Mặc Mạch

Chương 37

Đối với Lâm Mộ mà nói, thích… tựa như ánh nắng rọi lên bãi cát, ốc mượn hồn tìm được xác của mình, lại bị nước biển phủ đầy lối vào, hoặc là ở những đêm tối trời nóng đất, mưa lạnh gõ nhẹ lên lá chuối tây, thanh âm tí tách tí tách ru vào giấc ngủ êm. Cậu không giấu được cái thích của mình, tựa như mùa xuân không giấu được hoa đào nở rộ vậy. Lục Nhung ôm thiếu niên, trong đáy mắt in hằn chiếc bóng nho nhỏ, Lâm Mộ vỗ vỗ vai nam sinh, ý bảo mình muốn xuống. “Chẳng phải muốn đi xem hoa đào sao?” Lục Nhung hỏi. Lâm Mộ cười với cậu “Xem rồi.” Lục Nhung khẽ mím môi, cậu nhẹ nhàng thả Lâm Mộ ra, đang tính nói cái gì đó thì sau lưng đột nhiên có người. Chắc là Lý Tử cảm thấy kỳ quái tại sao hai vị nam sinh này lại choáng ngay cửa cầu thang, nên mới thuận miệng hỏi một câu. “Xuống tìm Lục Nhung ấy mà,” Lâm Mộ thoải mái giải thích “Không có gì, chỉ là hẹn cậu ấy tan học cùng về thôi.” Lục Nhung giữa trán lại gợn nhẹ nếp uốn, vẻ mặt như có phần bất đắc dĩ, ngoái đầu nhìn Lý Tử một cái, lại quay qua nói nhỏ với Lâm Mộ “Tớ cùng Mỹ Mỹ chờ cậu.” Cơ mà, những chuyện như tan học cùng nhau về nghĩ thì đẹp đấy, nhưng mà tới chừng muốn làm, lại bị một đống thứ phiền phức quấn quanh. Hoạt động văn hóa tổ chức thành công tốt đẹp, lớp bọn họ xem như “buôn bán” đắt nhất, sau khi chấm dứt tự nhiên bị Chung Hòa bắt ở lại đối phó với mấy nhà truyền thông, nào là chụp hình rồi lại phỏng vấn, cả Lâm Mộ lẫn An Cẩm Thành đều bị đẩy ra, người nào người nấy mặt mày đen thùi bí xị, lại cứ chẳng thể mặc kệ chạy đi. Lâm Mộ đành nhắn tin cho Lục Nhung trên Wechat, bảo Lục Nhung không cần đứng chờ mình. Chẳng thấy đối phương trả lời. Đợi đến việc phỏng vấn này kia kết thúc, ngoài đường cũng đã lên đèn từ lâu. An Cẩm Thành có người nhà đến rước, Lâm Triều tất nhiên đã được Lâm Yến Lai đón về từ sớm, Lâm Mộ một mình dọn xong cặp sách liền chạy xuống lầu, suýt tí nữa là đụng phải người ngồi ở cầu thang. Vườn trường buổi về đêm chỉ có mấy ngọn đèn đường, ngọn đèn mờ ảo lung lay bóng người, Trần Mỹ Hoa hình như đang ngủ, đầu gối lên bả vai Lục Nhung. Lâm Mộ sợ mình làm ầm ĩ đánh thức bà, theo bản năng nín luôn cả thở, Lục Nhung quay lại, nửa mặt nghiêng soi bóng, quấn quanh đường nét sống mũi cao thẳng cùng mi mắt cong dài của nam sinh. “Xong rồi?” Nam sinh nhẹ giọng hỏi. “Xong rồi.” Lâm Mộ cúi đầu nhìn đối phương “Sao cậu còn chưa về?” Lục Nhung nhìn thiếu niên, nói “Đã bảo cùng nhau về mà.” Lâm Mộ cố nén cười, Trần Mỹ Hoa vẻ mặt mơ màng tỉnh lại, Lục Nhung ngồi xổm xuống đất xoay lưng về phía bà, bà liền ngoan ngoãn nằm úp lên lưng cậu. “Hay để tớ cõng cho?” Lâm Mộ hỏi. Lục Nhung không trả lời, một tay bợ Trần Mỹ Hoa, tay kia xòe ra với Lâm Mộ, nói “Đưa tay cho tớ.” Lâm Mộ khẽ cười trêu “Lại sợ tối sao?” Lục Nhung không đáp, bàn tay bóp nhẹ mấy ngón tay của Lâm Mộ, sau đó choàng lấy, giam bàn tay của thiếu niên vào lòng bàn tay mình. *** Ngày xuân đến quá nhanh, hoa cỏ ở thành phố phương Nam đều nở rộ mê người, Lâm Mộ tuy không phải vì xúc động nhất thời mà đi thổ lộ với đối phương, nhưng trong lòng bồn chồn không yên muốn chết, không biết Lục Nhung đối với mình là thế nào. Cậu thiếu niên trong lòng ôm xuân, dám yêu rồi lại dám hận, có đôi khi ngỡ là cả thế giới đều yêu mình, lại đôi lúc sợ hãi người trong lòng thấy mình phiền. Liên tục mấy ngày sau đó, thái độ của Lục Nhung đối với Lâm Mộ tựa hồ cũng chẳng có gì thay đổi, cùng ngồi ăn trên một bàn cơm trong căn-tin, giờ tự học lại ngồi đối diện một bàn. Mãi cho đến khi ảnh chụp đại hội văn hóa xuất hiện, diễn đàn trường lại bắt đầu nổi lên phong trào bàn luận về “hotboy trường ta”. “Vương tử rừng Ám Dạ đẹp trai ghê hồn.” Chủ topic dán ảnh ngay tại đầu bài, vừa lúc là tấm ảnh chụp Lâm Mộ đang mặc đồng phục “tiếp khách”. Chẳng mấy chốc, đề tài này liền có hơn một ngàn cái trả lời, kéo dài đến hai mươi trang hơn vậy mà chẳng có chút nào như muốn dừng lại. “Không chỉ cậu ta thôi, quý dị có thấy An thiếu gia không?” “An thiếu gia đẹp thì đẹp đó, nhưng mà giống đóa hoa trên cao quá, hotgirl đẹp nhất trường mình đã theo xì-tai này rồi, giờ thêm một vị nữa cảm giác thẩm mỹ mệt mỏi na. “Dòm mấy bạn nói cả buổi, không ai nhắc tới Lục Nhung khối 10 vậy?” Lâm Mộ xem tới đây liền cảm thấy có hứng thú, cậu kéo màn hình tùy tiện lướt qua vài cái trả lời, phát hiện giống như có chút lạc đề. “Lục Nhung đẹp trai đó, cơ mà không thích hợp làm bạn trai.” “Bộ chứ vương tử ám dạ thíc hợp sao?” “Cũng tốt hơn Lục Nhung, xem xem vương tử người ta nhìn là thấy giản dị dễ thân rồi, tiếp cận cũng dễ hơn hơn.” “Thôi đi thím, thím chưa đến nên chưa biết thôi, chứ Lâm Mộ mà lơ người khác không kém gì chị cậu ta đ âu.” “Không phải nguyên nhân này nha.” Người trả lời bảo Lục Nhung không thích hợp bạn trai lại vòng về trả lời nữa “Bà nội cậu ta là bệnh alzheimer đó thôi.” “Nói chứ không phải kỳ thị, nhưng mà phải chăm sóc một người bệnh như vậy, Lục Nhung làm gì còn thời gian tinh lực mà yêu đương với người bình thường. Học kỳ trước nghe bảo có nhỏ nào bày tỏ với cậu ta, lý do cự tuyệt đại khái như trên, cho nên so với vương tử cùng bích hoa, quen với Lục Nhung mới là chuyện bất khả thi nhất.” *** Tiết thể dục, Lục Nhung cùng Trần Mỹ Mỹ ngồi ở cạnh sân trường, Trần Mỹ Hoa cảm xúc không ổn định lắm, bà vừa náo loạn ầm ĩ thật lâu, Lục Nhung cảm thấy hơi mệt, nhưng lại không thể mặc kệ bỏ lại bà nội mình, đành im lặng ngồi cạnh bà.” “Bà ăn kẹo không?” Lục Nhung đợi Trần Mỹ Hoa bình tĩnh một chút, mới nhẹ giọng hỏi. Bà nội uể oải lắc lắc đầu “Không muốn… Mỹ Mỹ muốn uống nước.” Lục Nhung hơi cau mày, nước uống phải đến quầy quà vặt mua, nhưng cậu lại không thể bỏ mặc Trần Mỹ Hoa một mình ở đây, chỉ có thể dỗ bà nói “Vậy Mỹ Mỹ đi với cháu nha?” Trần Mỹ Hoa bĩu môi, vẻ mặt không bằng lòng, nhưng cuối cùng vẫn đứng dậy. Lục Nhung cùng bà chậm rãi đi một đường, quầy bán quà vặt ở trong căn-tin, lúc hai