Ban đêm, Phùng Mỹ nhân vừa mới cho cung nữ lui xuống, lên giường chuẩn bị nghỉ ngơi, trong lúc vô tình lại chạm đến một tờ giấy ở bên gối. Nàng sợ hãi cả kinh, lập tức nắm tờ giấy trong tay, nhìn nhìn xunh quanh, sau khi xác định không có ai, mới mở tờ giấy ra. Lúc này trong phòng đã tắt đèn, Phùng Mỹ nhân không dám thắp đèn, sợ kinh động đến những người khác, liền lặng lẽ đi đến bên cửa sổ. Ánh trăng tối nay vừa vặn rất tốt, chiếu lên mặt đất một vùng sáng vàng chói mắt. Phùng Mỹ nhân mở cửa sổ ra một khe hở nhỏ, nương theo ánh trăng nhìn nội dung tờ giấy trong tay. Trên giấy chỉ viết bốn chữ: “Sáng mai mở miệng.” Phùng Mỹ nhân âm thầm ghi nhớ, đóng cửa sổ, trở lại đem tờ giấy bỏ vào trong chén trà, dùng nước trà còn sót lại trong chén ngâm ướt tờ giấy, sau đó lấy ra vò nát, lúc này mới yên tâm nằm ngủ. Sáng sớm hôm sau, Cung Phượng Từ. Chúng phi tần theo thông lệ đến thỉnh an Hoàng hậu. Khang phi tới không sớm không muộn, vẫn như mọi khi. Chu Cẩm phi vừa thấy Khang phi tiến vào, vội kéo nàng nói: “Ngươi có tính toán gì không?” Khang phi cười: “Tỷ tỷ yên tâm, lập tức sẽ có chuyển biến.” Chu Cẩm phi thấy Khang phi cười mang theo ba phần lạnh lẽo, năm phần âm hàn, còn có hai phần sát ý, trong lòng cũng là rùng mình. Rất lâu rồi nàng chưa từng thấy Khang phi cười dọa người thế này. Lần trước nhìn thấy Khang phi cười như vậy, có lẽ là khi Khang phi sảy thai. Lần đó tất cả mọi người đều nghĩ Khang phi sẽ dùng tất cả thủ đoạn để báo thù cho hài tử còn chưa ra đời của mình. Ai ngờ thủ đoạn gì nàng cũng không dùng, chỉ suốt ngày lấy nước mắt rửa mặt, Hoàng thượng thấy vậy đau lòng không thôi. Khang phi sảy thai, hơn nữa tích tụ tâm tư, không bao lâu bệnh tình càng trầm trọng. Hoàng thượng biết được sau đó giận dữ, nghiêm lệnh cho Cục Cung Chính tra rõ, cuối cùng tra được người mưu hại Hoàng tự là Đổng Hiền phi. Hoàng thượng biết được lập tức hạ chỉ lệnh Đổng Hiền phi tự sát, gia tộc bị lưu đày biên cương. Từ đó, mọi người mới biết, Khang phi ở trong lòng Hoàng thượng là chân chính có địa vị. Sau chuyện đó, Khang phi luôn ở trong cung không ra ngoài, mọi sự không quan tâm. Vì thế mà Hoàng thượng lại nổi trận lôi đình, càng sủng ái Khang phi hơn trước. Chu Cẩm phi biết, thủ đoạn mà Khang phi sử dụng, kỳ thật chính là vốn liếng lớn nhất của bản thân nữ nhân. Khang phi thoạt nhìn cũng không quá nhu nhược, nhưng khi nàng muốn làm đau lòng người, thì cho dù là người có tâm địa sắt đá cũng không thể ngoại lệ. Ngày thường ở trước mặt Hoàng thượng, Khang phi tuyệt đối không để lộ ra sự yếu đuối của mình, cho nên khi đó nàng như vậy mới đả động được tâm Hoàng thượng. “Cho dù là mưu kế tốt như thế nào cũng không thể sử dụng nhiều lần.” Khi Chu Cẩm phi sảy thai ở trong cung đại chém đại sát, Khang phi liền nói cho nàng biết. Cho