3bb18e2209f790521fd5a6770cf3d7ca7acbd54c (Hình hỏng liên quan tới chương) ℘ Đệ nhị thập nhị chương ℘ ..::οΟο::.. Mạc Phi Ly nghi ngờ nhìn hắn: “Là về Yên Chi các?” “Không sai”. Nam Cung Vọng thần sắc nghiêm túc nói: “Trước đó, chuyện lệnh bài của các môn phái võ lâm bị trộm mất đã gây nên một hồi phong ba, nhưng mọi dấu vết lại hoàn toàn biến mất. Chúng ta từng cho rằng chuyện này là do Yên Chi các gây nên, nhưng lại không biết động cơ của bọn họ là gì”. Mạc Phi Ly cẩn thận lắng nghe, đầu vô ý gật gù một cái, trực tiếp rơi vào một đoàn sương mù dày đặc. “Trước ngày ta tới tìm ngươi đã phát hiện trong mật thất của bản môn có một cuốn sách cổ xưa, liền xác định có liên quan tới việc này”. Nam Cung Vọng dừng một chút lại nói: “Trong đó ghi lại, hơn một trăm năm trước trong võ lâm có một vị anh hùng kiệt xuất đã đem một thân võ công của mình viết ra một bộ bí kíp vô địch thiên hạ, mà bí kíp đó được ghi lại trên lệnh bài của một vị chưởng môn, nhưng hơn một trăm năm sau, chính là hiện tại, không một ai biết lệnh bài đó đang nằm trong tay vị chưởng môn nào”. “Thì ra là thế. Nhưng lấy tính cách của Nhuyễn Hồng Tần sẽ không vì nguyên do đơn giản như vậy mà động tâm?” Mạc Phi Ly suy đoán nói. “Đúng vậy”. Nam Cung Vọng thở dài, chậm rãi nói: “Có người nói, môn võ công này luyện tới một cấp độ nào đó có thể làm cho con người cải lão hoàn đồng”. Quả nhiên, nếu y đoán không sai tuổi tác của Nhuyễn Hồng Tần hiện giờ đã khá cao a, muốn cải lão hoàn đồng? Buồn cười. “Cải lão hoàn đồng. Ta không tin trên đời này thật sự có loại võ công giúp người ta kéo dài tuổi thọ”. Nam Cung Vọng nghe xong lời này, bất đắc dĩ nói: “Không sai, nếu như ta là ngươi ta quả thực cũng sẽ không tin chuyện này. Bất quá đối với nữ tử mà nói đây chính là một tuyệt học tối thượng”. Mạc Phi Ly khẽ nhếch khóe miệng, lười biếng hỏi: “Được rồi, vậy môn võ công đó gọi là gì?” “Tố Hồi Quyết”. Nam Cung Vọng đáp. “Khụ. Cái gì? Ngươi xác định đó là ‘Tố Hồi Quyết’???” Sẽ không là thật chứ? Lệnh bài đó là của Tuẫn Thiên cốc sao?” “Ta xác định. Sao vậy?” Nam Cung Vọng không hiểu nhìn y. Mạc Phi Ly nhàn nhạt cười nói: “Không có gì”. Xem ra tuyệt đối không thể để lão yêu bà kia biết được chuyện này… “Thời gian không còn sớm, ta cũng nên trở về phòng rồi. Nếu để cho Nhuyễn Hồng Tần biết được độc trên người ngươi đã được giải, chỉ sợ không phải là chuyện tốt”. “A, hảo”. Nam Cung Vọng ngơ ngác nhìn y rời đi, trong đầu một mảnh mờ mịt. Khi trở lại phòng, Mạc Phi Ly lập tức thổi tắt nến lên giường. Xoay người tìm một vị trí thoải mái để nằm, trong lòng y nghĩ đến chuyện hôm nay, thật đúng là kinh ngạc không ít. Đầu tiên là tìm được Nam Cung Vọng, rồi giúp hắn giải độc. Sau đó lại biết được mục đích Nhuyễn Hồng Tần muốn trộm lệnh bài của các môn