Mặc Mạch

Chương 67

Không chỉ Lục Nhung thôi, Trần Mỹ Hoa cũng rất trông mong đến cuối tuần để có thể gặp được Lâm Mộ, nhưng tiếc là thí sinh chuẩn bị thi đại học thực sự rất bận rộn, đến cả Giang Uyển trước giờ vốn không quan tâm gì mấy đến con trai, dạo gần đây cũng chẳng hiểu sao bắt đầu tích cực hẳn ra. “Không cần đưa mà.” Lâm Mộ ngồi ở bậc thềm cửa xỏ giày, bất đắc dĩ nói, “Tự con đi được, chiều tự về được.” Giang Uyển không hài lòng: “Ngoài trời nắng nóng như vậy, chở con đi còn không chịu nữa, khoảng thời gian này đừng phân tâm nghe chưa, có phải đang yêu gì không? Nói với nhỏ bạn gái của con ráng nhịn chút đi, chờ con thi đại học xong mẹ lập tức sang nhà cầu hôn cho con.” Lâm Mộ: “…” Vẻ mặt cậu quả thật là chịu hổng nổi nhìn đăm đăm mẹ mình. Lâm Triều đi ngang qua thấy vậy có hơi ngạc nhiên, vươn tay ra dấu hỏi một câu:【Có chuyện gì á?】 Giang Uyển bên này vẫn còn vớ vỉn cái việc kia:【Em trai con sắp kết hôn.】 Lâm Triều mở to hai mắt, vươn tay đặt ở huyệt thái dương lắc lắc, bỗng hỏi:【Với ai? Tiểu Lộc hả?】 Lâm Mộ giật nảy cả mình, cứ tưởng là Lâm Triều phát hiện cái gì, nhưng nhìn vẻ mặt của đối phương lại kiểu như không để tâm lắm, chỉ là đùa thôi thì phải. Giang Uyển nghe xong lại nghiêm túc hẳn:【Tiểu Lộc là ai? Đẹp không?】 Lâm Mộ nhức đầu, sợ hai người này thảo luận một hồi càng lúc càng giống thật, cắn răng nói: “Cậu ấy là con trai.” Giang Uyển quái lạ hỏi lại: “Con trai thì sao, mẹ cũng đâu phải thứ cổ hủ đâu.” Lâm Mộ: “…” Lâm Mộ ôm cõi lòng như tro tàn ngồi vào xe của Giang Uyển, thật ra kỹ thuật lái xe của mẹ cậu rất xịn, có thể vừa lái xe vừa hát cũng được. Nhạc trên xe toàn bộ đều là rock nhẹ Âu Mỹ, đủ để chứng tỏ chủ nhân của nó “mốt” tới cỡ nào. “Con đã suy nghĩ kỹ việc mình sẽ thi vào đại học nào chưa?” Thật lòng thì Giang Uyển không thể xem như một người mẹ đủ tư cách, bởi vì Lâm Triều đặc thù, cho nên lúc trẻ bà gần như tập trung toàn bộ sự chú ý vào con gái mình, Lâm Mộ xem như lớn lên theo kiểu nuôi thả, chỉ có Lâm Yến Lai thi thoảng ngó ngàng quan tâm tới chút chút. May là con trai họ từ bé đã không chịu thua kém, từ học tập tới sinh hoạt trước giờ chưa từng làm cho hai bậc phụ huynh phải bận tâm lo lắng. “Chắc là vào đại học bên Thượng Hải.” Lâm Mộ nói, “Khoa y của Giao Đại hoặc là bên Phục Đán cũng được.” Giang Uyển hơi kinh ngạc: “Tính học y à?” Lâm Mộ gật đầu: “Dạ, con tính học lâm sàng.” Chắc Giang Uyển cũng không ngờ con trai nhà mình lại có mục tiêu rõ ràng như thế, bà vốn còn tính đóng vai “người mẹ tri kỷ” một hồi, lắng nghe những mê mang phiền muộn của một thí sinh sắp sửa thi đại học, nào có ngờ con trai nhà mình chẳng thấy mê mang đâu, càng chẳng có chút buồn phiền nào, tính ra mà nói thì suy nghĩ của bà có khi còn