nên hiện tại Chu Cẩm phi cũng không giống như lúc trước vạn sự không nhường. Thiệt nhỏ ăn một chút cũng không sao, chẳng qua là cho người ta chút chỗ tốt mà thôi. Đại sự chiếm được lợi, đó chính là tính cả gốc lẫn lãi đều đòi lại. Ai thắng ai bại, còn phải xem kết quả cuối cùng. “Thấy ngươi cười như vậy, ta biết ngay là lại có người gặp xui xẻo mà.” Chu Cẩm phi khoa trương thở dài. Khang phi nhìn nàng, “Tỷ tỷ có bằng lòng lại giúp ta hay không?” Chu Cẩm phi lắc đầu, “Giúp ngươi à, lần này ta mặc kệ. Có điều... nha đầu Thanh Diệp là ân nhân cứu mạng của ta, nếu là giúp nàng, ta đương nhiên sẽ không chối từ.” Khang phi nở nụ cười, vỗ vỗ tay Chu Cẩm phi, hai người đều tự ngồi xuống. Trịnh Quý phi luôn luôn tới sớm, lúc này đang ngồi ở chỗ của mình, nhìn thấy Khang phi thì vẻ mặt tươi cười, “Khang phi muội muội không lo lắng cho nha đầu của ngươi sao?” Chuyện Dương Quỳnh bị bắt vào Chấp Hình Ti hôm qua tuy rằng bí mật, nhưng cũng chạy không thoát tai mắt của Trịnh Quý phi. Khang phi thản nhiên nói: “Đa tạ Quý phi tỷ tỷ quan tâm. Ta tin tưởng Hoàng hậu nương nương đều có định đoạt, nhất định sẽ không oan uổng Thanh Diệp.” Trịnh Quý phi cười cười, cũng không nói thêm gì nữa. Giao tình của nàng cùng Khang phi chỉ dừng ở đây, nhiều lời hỏi nhiều, trái lại sẽ làm cho người ta phản cảm. Chờ một lúc, Hoàng hậu đi ra. Hôm nay Hoàng hậu mặc cung y màu vàng sẫm, lộ vẻ đoan trang lộng lẫy. Mọi người sau khi hành lễ đều ngồi xuống. Ánh mắt Hoàng hậu quét qua sắc mặt của mọi người, trên đường đi rơi xuống Phùng Mỹ nhân, “Phùng Mỹ nhân, ngươi làm sao vậy?” Theo lời Hoàng hậu hỏi, ánh mắt của mọi người đều tập trung đến Phùng Mỹ nhân. Nhưng thấy Phùng Mỹ nhân hai mắt sưng đỏ, khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn cũng hiện vẻ trắng bệch. Cho dù dùng son phấn che lấp, cũng khó mà che dấu được nét tiều tụy. Đây rõ ràng là dấu vết lưu lại của việc khóc một đêm. Phùng Mỹ nhân bị Hoàng hậu hỏi, lập tức cúi đầu, “Thưa Hoàng hậu, đêm qua thần thiếp không cẩn thận, ngẫu nhiên bị cảm phong hàn, cũng không có việc gì lớn.” Lời nói dối rõ ràng như vậy, mọi người đương nhiên không tin. Hoàng hậu hỏi: “Phùng Mỹ nhân, nếu ngươi bị oan uổng gì, cứ trực tiếp nói cho bổn cung. Bổn cung tự nhiên sẽ thay ngươi làm chủ.” “Thần thiếp tạ Hoàng hậu nương nương quan tâm. Thần thiếp cũng không có oan uổng gì, chỉ vì đêm qua mơ thấy Liễu Thục phi đã qua đời, ban đêm bừng tỉnh, vô cùng sợ hãi, mới khiến cho hôm nay mất thần thái, mong Hoàng hậu nương nương thứ tội.” Phùng Mỹ nhân nói xong, lại đứng lên đi đến giữa chính điện quỳ xuống thỉnh tội. Hoàng hậu trước tiên mệnh cho Phùng Mỹ nhân đứng lên, sau đó kỳ quái nói: “Tại sao ngươi lại mơ thấy Liễu Thục phi?” Phùng Mỹ nhân nói: “Thưa Hoàng hậu nương nương, chỉ vì ngày trước Liễu