Mặc Mạch
Chương 54
Lâm Mộ đỏ mặt, bối rối không biết nên liếm que nào, cậu hé miệng vài lần, nào ngờ còn chưa kịp cúi đầu hành động, Tưởng Thiên Hà đi ở đằng trước bỗng nhiên xoay người, gân cổ rống lên một câu “Hai người đang làm cái gì đó!? Đi chậm như rùa vậy!”
Lục Nhung quay đầu, cất cao giọng nói “Đến ngay.”
Lâm Mộ đứng cứng đờ không nhúc nhích, thấy nước kem lại sắp sửa nhiễu xuống, Lục Nhung liền nhận lấy que tan ra nhiều ngậm vào miệng.
“…” Lâm Mộ đành phải liếm que kem còn lại trên tay, không nhịn được lên tiếng phàn nàn “Có ngọt lắm đâu.”
Lục Nhung nhìn cậu một cái, giống như muốn cười.
Tưởng Thiên Hà cùng Tôn Hải đi ở tuốt trước nhất, hai bên đường là rừng trúc xanh tươi da diết, Tôn Hải một tay xách túi đồ, một tay cầm di động chụp ảnh không ngừng, hình như là chụp được con ve sầu nào đậu trên lá trúc, há mồm kêu oai oái không ngừng, khiến cho Tưởng Thiên Hà cùng An cẩm Thành đều tò mò qua xem.
Vẻ mặt của An Cẩm Thành giống như là khó chịu muốn chết ấy, nhưng động tác xáp lại gần thì cực kỳ nhanh chóng mau lẹ, cả ba người tụ đầu ở bên nhau mò tìm con ve sầu đen thui kia.
Lâm Mộ cũng có chút ngạc nhiên, vừa tính bước tới gần xem sao thì Lục Nhung ở bên cạnh bỗng dưng khom lưng cúi người, há miệng cắn que kem cậu đang ngậm trong miệng.
Nước kem dính trên môi của hai người, đầu lưỡi của Lâm Mộ bị đá kem lạnh buốt, tầm mắt lại bị mặt của Lục Nhung che chắn lại, kem trong miệng vừa lạnh, lại vừa nóng.
Có lẽ con ve nằm ở quá cao bắt không được, Tôn Hải liền hét lên gọi Lục Nhung.
Lục Nhung hết sức ung dung nhàn nhã ngẩng đầu lên, làm như chưa có chuyện gì xảy ra thuận miệng nhai nhai nuốt vụn kem vào bụng.
“Sao đấy?” Nam sinh đi qua bên kia hỏi.
Tôn Hải chỉ vào lá trúc bên trên “Với tới không? Bắt một con xuống được không?”
Lục Nhung nhìn ước chừng một lát, mới lắc đầu “Với không tới.”
Tôn Hải bèn chuyển sang gọi Lâm Mộ, nhưng vừa nhìn thấy mặt của đối phương lập tức giật mình hoảng sợ, hỏi “Mày sao vậy? Sao mặt đỏ lòm vây?”
Lâm Mộ chỉ phải nói “Nắng dữ quá, phơi đỏ cả mặt.”
Tôn Hải cũng cảm thấy nóng, nhưng vẫn chưa chịu từ bỏ ý định bắt ve, cuối cùng đám người đành đi lòng vòng quanh rừng trúc mấy vòng, bắt được hai ba con bọ rùa, Tôn Hải mới cảm thấy mãn nguyện chịu đi về.
Lục Nhung cầm dây cột chân sau một con bọ rùa lại, đầu kia cột vòng quanh ngón út của Lâm Mộ.
Bọ ngựa bay bay về phía trước, kéo theo tay Lâm Mộ bất giác cũng giơ lên.
Lục Nhung bỗng dưng gọi “Lâm Mộ.”
Lâm Mộ có chút khẩn trương ngoái đầu lại nhìn, cánh tay hơi giơ lên, sợ con bọ rùa kia bay đi mất.
Lục Nhung chỉ vào con bọ rùa kia, cười nói “Mùa hè bị cậu nắm trong tay rồi.”
***
Đám nam sinh trở lại biệt thự, thấy mấy nữ sinh bên kia vẫn còn đang chơi đùa trong hồ bơi, Trần Mỹ Hoa giơ một cái dù chống nắng, không ngồi dùng chân vọc nước nữa, cũng chẳng biết moi từ đâu ra một cái súng nước, đang cùng Tào Trạm bắn tới bắn lui.
Lâm Mộ gọt trái cây xếp lên dĩa mang ra, sợ Lâm Triều phơi nắng đỏ da, còn cố ý cầm theo một chai Anessa.