phái. Mà điều làm cho y dở khóc dở cười chính là, tuyệt thế thần công mà Nhuyễn Hồng Tần muốn tìm không ngờ lại là sở học của y — ‘Tố Hồi Quyết’, đây có phải là một trùng hợp ngẫu nhiên không a. Trong đầu y chỉ cảm thấy ‘ong, ong’, không thể nào ngủ được. Thức một đêm cho tới khi hừng sáng, vừa nghĩ tới chuyện ra ngoài xem xét một chút, vừa lúc nhìn thấy Nhuyễn Hồng Tần tới đây tìm trước. “Ly nhi, ngủ không ngon sao? Hay là có ta ở đây khiến cho ngươi không thoải mái?” Nhuyễn Hồng Tần thanh âm thân thiết, ôn nhu hỏi. Mạc Phi Ly chỉ thấy da gà chạy khắp nơi, toàn thân khó chịu: “Không có. Mọi thứ đều tốt, chỉ có chút nhớ nhà mà thôi”. Nhuyễn Hồng Tần nghe vậy, cười vô cùng càn rỡ: “Nhớ nhà? Chứ không phải là đang nhớ tới tình nhân của ngươi sao?” Đồng tử Mạc Phi Ly trợn to, ngạc nhiên trừng mắt nhìn: “Ngươi!” Làm sao có thể biết được… “Ta? Muốn hỏi ta làm sao biết được có phải hay không?!” Nhuyễn Hồng Tần không khách khí vạch trần. Mạc Phi Ly không nói gì nhìn bà ta, nhưng trong lòng lại muốn biết rõ ràng. Nhuyễn Hồng Tần nhãn thần phiêu lãng, buồn bã nói: “Năm đó, vì một lời ước định, ta phải để Yên La gả cho Mạc Nghịch Thiên, nhưng đồng thời cũng vô cùng lo lắng cho Yên La. Nói thế nào đi nữa Yên La cũng là nữ nhi duy nhất của ta, là nữ nhi mà ta yêu thương nhất, Mạc Nghịch nổi danh lãnh khốc, vô tình, ta làm sao có thể yên tâm đem Yên La giao vào tay hắn được chứ? Vì vậy ta từng an bài một số ám vệ đi theo bảo hộ bên người Yên La, cho tới bây giờ những người đó vẫn ở trong Tuẫn Thiên cốc giúp ta theo dõi nhất cử nhất động mọi chuyện”. Nói đến đây, nhìn thoáng qua Mạc Phi Ly, thanh âm lại trở nên ôn nhu nói: “Yên La, đứa bé kia mệnh thật khổ, vốn chỉ là một lời ước định, vậy mà hết lần này tới lần khác lại đi yêu Mạc Nghịch Thiên. Sau khi sinh con lại càng trở nên u oán, tĩnh mịch, thậm chí không lâu sau liền hương tiêu ngọc vẫn. Nhưng nó thương ngươi, không chỉ bởi vì ngươi là nhi tử duy nhất của nó, mà càng bởi vì ngươi là nhi tử của nó cùng Mạc Nghịch Thiên”. Vừa nói đến đó, giọng nói của bà ta liền thay đổi, kích động nói: “Lão Thiên thật không có mắt. Nó làm sao có thể nghĩ tới, các ngươi đều là nam tử, hơn nữa còn là phụ tử ruột thịt, cư nhiên lại yêu nhau say đắm. Chuyện này quá hoang đường, là *** loạn, là điên đảo luân lý! Ngươi cho rằng ta sẽ cho phép quan hệ loạn luân đó phát sinh sao? Ta không được, Mạc Nghịch Thiên cũng đừng hòng được! Ta muốn Mạc Nghịch Thiên phải bồi tội với Yên La của ta dưới hoàng tiền! Ha ha ha…” Mạc Phi Ly lạnh nhạt nhìn nữ nhân gần như đã phát điên, trong mắt tràn đầy đồng tình cùng thương hại, trào phúng nói: “Ngươi thích nàng? Ngươi thích Nhuyễn Yên La”. Vốn chỉ là một câu nghi vấn, nhưng sau đó lại cực kỳ khẳng định. >> Hết đệ nhị thập nhị chương