Thục phi phụ trách điều tra chuyện Hoắc Tiệp dư sảy thai mà hai ba lần đến tìm thần thiếp tra hỏi. Thần thiếp đều theo thực mà bẩm báo. Thế nhưng Liễu Thục phi kiên quyết không tin, nhất định bắt thần thiếp phải thừa nhận tội danh mưu hại Hoắc Tiệp dư sảy thai. Thần thiếp không theo, nàng liền uy hiếp thần thiếp, nói nếu thần thiếp không dựa theo kết quả nàng muốn mà nói, thì sẽ bắt thần thiếp vào Chấp Hình Ti nghiêm hình tra tấn. Trước tiên sẽ hủy khuôn mặt của thần thiếp, đến lúc đó coi như thần thiếp được điều tra rõ là oan uổng, có thể giải tội, cũng không có cách nào hầu hạ Hoàng thượng nữa, cũng chỉ có thể bị đày vào lãnh cung.” Phùng Mỹ nhân nói đến đây, cả người sợ hãi đến run rẩy. Mọi người đều có chút không đành lòng. Hoàng hậu cau mày nói: “Còn có chuyện này? Nàng muốn ngươi nói gì?” “Nàng...” Phùng Mỹ nhân do dự một chút nói, “Nàng muốn thần thiếp nói hương Nhuận Tâm của Bích Hàm là Khang phi nương nương ban tặng, còn nói Khang phi nương nương từng bí mật bày mưu tính kế thần thiếp cố ý làm Hoắc Tiệp dư sảy thai.” Lời vừa nói ra, ánh mắt mọi người lại đều nhìn về phía Khang phi. Vẻ mặt Khang phi đã sớm lộ ra ý cười hiểu rõ tình hình. Hoàng hậu cũng nhìn Khang phi hỏi: “Khang phi, ngươi nói thế nào?” Khang phi nói: “Thưa Hoàng hậu nương nương, Liễu Thục phi, Trần Chiêu nghi cùng Hoắc Tiệp dư ba người đã được chứng thực là đồng mưu. Các nàng cấu kết với nhau làm việc xấu, cùng một giuộc, mục đích chính là muốn thượng vị. Hiện giờ đã có kết luận, thần thiếp cũng không cần nói thêm gì nữa.” Khang phi đơn giản nói mấy câu, giống như chưa hề nói gì. Nhưng người sáng suốt đều nghe ra, ý tứ của Khang phi là Liễu Thục phi vì muốn trợ giúp Trần Chiêu nghi thượng vị mà cố ý uy hiếp Phùng Mỹ nhân hãm hại nàng. Hơn nữa hiện tại đã được làm sáng tỏ, Liễu Thục phi cũng đã đền tội. Chuyện này sớm đã có kết luận đậy nắp hòm, không ai có thể tiếp tục lấy ra để viết văn nữa (dựa vào một việc nào đó để rêu rao thổi phồng). Hoàng hậu hỏi Phùng Mỹ nhân, “Việc này xảy ra lâu như vậy, tại sao bây giờ ngươi mới nói?” Phùng Mỹ nhân bày ra dáng vẻ vô tội, “Thưa Hoàng hậu nương nương, đúng như Khang phi nói, việc này đã có kết luận, thần thiếp cũng không muốn bị người ta nói là bỏ đá xuống giếng, cho nên mới không nói gì. Nếu đêm qua không đột nhiên mơ thấy Liễu thục phi, thần thiếp cũng đã sớm quên việc này. Hôm nay thần thiếp vốn không định nói ra, nhưng Hoàng hậu nương nương quan tâm hỏi tới, thần thiếp không thể không đáp.” Những lời này làm Hoàng hậu buồn phiền đến phát hoảng. Thì ra toàn bộ vấn đề đều xuất hiện ở trên người mình. Phùng Mỹ nhân này dĩ nhiên lại chối bỏ trách nhiệm, phủi tay đến sạch sẽ. Ánh mắt của nàng lại nhìn về phía Khang phi, lúc này Khang phi cũng ngẩng lên nhìn Hoàng hậu. Hai nữ nhân có sức