thua cả con trai mình. *** Trước cửa trung tâm dạy kèm không thể dừng xe quá lâu, trước lúc Lâm Mộ xuống xe, còn quay sang nói với Giang Uyển: “Lát tan học con tự về.” Giang Uyển: “Sao cứ không cho mẹ rước vậy?” Lâm Mộ nói toẹt ra: “Con phải hẹn hò.” Giang Uyển nghe vậy cũng không tức giận, bà phát hiện mình tuy rằng không thể tìm được chỗ đột phá trong học tập, nhưng mà chuyện tình cảm chắc là có thể: “Quen bạn gái thật luôn ta ơi? Giới thiệu cho mẹ biết nào.” Lâm Mộ vẻ mặt bất đắc dĩ: “Để mẹ đi cầu hôn hay gì?” Giang Uyển suy nghĩ một tí, rồi vẻ mặt thật sự đáp: “Cũng không phải không được.” Lâm Mộ: “…” Dù là ở trung tâm dạy kèm, Lâm Mộ vẫn vinh quang đăng ngôi học sinh được thầy cô yêu thích nhất. Cậu ngồi ở hàng giữa lớp, không quá nổi bật, nhưng cũng sẽ không lơ là chểnh mảng hay ngủ gật, thành tích các môn toán lý hóa lại vĩ đại đến mức làm người ta không moi ra được tí khuyết điểm nào. Ở trường dạy kèm cũng có thi xếp hạng, Lâm Mộ là người đầu tiên lên nhận bài về, vốn tính lẹ lẹ một chút để tan học sớm về sớm, nào ngờ bị thầy điểm danh yêu cầu cậu lên bảng giảng đề, Lâm Mộ chỉ phải lãng phí thêm một tiếng nữa. Đợi đến khi rời khỏi được lớp thì cũng đã quá giờ cơm chiều, cậu cầm điện thoại cúi đầu nhắn tin, mới bấm bấm được một nửa, ánh mắt đột nhiên lướt qua phòng ngủ dưới lầu. Lục Nhung không biết đến từ lúc nào, Trần Mỹ Hoa ngồi ở bên cạnh. Bà nội đang ăn kem ốc quế, từ khi trời bắt đầu nóng, Lục Nhung mới chịu đồng ý để bà mỗi ngày ăn một cây cho đỡ thèm. “Chỉ được ăn một cây thôi hả?” Trần Mỹ Hoa ăn rất tiết kiệm, sợ mình ăn hết quá nhanh, “Lát nữa Mộ Mộ đến đây mua cho Mỹ Mỹ thêm một cây được không?” Lục Nhung chỉ phải nói: “Không được vòi Mộ Mộ mua, đây là phạm quy.” Trần Mỹ Hoa giả ngây: “Cái gì là phạm quy.” Lục Nhung giống như tức giận, có chút “hỗn hào” vươn tay nhéo nhéo mặt bà nội, Trần Mỹ Hoa “ô hô” hai tiếng, không thèm để ý tới cháu mình nữa. Lâm Mộ đẩy cửa bước vào, hô một tiếng: “Mỹ Mỹ”. Lục Nhung ngoái đầu lại, ánh mắt nam sinh nhìn cậu tựa như có một đốm lửa nho nhỏ đang cháy lên. Lâm Mộ cũng nhìn đối phương, nở nụ cười. Hai người họ lâu rồi không gặp nhau, trong lúc nhất thời cũng không biết phải nói cái gì. Lục Nhung ngồi ở đối diện Lâm Mộ, hai tay đặt trên bàn trông hết sức quy củ, trầm mặc hồi lâu, bỗng hỏi: “Cậu có thấy đói không?” Lâm Mộ cười: “Không đói lắm, cậu có đói không?” Lục Nhung cũng bảo mình không đói bụng, hai mắt cứ chăm chăm nhìn Lâm Mộ, giống như muốn nhìn cho đủ để bù lại những ngày hôm trước không gặp nhau vậy. Trần Mỹ Hoa ăn xong kem ốc mát lạnh rồi, bắt đầu làm bóng đèn thắp sáng không gian, nhẹ giọng hô lên: “Mỹ Mỹ đói bụng!” Lâm Mộ quay sang hỏi: “Mỹ Mỹ muốn ăn cái gì?” Trần Mỹ Hoa cũng không biết