Mặc Nhiễm

Chương 5

Editor: Sakura Trang Giục ngựa bôn ba, kích khởi trận trận bụi bậm, một thân ảnh tiến vào một nhà cửa hàng thợ may, biến hóa nhanh chóng thành một công tử văn nhã, nghênh ngang đi vào phủ tướng quân. Dưới tàng cây, hai người công tử đang đánh cờ. “Ca, tẩu tử!” Lớn tiếng la lên đã quấy rầy người trong cuộc, hai người nhìn nhau cười, đều đứng lên. Tần Tiểu Nhị phi chạy tới chạy hướng một người, lại bị một người khác ngăn cản. Hắn nhảy treo ở trên thân người đó. Hai người nhìn nhau, lại như soi gương, cùng một khuôn mặt, cho dù nhiều không gặp, cảm ứng giữa huyết mạch, khiến hai người chưa từng có một chút mới lạ. Người người đều nói, phủ tướng quân song bào thai, một tĩnh như xử nữ một động như thỏ chạy. “Tiểu Nhị a, lâu như vậy không gặp, trở nên nặng như vậy đi, có hay không luyện thật giỏi võ a?” Tần Ẩn vẻ mặt cưng chìu hỏi. Tần tiểu Nhị nín nghẹn miệng, nhảy xuống tới, “Tất cả nói, đừng gọi ta Tiểu Nhị, ta là Tần Mặc, không phải ta là tiểu Nhất, Tần Đại, Nhất Nhất ··· ha ha ha ··· “ “Ai cho ngươi ra đời muộn hơn ta, ngươi chính là tiểu Nhị, ngươi chính là chỉ có thể gọi ta ca ca.” Nho nhã Tần Ẩn, Tần gia Tam công tử thấy thân đệ đệ của mình, cũng đánh mất sự đoan chính. “Thiết ~” Tần Tiểu Nhị lựa chọn không nhìn ca ca của mình, chuyển hướng tẩu tử một bên đang cười trộm, Mộ Dung Hiên. “Tẩu tử ~” thật dài âm cuối, tràn ngập giọng nũng nịu, vừa nói vừa giang hai cánh tay, liền nghe được một trận quát lớn. “Tần Tiểu Nhị! Tần Mặc! Ngươi một tiểu thằng nhóc, ngươi còn biết trở về, ngươi thoát ly đội ngũ lâu như vậy, lại còn so với ta vê muộn một tháng.” Thanh âm của Tần lão tướng quân trung khí mười phần, nhưng cũng khó nén quan tâm. Tần Tiểu Nhị một cái xoay người, hoa lệ lệ ném ra một cái bình, “Này, lão đầu khống hồn cổ ngươi muốn ···”. Lòng của Tần lão tướng quân theo đường cong duyên dáng cũng bất ổn theo, thiếu chút xíu nữa sẽ không tiếp được. Nhất thời nổi trận lôi đình. “Ngươi cái tên hỗn tiểu tử, vật quý giá như vậy nếu như quăng ngã nhưng như thế nào cho phải?” Bên mắng hắn bên đuổi kịp, Tần Tiểu Nhị một bên chạy trốn một bên la, “Ngươi cũng sẽ không dùng cổ, muốn nó có ích lợi gì? Thứ này chung quy hại nhân, không có liền không có, ca ~ tẩu tử ~ cứu ta ··· “ Tần Tiểu Nhị ở bên người Tần Ẩn và Mộ Dung Hiên trốn trên lùi dưới, Tần Ẩn nhìn cái này một già một trẻ hai người kẻ dở hơi, trận trận đau đầu, một bên cẩn thận che chở Mộ Dung Hiên, một bên hô, “Đừng làm rộn, lại kinh động hài tử.” “Nga, đối rồi, hài tử.” Tần lão tướng quân, lập tức an tĩnh lại, cười hì hì hỏi, “Hiên nhi, không có sao chứ?” “Cha, là Tần Ẩn ngạc nhiên, Mặc nhi mới vừa trở về, người cũng đừng trách cứ hắn, dọc theo đường đi nhất định mệt muốn chết rồi, trước hết để cho hắn đi nghỉ ngơi một chút đi.” Tần lão tướng quân nhìn y phục không nhiễm một hạt bụi của Tần Tiểu Nhị “··· Hiên nhi nói cái gì chính là cái đó, Hiên nhi mệt muốn chết rồi đi, Tần Ẩn mau dẫn Hiên