ảnh hưởng nhất trong cung cứ đối diện như vậy, hết thảy nguyên do phía sau đều được giải đáp trong lúc này. Hoàng hậu dời ánh mắt, quay đầu gọi Thái Quyên đến bên cạnh, thì thầm vài câu. Thái Quyên lĩnh mệnh đi ra ngoài, Hoàng hậu lại liếc mắt nhìn Khang phi, nhưng đối phương đã không còn nhìn nàng. Hoàng hậu an ủi Phùng Mỹ nhân vài câu, lại trách mắng mấy người Liễu Thục phi, Trần Chiêu nghi cùng Hoắc Tiệp dư, lúc này mới mệnh cho mọi người đều giải tán. Khang phi đứng dậy muốn đi, lại bị cung nữ Thái Quyên bên cạnh Hoàng hậu gọi lại. Khang phi liền không động. Chu Cẩm phi liếc nhìn Khang phi, Khang phi gật gật đầu, ý bảo chính mình không sao. Chu Cẩm phi lúc này mới rời đi. Đợi cho tất cả mọi người đều đi khỏi, Hoàng hậu lệnh cho các cung nữ đều lui ra ngoài. Khang phi cũng cho Như Quyên cùng Thiên Linh ra ngoài điện đợi. Hoàng hậu đến bên cạnh Khang phi ngồi xuống, chậm rãi nói: “Bổn cung không nghĩ tới, ngươi sẽ giữ lại một chiêu ám kỳ này.” Khang phi nói: “Thần thiếp chỉ là gặp chiêu phá chiêu. Nếu Hoàng hậu nương nương bất động, thần thiếp tự nhiên sẽ không động.” Hoàng hậu quay đầu, “Ngươi hận bổn cung sao?” Khang phi lắc đầu, “Thần thiếp muốn cảm tạ Hoàng hậu nương nương.” “Hử?” Hoàng hậu không hiểu. “Nhà nghèo sinh hiếu tử, quốc loạn lộ trung thần. Nếu không trải qua Chấp Hình Ti một kiếp này, thần thiếp thủy chung không thể hoàn toàn tín nhiệm nàng.” Hoàng hậu nói: “Làm sao ngươi biết Thanh Diệp không phản bội ngươi?” Khang phi buồn cười quay đầu nhìn Hoàng hậu, “Nếu nàng phản bội thần thiếp, Hoàng hậu nương nương còn có thể án binh bất động sao?” Hoàng hậu thở dài: “Đúng vậy, nha đầu kia là một người trung thành. Bất kể thế nào cũng không chịu nhận tội. Ngươi có một trợ thủ đắc lực rồi.” “Vậy cũng phải đa tạ Hoàng hậu nương nương hạ thủ lưu tình mới đúng.” Khang phi ngữ khí nhàn nhạt. “Ngươi lại biết?” Hoàng hậu hỏi ra miệng mới phát giác chính mình đã hỏi nhiều rồi. Khang phi đứng dậy nhẹ thi lễ: “Thủ đoạn của Chấp Hình Ti thần thiếp vẫn hiểu rõ. Nếu Hoàng hậu nương nương không giữ lại cho nàng một mạng, lúc này thần thiếp đi nhặt xác cũng sợ chậm rồi.” “Phần lễ này của ngươi bổn cung nhận. Lần này coi như bổn cung nợ ngươi, ngày sau...” “Hoàng hậu nương nương sao lại nói lời này? Chúng ta cộng sự nhất phu, coi như là tỷ muội tốt cũng không cần tính toán đến rõ ràng như vậy.” Khang phi cười cười xoay người rời khỏi chính điện. Hoàng hậu nhìn cửa chính điện mở rồi lại đóng, khe khẽ thở dài. Xem ra lần này Khang phi sẽ không dễ dàng dừng tay. Trên đường trở về Cung Lung Hoa, đoàn người của Khang phi gặp được tiểu thái giám tới báo tin, nói Thanh Diệp đã được đưa trở lại. Khang phi trong lòng sốt ruột, nhưng trên mặt lại không biểu hiện, chẳng qua chỉ thúc giục thái giám nâng kiệu nhanh lên một chút.