【 Chị thoa rồi. 】 Lâm Triều ra dấu thủ ngữ.
Lâm Mộ 【 Thoa thêm lần nữa đi. 】
Lâm Triều đành phải từ dưới nước ngoi lên, bò lên bờ hồ, sau đó thoa thêm một lớp kem chống nắng lên cánh tay, cẳng chân, thắt lưng cùng với sau lưng, Lý Tử với Mạc Hiểu Hiểu cũng nhân dịp này thoa thêm lần nữa.
“Lâm Mộ học trưởng, muốn xuống bơi một lát không?” Mạc Hiểu Hiểu vô cùng nhiệt tình mời mọc.
Cũng chẳng biết là do mấy cô nàng này quá thoải mái, hay là bọn họ cảm thấy Lâm Mộ thuộc diện an toàn, chẳng ai phản đối lời mời này cả.
“Thôi không bơi đâu, mọi người chơi đi.” Mấy cô gái không ngại nhưng Lâm Mộ vẫn phải tị hiềm, cậu ngồi xổm xuống cạnh hồ bơi, tiện tay vốc nước xối lên cánh tay một cái, vừa tính chuẩn bị đứng dậy đã bị Trần Mỹ Hoa tạt nước đầy mặt.
Lâm Mộ “…”
Bà nội phá lên cười ha ha, Lâm Mộ đưa tay vén tóc mái ướt nhẹp, dỗ bà nói “Mỹ Mỹ muốn đi thay đồ không?”
Ngoài trời thật sự rất nóng, dù cho có dù che nắng chắn bớt, nhưng mà nhiệt độ quá cao không tốt cho người lớn tuổi, Trần Mỹ Hoa hiếm thấy ngoan ngoãn nghe lời, vẫy tay chào tạm biệt Tào Trạm rồi theo Lâm Mộ đi vào biệt thự.
Trong phòng khách không thấy Tôn Hải cùng Tưởng Thiên Hà, chỉ có mỗi An Cẩm Thành ngồi trước tivi, đang cầm remote chuyển kênh, An thiếu gia không để ý Lâm Mộ vào nhà, lúc đổi sang kênh thể dục đang chiếu tới tiết mục bình luận cờ vây thì đột nhiên ngừng lại, không đổi sang kênh khác nữa.
Lâm Mộ vẻ mặt kinh ngạc nhìn một lát, bỗng lên tiếng hỏi “Cậu xem hiểu không?”
An Cẩm Thành giật cả mình, quay đầu lại nhìn, vẻ mặt giống như có chút xấu hổ, do dự một lát mới nói “Xem bừa thôi.”
Lâm Mộ cũng không hoài nghi, vứt lại một câu “Lát dạy cho”, sau đó dẫn Trần Mỹ Hoa lên lầu.
Lục Nhung soạn đồ cất vào tủ lạnh xong xuôi liền tính ra ngoài tìm bà nội, ba người đúng lúc đụng mặt ngay đầu cầu thang.
“Tớ dẫn Mỹ Mỹ đi thay quần áo.” Lâm Mộ nói.
Lục Nhung gật đầu, dẫn hai người đi lên lầu, phòng của Trần Mỹ Hoa nằm ở tuốt góc trong, Lục Nhung lấy vali đồ mở ra, tìm một bộ đồ thường mặc nhà thoải mái cho Trần Mỹ Hoa thay.
“Cậu có muốn đi thay quần áo không?” Lục Nhung đánh giá Lâm Mộ một chút, hỏi như vậy.
Lâm Mộ cúi đầu nhìn mình, ban đầu chỉ mặc mỗi cái áo ba lỗ rộng thênh thang, mới nãy bị nước tạt ướt đầu, lúc này cổ áo cũng ướt nhẹp, màu cũng bị thâm đi.
“Tớ chỉ có mỗi cái này là mát nhất.” Lâm Mộ hơi lười, nói “Thôi kệ mặc đại đi vậy.”
Lục Nhung không đáp lời, bỗng nhiên vươn tay ra, bàn tay xuyên thẳng qua cổ áo ba lỗ rộng thùng thình của Lâm Mộ, lòng bàn tay của nam sinh nóng rực như than hồng, như bỏng cả mảng da dưới xương quai sanh của Lâm Mộ, cảm giác như cả lồng ngực bị đốt cháy trong nháy mắt.
