi người, vừa ăn vừa xem tivi chờ công việc tới cửa. Quả nhiên không ngoài dự kiến của ta, mấy giờ sau, đã có khách hàng tới gặp.
“Những thứ kia anh thật sự bán thấp hơn 20 %so với giá thị trường à? Sẽ không phải là đồ giả chứ? ” Một cô gái xinh đẹp kiều diễm hoài nghi hỏi lại ta.
“Đương nhiên không phải là giả! Tôi còn có giấy chứng nhận mua hàng ở đây, cô không tin thì có thể đi hỏi!” Ta lộ ra nụ cười mê người, vô cùng kiên nhẫn giải thích.
“Cái này……” Xem cô gái cứ ngây ngốc nhìn ta. Ha ha, ta không khỏi tự nhủ trong lòng cô gái này hiển nhiên là đã bị nụ cười của ta mê hoặc, ta lại tiếp tục cười nói đến mê người.
“A…… Tôi sẽ mua … Tôi sẽ mua thêm cả mấy cái kia nữa.”
Xem cô nàng ngơ ngác thanh toán tiền, tiếp nhận hóa đơn rồi mà còn không chịu đi. Ta chỉ có thể nén cười, nhìn nhìn người phía sau,“Xin mời người tiếo theo!” Con gà mới lấy lại tinh thần, à nhầm cô gái mới lấy lại tinh thần. Khách hàng tiếp theo còn trả cho ta thêm không ít tiền, ta cười cười,“Cám ơn, hoan nghênh lại đến, cảm ơn đã chiếu cố~ nhớ giới thiệu thêm người thân, họ hàng, bạn bè gần xa nữa nhé~” Cô nàng không phát hiện rằng đã trả cho ta quá nhiều tiền, giá trị so với đồ ta bán còn nhiều hơn. Việc này…… không thể trách là cô ấy mua hớ được! Tất cả là do cô nàng tự nguyện mà~ ai kêu người ta bộ dạng đẹp đẽ như thế này chứ. Ha ha ha……
Hôm nay khách tới mua hàng đông như trẩy hội, cả trai lẫn gái như nước chảy ý. Ta cuối cùng đưa ra kết luận: Không ngờ người Pháp cũng ham hố đồ sale off như ai thôi!
“Mạc thiếu gia!” Một cô giúp việc vội vã chạy vào gọi ta.
“Chuyện gì?” Ta ngẩng lên lướt nhìn qua đầu người đàn ông đang cùng ta giao dịch, hỏi.
“Lái xe gọi điện thoại thông báo, Lợi thiếu gia sắp về đến đây!”
“Thế à, tôi biết rồi, cô đi sắp xếp một chút đi, những người phía sau thì bảo bọn họ ngày mai lại đến.” Ta lớn tiếng phân phó. Xem cô ta nhiệt tình khẩn trương chạy đi thu xếp chưa kìa, còn không phải là ta đã ‘’ đồng tiền đi trước là đồng tiền khôn ‘’ mua chuộc cô ta sao? Chê cười rồi! Việc này cũng không thể làm cho Lợi Dịch biết được.
Hoàn hảo là trang viên từ trên xuống dưới từ người giúp việc cho đến người làm vườn đều bị ta hối lộ nho nhỏ cả rồi, hiện tại không phải là quá tuyệt vời còn gì? Ta quá đỗi bội phục chính mình. Cái đó gọi là trên thương trường từ người bé nhất đến người to nhất đều không nên coi thường.
Ta vui mừng rạo rực, dùng ánh mắt hau háu nhìn sổ tiền, hôm nay thu hoạch thật sự không hề nhỏ. Có lẽ các người sẽ hỏi ta, vì sao không trực tiếp hỏi hắn, đòi tiền hắn cho nhanh? Tại vì ta cảm thấy, nếu ta làm như vậy ít nhất vẫn là dựa vào tiềm năng lao động của chính mình, thỏa mãn một chút lòng tự trọng nho nhỏ của ta! Trực tiếp đòi tiền thì quá vô dụng đi
Truyện khác cùng thể loại
14 chương
107 chương
11 chương