người đi vào xung quanh không đông lắm, Lục Nhung bảo Trần Mỹ Hoa tự chọn, nào ngờ chẳng mấy chốc, Mỹ Mỹ lại bắt đầu phát cáu. “Mỹ Mỹ không mua nữa!” Giọng của bà thật lớn, thậm chí đến mức ồn ào, làm cho rất nhiều người xung quanh đều ngó mắt nhìn sang “Ngươi chê Mỹ Mỹ phiền!” Lục Nhung nắm lấy bàn tay vung vẩy của bà, sợ bà lát nữa đánh trúng chính mình, cậu cố kềm chế nói “Cháu không có chê Mỹ Mỹ phiền, Mỹ Mỹ muốn uống gì? Nước uống dinh dưỡng nha.” Trần Mỹ Hoa bắt đầu khóc lóc, bà cảm thấy vừa khó chịu lại vừa tủi hờn, giống như nhìn mọi thứ đều không vừa mắt, mà xung quanh càng lúc càng nhiều người, bà rất sợ. Lục Nhung ôm bà thật chặt. Đám người vây xem chẳng ai có ý muốn giúp đỡ, đa phần đều mang theo tâm tính xem trò vui đứng đó, Lục Nhung cũng không trông mong có được bao nhiêu người hiểu được loại chuyện này, nhưng lại không cách nào kềm chế được bản thân thấy mất mặt cùng xấu hổ. Trần Mỹ Hoa vẫn khóc, Lục Nhung nhẹ nhàng vỗ về lưng bà. Bọn họ ngồi xổm ở phía trước quầy bán quà vặt chắn đường, có người đi tới, Lục Nhung theo bản năng tính nói xin lỗi rồi kéo Trần Mỹ Hoa sang bên cạnh nhường đường, lại chẳng ngờ người nọ bất ngờ ôm lấy Mỹ Mỹ. “Giải tán hết đi, nhìn gì mà nhìn.” Lâm Mộ nói, trong giọng tràn ngập khó chịu “Có gì đẹp đâu mà xem? Chưa thấy qua người già mất trí nhớ à?” Lục Nhung ngẩng đầu, Lâm Mộ đang ngước cằm, không có nhìn cậu. “Xì xà xì xầm cái gì đó mấy người bên kia,” Lâm Mộ vươn tay chỉ vào mấy người đứng hóng chuyện không chịu đi “Coi chừng sau này mấy người già đi cũng mắc chứng Alzheimer đó! Nghe không, mau giải tán đi.” Nói xong liền ôm Trần mỹ Hoa xoay người, đầu ngón tay mềm mại sờ lên khóa mắt bà “Mỹ Mỹ sao lại khóc nè? Công chúa nhỏ khóc là không xinh đâu đó.” Trần Mỹ Hoa giống như tủi thân hết sức, thút tha thút thít ôm Lâm Mộ không chịu buông tay. Lâm Mộ vừa cười vừa dỗ bà, vừa ngẩng đầu liền thấy Lục Nhung nhìn mình đăm đăm, liền không kềm lòng nháy mắt với đối phương, cố ý cả tiếng lớn giọng hỏi “Nói mau, cậu đã làm gì chọ cho Mỹ Mỹ tức giận?” Lục Nhung thở dài, cũng không rõ là đang nói với ai, nhẹ nhàng nói “Là tớ không đúng.” Nhưng Trần Mỹ Hoa không thèm để ý đến cháu trai của mình. Lâm Mộ chỉ phải tiếp tục vừa làm người xấu lại người tốt “Mỹ Mỹ xem kìa, cậu ta cũng đã nhận mình sai rồi, Mỹ Mỹ đừng giận Nhung Nhung nữa, được không nha?” “Không.” Trần Mỹ Hoa lần này lại không bị dụ dỗ “Nhung Nhung không thích Mỹ Mỹ.” Lâm Mộ bật cười “Nhung Nhung làm sao không thích bà được chứ? Nhung Nhung thích nhất là Mỹ mỹ đó.” Trần Mỹ Hoa không tin, bà nhìn cháu mình, vẻ mặt đầy nghi ngờ hỏi “Thật là thích nhất Mỹ Mỹ sao?” Lục Nhung khẽ cười, nam sinh vẻ mặt thật sự suy nghĩ một lát, mới nói “Cháu có thể thích Mỹ Mỹ thứ hai được không?” Trần Mỹ Hoa cũng không cảm thấy tức giận vì mình chỉ đứng thứ hai, chỉ tò mò hỏi “Tại sao là thứ hai?” Lục Nhung nhìn Lâm Mộ, giọng thật nhẹ “Bởi vì cháu đã có người mình thích nhất rồi.”