mình muốn ăn cái gì, nhưng bà thật sự cảm thấy đói bụng, cứ lay đầu lặp lại một câu: “Muốn ăn cơm”. Lục Nhung đành đứng dậy kéo bà, nói: “Chúng ta đi ăn cái gì đó đi?” Lâm Mộ gật đầu, cậu cầm di động mở app tìm mấy quán ăn ở xung quanh đây, tiền tiêu xài của đám học trò bọn họ là có hạn, nhất là Lục Nhung, ăn cái gì, tiêu bao nhiêu… mấy thứ này Lâm Mộ đều phải đắn đo suy xét trước. Ba người họ đứng ở trước cổng trung tâm dạy kèm khá dễ gây sự chú ý đến người khác, thi thoảng có mấy học sinh cùng thầy cô giáo ra về gặp họ đều gật đầu chào hỏi Lâm Mộ, cũng có vài người hay gặp biết Lục Nhung cũng sẽ chào luôn cậu, còn cười khen ngợi Trần Mỹ Hoa: “Hôm nay Mỹ Mỹ đẹp quá nha.” Bà nội xoay người một vòng, xòe ra chiếc váy công chúa trên người: “Là Tiểu Lộc chọn đó.” Trần Mỹ Hoa mặc dù trí óc không được tỉnh táo lắm, nhưng đối với một vài người xa lạ bày ra thiện ý hay là ác ý, bà vẫn có thể dựa vào trực giác phân biệt rõ ràng. Bà không còn năng lực tư duy theo logic nữa, những lúc phát bệnh thậm chí không thể giao tiếp với người bình thường, nhưng lại có thể hết sức cẩn thận né tránh những người muốn ức hiếp mình. Bà không khống chế được cảm xúc của bản thân, thậm chí có lúc sẽ làm Lục Nhung mất mặt, nhưng dù bị ức hiếp, bà cũng muốn bảo vệ cháu mình. Có một bạn nữ khen mái tóc của bà rất đẹp, Trần Mỹ Hoa như là theo bản năng không muốn nói là Lục Nhung buộc giúp, sợ gây thêm phiền toái cho cháu mình, thế nên cứ ấp a ấp úng nói không nên lời. Lục Nhung ngước đầu rời mắt khỏi di động của Lâm Mộ, gọi Trần Mỹ Hoa một tiếng: “Mỹ Mỹ, qua đây.” Trần Mỹ Hoa “ừm” một tiếng, liền chạy qua. Lục Nhung nhìn mấy bạn nữ kia, giải thích một câu: “Thật ngại quá.” Mấy bạn nữ vội vàng xua tay, nói: “Ngại gì đâu á, Mỹ Mỹ siêu đáng yêu.” Trần Mỹ Hoa thò đầu từ sau lưng của Lục Nhung, dè dặt nói: “Là Tiểu Lộc buộc tóc đó.” Mấy bạn nữ nghe thế liền bật cười, lại khen Lục Nhung khéo tay. Lâm Mộ khụ một tiếng, cầm di động lắc lắc, hỏi: “Chọn xong rồi, đi ăn được chưa?” Lục Nhung nắm tay Trần Mỹ Hoa, nói câu “Tạm biệt” với nhóm bạn nữ kia, sau đó bước đến chỗ Lâm Mộ, thấy đối phương nhìn mình với ánh mắt tràn đầy ẩn ý. “Được hoan nghênh ghê ta.” Giọng điệu của Lâm Mộ bốc đầy mùi chanh. Lục Nhung ngây ra một chút, cười nói: “Bọn họ thích Mỹ Mỹ mà.” Lâm Mộ vẻ mặt phụng phịu, phản bác lại: “Cậu chả biết cái gì cả, cái này người ta gọi là mượn hoa hiến Phật.” Nói xong khựng lại một lát, có chút khó chịu làu nhàu một câu, “Hồi mới đầu chẳng phải tớ cũng xài chiêu này, mới rước được ông Phật nào đấy về đó thôi.” _________________ Chú thích (*) Giao Đại : Viết tắt của Đại học Giao thông Thượng Hải. Còn Phục Đán thì là Đại học Phục Đán =w= có dẫn link wiki á, bạn nào tò mò cứ bấm vô xem.