Lâm Mộ theo bản năng túm lấy tay đối phương không cho tác quái, sốt ruột la lên “Khi không tự dưng sờ mó cái gì…”
Lục Nhung nhẹ nhàng kéo kéo eo áo của cậu, thản nhiên nói “Thõng ra chút nữa là lộ ra cả ngực rồi dấy.”
Lâm Mộ “…”
Thiếu niên có chút khó chịu cãi lại “Toàn là con trai cả thôi, cởi trần nửa trên cũng chả sao, lộ tí sợ gì?”
“Tớ không sợ thật.” Lục Nhung thở dài, hỏi lại một câu “Cậu muốn xem tớ cởi trần không?”
Lâm Mộ không dám nói “Muốn”, dù sao trong biệt thự còn có những người khác, cậu xem được, nhưng người khác thì không được.
“Đi thay đồ đi.” Lục Nhung nhẹ giọng khẽ cười “Chờ khô rồi tối mặc lại.”
Cuối cùng, Lâm Mộ trở về phòng thay một cái áo thun ngắn tay hơi quá cỡ một chút, trong đầu cứ suy nghĩ mãi về câu ‘tối mặc’ của Lục Nhung là có ý gì, càng nghĩ càng cảm thấy đầu óc choáng váng quay cuồng.
***
Trần Mỹ Hoa sau buổi trưa thường phải ngủ trưa hai tiếng, Lục Nhung phải kể chuyện dỗ bà.
Lâm Mộ sợ mình quấy rầy hai bà cháu, liền đi xuống lầu trước, thấy An Cẩm Thành sắc mặt nghiêm túc điệu bộ đoan trang, giống như đang chờ đợi mình.
“?” Lâm Mộ khó hiểu “Sao vậy?”
Đôi lông mày xinh đẹp của An thiếu gia khẽ cau lại, nhưng dù sao mình đang có việc cần nhờ người ta, chỉ đành ráng nhẫn nhịn nói “Mới nãy cậu bảo sẽ dạy tôi mà.”
Lâm Mộ lúc này mới nhớ tới hồi nãy mình thuận mồm bảo là sẽ dạy An thiếu gia chuyện cờ vây, có hơi chột dạ ngồi xuống ghế sofa trong phòng khách, ngước nhìn tiết mục bình luận cờ vây trên TV, hỏi “Cậu xem không hiểu chỗ nào.”
An Cẩm Thành liếc mắt nhìn tivi, thật thà trả lời “Đều không hiểu.”
Lâm Mộ “…”
Cậu nhìn lại TV, lúc này mới phát hiện kia là đang phát lại giải đấu cờ vây nữ trước đó, ngay ván Lâm Triều đấu với Trần Dục lục đoạn, lúc này ván cờ chỉ mới tiến hành được một nữa, đang trong giai đoạn chiếm đất ở giữa bàn, Lâm Triều cầm quân trắng, dùng tốc độ thần tốc tiến quân đánh sâu vào bụng của thế quân đen, Trần Dục vốn định dùng dao sắc chặt đay rối, không ngờ bị vướng chân bên góc trái, nhất thời rơi vào thế bế tắc tiến thoái lưỡng nan.
Bình luận giải thích vừa trừu tượng lại mơ hồ, Lâm Mộ đành dùng “tiếng người” phiên dịch lại một lần cho An Cẩm Thành, cờ vây nói trắng ra chính là giành địa bàn, ai chiếm đất nhiều thì người đó có ưu thế, sau đó dẫn ra các kiến thức trụ cột về làm sao vây, làm sao thu quân vân vân nói một lần cho An Cẩm Thành nghe, còn mấy cái thâm sâu hơn thì hiện tại có nói cũng không rõ được.”
“Cậu muốn học có thể nhờ chị Triều dạy.” Lâm Mộ đề nghị nói “Hướng dẫn cờ biết không? Thật ra có rất nhiều kỳ thủ chuyên nghiệp mở lớp dạy cờ vây, để chị ấy dạy bảo đảm xịn hơn tớ nhiều.”
An Cẩm Thành trầm mặc một lát, mới hỏi “Hướng dẫn cờ có thu phí không?”
Lâm Mộ “Kỳ thủ chuyên nghiệp đương nhiên có thu phí rồi, kỳ thủ càng lợi hại thu phí lại càng đắt tiền.”
An Cẩm Thành ngước nhìn đối phương một cái, bỗng hỏi “Vậy Lâm Triều bao nhiêu tiền?”
Lâm Mộ bỗng nghẹn lời, trong lòng nghĩ, nghe lời này từ miệng An Cẩm Thành nói ra cảm giác sao cứ… là lạ kiểu gì ấy!?
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
6 chương
7 chương