nhi đi nghỉ ngơi.” Tần Tiểu Nhị cũng không quản phụ thân ở bên cạnh nói gì đó, mới từ trong khiếp sợ chậm qua đây, “A! Tẩu tử ngươi rốt cuộc như mong muốn đi, chúc mừng chúc mừng a.” Vừa nói vừa muốn đánh về phía Mộ Dung Hiên. Tần Tiểu Nhị chợt ngẩng đầu, “Tẩu tử, ngươi đã nhìn ra?” Mộ Dung Hiên mỉm cười, trìu mến của nhìn Tần Tiểu Nhị, khiến Tần tiểu Nhị có một loại bừng tỉnh cảm giác mẫu thân trên đời. Tự ngày ấy chia lìa, vốn tưởng rằng bằng hắn đặc thù rất là dễ tìm, thế nhưng tìm phương viên mười dặm, đều tìm không được một nam tử bạch y tóc bạc mắt xanh. Trong thiên hạ giống như sẽ không có một người không bình thường như vậy tồn tại a. Sau khi trở về, cũng đang tiếp tục tìm người, lại không có nửa điểm tin tức. Đêm hôm đó là mộng sao? Lắc đầu đánh rơi tư duy hỗn loạn, hỏi, “Tẩu tử, ngươi một nam nhân tốt như vậy, là thế nào cam tâm gả cho ca của ta, không phải thế ngươi cũng có thể thành gia sinh con, mà không phải ở chỗ này khổ cực sinh con cho người khác.” Mộ Dung Hiên hơi sững sờ, lập tức đạm cười, “Tình trạng của nhà ta, nếu không nhờ ca đệ, ta còn không biết sống hay chết. Hai người chúng ta nâng đỡ lẫn nhau, làm bạn vượt qua thời gian gian nan nhất, hắn là toàn bộ ánh mặt trời trong thế giới của ta, vì hắn ta cam tâm tình nguyện.” Tần tiểu Nhị nghe cái hiểu cái không, mới vừa muốn tiếp tục hỏi, liền thấy Mộ Dung Hiên đỡ bụng, cau mày, sắc mặt trắng bệch. Sợ đến Tần tiểu Nhị hồn phi phách tán, “Là ta không tốt tẩu tử, ngươi không sao chứ, ta không nên cho ngươi hồi ức chuyện không tốt.” Mộ Dung Hiên suy yếu cười, “Cùng ngươi không quan hệ, nhanh ··· nhanh đi kêu đại phu.” Tần tiểu Nhị vội vàng dặn dò người đi gọi đại phu và ca ca trở về, ôm lấy tẩu tử, nhìn trên băng đá một chút điểm đỏ, trong lòng lạnh lẽo. Mộ Dung Hiên từ lâu ở trong ngực hắn đau hôn mê bất tỉnh. Tần Ẩn vừa được tin tức không quan tâm của chạy về, nhìn thê tử nằm ở trên giường chau mày, sắc mặt trắng bệch, tim như bị đao cắt. “Chuyện gì xảy ra?” Thanh âm lạnh như băng không mang theo chút tình cảm, nghe trong lòng Tần tiểu Nhị đau xót. “Phu nhân hắn thai tượng bất ổn, hẳn là bình thường sẽ có cảm giác đau bụng, hôm nay chắc là đã bị vật gì đó dẫn phát khiến cho đột phát bạo đau. Lúc này tuy rằng bảo vệ hài tử, nhưng nếu không có vô căn thảo, sợ rằng hài tử sớm muộn sẽ không ··· “ (vô căn thảo, sống ở núi hoang, vô căn chi thủy, vô căn thảo, không người có thể tìm) Nội tâm của Tần Ẩn ầm ầm sập, hắn quỳ bên giường nắm tay của Mộ Dung Hiên, lòng tràn đầy bi thương, Hiên nhi của hắn, có thể hay không chịu đựng được nỗi đau sắp sửa mất đi hài tử? “Ca, ta nhất định sẽ tìm được vô căn thảo, cứu tẩu tẩu.” Người vẫn luôn nói cười yến yến sưởi ấm toàn bộ gia, hắn nhất định phải hộ. Phủ tướng quân đột nhiên nghiêm gia phòng bị, đuổi đi rất nhiều người, cũng chiêu đi vào rất nhiều người, ngoại nhân lại không thể nào biết được tin tức của người bên trong, cũng mơ tưởng nhúng tay chuyện trong đó.